" Đồ đệ yêu của ta, lâu rồi không gặp con có nhớ đến sư phụ không? ". Hoàng Lân khoác tay lên vai Lãnh giáo chủ thân mật nói.
Nghe lời đó của lão, bản thân hắn cảm thấy sởn hết cả gai óc. Từ hồi theo sư phụ đến giờ, hắn lúc nào cũng phải nghe những lời sởn gai ốc của sư
phụ. Nên dù rất kính trọng Hoàng Lân nhưng đa phần hắn đều muốn tránh xa người. Nếu không phải vì bị trúng độc, hắn cũng không muốn nhờ đến sư
phụ giúp đỡ.
Hắn không nói lời nào chỉ lạnh lùng bỏ cánh tay đang khoác trên vai xuống. Hoàng Lân thấy thế liền biễu môi như một đứa trẻ
chịu ủy khuất rất lớn.
" Aiz, có ai khổ như ta không chứ. Chỉ có duy nhất một đồ đệ mà hắn lại không chịu gần gũi với ta, thiệt là bất công mà "
Nhìn sư phụ ngồi đó oán trách, hắn vẫn không hề lên tiếng. Thấy dáng vẻ lạnh lùng của đồ đệ, lão lại khóc òa lên.
" Lão thiên a, ngươi thật là bất công đối với ta, cho ta một người đồ đệ thật là lạnh lùng. Người thật là thiên vị, sư đệ ta thì có một đệ tử
biết chăm lo cho hắn còn ta thì sao "
Bọn ám vệ xung quanh đều
đen mặt, dù cho đã nhìn không biết bao nhiêu lần cảnh lão khóc lóc nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cảnh đó là bọn họ lại muốn đam thủng mắt mình.
Một lão nhân đã hơn 50 tuổi mà tính tình cứ như là một oa nhi, tất cả đều
lén nhìn về phía giáo chủ thầm than. Giáo chủ à, người làm ơn hãy nói gì đi, sư phụ người sắp đem lỗ tai chúng thuộc hạ đày đọa đến thủng luôn
rồi.
Dường như càm nhận được ánh mắt ai oán "thầm" của bọn thuộc
hạ, hắn đứng dậy bước đến gần Hoàng Lân. Dù sao chính bản thân hắn cũng
không thể chịu nổi tiếng khóc than của lão nữa.
" Thôi được rồi
sư phụ, người không cần phải tiếp tục ai oán đâu. Người nói là sẽ nhờ sư thúc giải độc cho con, vậy bây giờ người đâu? "
" Phải rồi, con
không nhắc thì ta cũng quên. Sư đệ của vi sư đến đây vì việc khác nên đệ tử của đệ ấy sẽ giải độc cho con. Hiện tại đệ ấy có việc bận nên 3 ngày sau mới có thể qua đây. Đệ ấy đưa cho con ba viên thuốc, mỗi ngày một
viên, có thể áp chế độc tính trong 3 ngày này "
Nói rồi lão đưa
cho hắn ba viên thuốc mà Hoàng Dực mới đưa cho lão lúc nãy. Uống một
viên xong, hắn lên tiếng phân phó bọn thuộc hạ thu xếp chỗ nghỉ cho
Hoàng Lân, còn mình lại ngồi xuống ghế. Cầm trên tay lọ thuốc, hắn cứ
nhìn vào đó, tự nhủ trong lòng: chỉ còn 3 ngày nữa là hắn sẽ được gặp
nàng, chỉ còn 3 ngày nữa thôi.
Thời hạn 3
ngày đã tới, Hàn Nguyệt Chi vào giờ Thìn (7-9h sáng) đã tỉnh giấc. Nàng
ngồi dậy nhẹ nhàng cử động thân thể, vì nằm bất động đã 3 ngày nên hiện
tại rất khó cử động thân thể. Cảm thấy cơ thể đã thoải mái, Hàn Nguyệt
Chi xuống giường vận lại bộ hồng y. Lúc này, Hoàng Dực vốn đã đứng ngoài chờ đã lâu, nghe thấy tiếng động trong phòng liền nhẹ nhàng gõ cửa rồi
bưng một khay thức ăn vào.
" Nguyệt nhi, mau lại đây ăn chút gì đi, vi sư đã nấu một ít cháo cho con rồi "
Hai sư trò cùng nhau dùng bữa, Hoàng Dực mở miệng vì muốn chấp dứt sự yên lặng.
" Lát nữa con theo ta đi gặp sư huynh, tên tiểu tử kia cũng đến rồi. Vi
sư đã đưa hắn ba viên Diệp Hỏa đơn, có lẽ đã kiềm chế được độc tố trong
người hắn "
" Người đã đưa Diệp Hỏa đơn, vậy người biết đó là độc gì rồi sao? "
" Không, ta nghe con nói là Diệp Hỏa đơn có thể kiềm chế được độc tố nên ta nghĩ có lẽ có tác dụng với độc của tên tiểu tử kia "
" Đúng là nó có tác dụng kiềm chế nhưng chỉ với một số loại độc thôi. Còn với những loại mới hay phức tạp hơn thì không thể. Nếu nhưng dùng bừa
bãi thì nó có thể phản tác dụng. Hiện tại sư thúc đang ở đâu, con phải
qua đó xem ". Nàng nói với giọng hoảng hốt.
Nghe Hàn Nguyệt Chi
nói như vậy, bản thân lão cũng cảm thấy lo sợ. Dù sao Diệp Hỏa đơn cũng
là do Nguyệt nhi chế tạo, cũng vừa mới nói cho lão vài ngày trước, nếu
tên tiểu tử đó có việc gì thì… Nghĩ đến đây lão cùng Hàn Nguyệt Chi lập
tức đi đến viện của Huyết giáo.
Lúc này Lãnh giao chủ đang dùng thiện, còn Hoàng Lân ngồi đối diện hắn thì lại huyên thuyên không ngừng.
" Tại sao thức ăn chỉ có ba món, bọn người tổ chức năm nay thật là keo
kiệt. Đồ nhi à, con có thể cho vi sư một chút bạc được không? Ăn cơm ở
đây chả khác nào bị bỏ đói cả. Mà sư đệ ta đưa con ba viên thuốc, tại
sao con chỉ mới uống 1 viên? "
" Thuốc này dù sao cũng chỉ có tác dụng kiềm chế độc tính, uống một viên là đủ. Khi nào có thể giải được
độc thì con mới nghiêm túc mà uống "
Hoàng Lân nghe đồ đệ nói thế thì bực tức. Sư đệ đã có lòng giúp thế mà lại còn không chịu tuân theo. Dù sao thì người ta cũng là Dược Vương, là sư đệ của lão, vậy mà đồ nhi cư nhiên không chừa cho lão mặt mũi.
Tức quá hóa thẹn, lão nhanh chóng dùng khinh công cướp lấy lọ thuốc đang để trên bàn, nhanh tay đổ
một viên tính ép hắn uống. Mọi người trong phòng đều không nghĩ tới tình huống này, nhìn thấy giáo chủ vẫn điềm tĩnh dùng thiện nên không ai dám ra tay. Hoàng Lân tuy không tinh thông y thuật, nhưng luận về võ thì
lão cũng thuộc hàng nhất nhì trong giới võ lâm.
Lão đang tính đưa viên thuốc vào khoang miệng đồ đệ thi có một cây châm phóng đến làm cho lão đánh rơi viên thuốc. Cùng lúc đó một giọng nói hoảng hốt vang lên.
" Không được cho hắn uống "