" Nếu như Bạch công tử đã muốn giải trừ hôn ước, vậy phụ thân hãy ưng
thuận đi ". Hàn Nguyệt Chi mang mạng che mặt từ ngoài bước vào.
Nàng vốn đã đến từ lâu, những gì diễn ra trong phòng nàng đều đã biết.
Chuyện xảy ra trong 1 năm đó chính là quãng thời gian mà nàng không muốn nhắc tới nhất. Phụ thân và ca ca vì không muốn đế cho mọi người biết về đoạn thời gian đó nên mới nói rằng 1 năm sau nàng mới được giải thoát.
Dù sao Bạch Thiên Chính cũng không hề ưa thích gì Hàn Nguyệt Chi, hôn ước
được định ra là do chủ ý của bậc trưởng bối. Vì Bạch gia đã chịu ơn của
Hàn gia, nên hôn ước được định ra cũng coi như là trả ơn.
Còn bản thân Bạch Thiên Chính, hắn từ nhỏ đã không ưng ý gì hôn ước này. Vì thế cho dù Hàn Nguyệt Chi có làm gì để lấy lòng hắn, cho dù nàng có gọi hắn một tiếng Bạch đại ca, Bạch Thiên Chính cũng
không để vào mắt và cũng không cho phép nàng gọi hắn một tiếng đại ca.
Sau khi nghe Hàn Nguyệt Chi nói chấp nhận việc giải trừ hôn ước, cả Hàn
Minh lẫn Hàn Khiết Nam đều bất động. Không biết thời gian đã trôi bao
lâu, lúc này, Hàn Minh tức giận lên tiếng.
" Chi nhi, con vừa mới nói cái gì? Đây không phải là chuyện mà con muốn là có thể giải trừ
được. Con có biết nếu như hôn ước bị giải trừ, sau này con sẽ không thể
gả cho ai được. Con không cần lo, chỉ cần phụ thân kiên quyết không chấp nhận, thì hôn ước vẫn còn đó. "
" Phụ thân nói đúng đó, Chi nhi, nếu muội chấp nhận giải trừ thì sau này muội không thể gả đi nữa. Nghe
lời phụ thân, muội hãy đứng ngoài chuyện này đi ". Hàn Khiết Nam cũng
đứng lên can ngăn Hàn Nguyệt Chi.
" Không, phụ thân, ca ca, Chi
nhi đã quyết định rồi. Dù cho Chi nhi cùng Bạch công tử có tiến hành hôn lễ thì Chi nhi cũng không thể hạnh phúc được. Nếu như Chi nhi không thể gả, thì hãy để Chi nhi ở cạnh hầu hạ người, dù sao thì nữ nhi cũng
không nỡ xa phụ thân ".
Bạch Thiên Chính ngồi phía dưới, ngoài
mặt thì vẫn ung dung ngồi đó, nhưng trong lòng thì lại chán ghét Hàn
Nguyệt Chi đến cực điểm. Từ lần đầu tiên hắn gặp nàng, hắn đã cảm thấy
nàng là một con người giả tạo.
Phàm là người trong giang hồ, bất
kỳ nữ tử nào cũng có một vẻ kiên cường. Khi nhìn vào Hàn Nguyệt Chi, hắn lại cảm thấy nàng rất hồn nhiên, yếu đuối cần người bảo vệ.
Nhưng Bạch Thiên Chính không biết được rằng nàng có vẻ hoạt bát đều là do Hàn gia, Hàn Minh không muốn Hàn Nguyệt Chi biết chuyện giang hồ quá sớm
nên nàng đã được nuôi dưỡng như một tiểu thư, chứ không phải là một nhân sĩ giang hồ. Dù bây giờ nàng đã không còn vẻ hồn nhiên như xưa, nhưng
sự chán ghét trong lòng Bạch Thiên Chính vẫn còn.
Thấy Hàn Nguyệt Chi muốn từ hôn, trong lòng hắn vừa vui mừng vừa chán ghét.
Nếu Hàn Minh không từ hôn thì Bạch Thiên Chính vẫn có cách khiến hắn
đồng ý, hắn không cần nàng giả vờ từ bi đứng ra đồng ý. Vì thế, nhân lấy cơ hội nàng vừa mới chấp thuận, Bạch Thiên Chính nhanh chóng mở lời.
" Nếu Hàn tiểu thư đã đồng ý, vậy Bạch mỗ xin cảm tạ. Cảm phiền Hàn tiểu
thư giao ra ngọc bội tín ước, coi như hôn ước đã được giải trừ ".
Hàn Minh nghe vậy, trong lòng liền nổi lên một tầng tức giận. Muốn quay lại mắng chửi Bạch Thiên Chính thì Hàn Nguyệt Chi đã cướp lời.
"
Được, tiểu nữ đã sai nha hoàn trở về tẩm phòng lấy ngọc bội. Sau khi
trao trả ngọc bội, hôn ước giữa Hàn gia cùng Bạch gia coi như giải trừ.
Về sau nam hôn nữ gả, không ai liên can gì đến nhau "
" Chi nhi "
" Chi nhi "
Hàn Minh cùng Hàn Khiết Nam đồng thời lên tiếng. Cả hai đang tính thay mặt
Hàn Nguyệt Chi rút lại lời vừa nói thì Bạch Thiên Chính đã nói một tiếng hảo. Hắn sẽ không để cho bọn họ có cơ hội rút lại lời mới nói. Đến đây, Hàn Minh lẫn Hàn Khiết Nam biết chuyện đã không con cứu vãn được nữa,
đành phải chấp nhận sự thật.
Lúc này, Vân nhi, nha hoàn thiếp thân của Hàn Nguyệt Chi trên tay cầm một hộp gấm từ ngoài bước vào.
" Tiểu thư, nô tỳ đã đem ngọc bội đến rồi "
" Bạch công tử, đây chính là ngọc bội tín ước. Nay tiểu nữ giao lại cho
người, từ nay về sau hôn ước giữa tiểu nữ và công tử được giải trừ ".
Hàn Nguyệt Chi lấy hộp gấm từ tay Vân nhi rồi đưa cho Bạch Thiên Chính.
" Đa tạ Hàn tiểu thư đã chấp nhận, hy vọng Hàn gia sẽ không vì chuyện này mà cắt đứt giao thương giữa hai gia tộc ". Bạch Thiên Chính hắn cũng
không mong vì chuyện này mà gây hiềm khích với Kiểm Vân sơn trang, dù
sao người hắn chán ghét chỉ có Hàn Nguyệt Chi.
Nghe lời này, Hàn
Minh thiếu chút nữa là xuất thủ, hận không thể đánh Bạch Thiên Chính
thật thảm hại. Đang tính mở lời từ chối thì một lần nữa Hàn Nguyệt Chi
lại mở lời trước.
" Được, Hàn gia sẽ không vì chuyện này mà cắt đứt giao thương với Bạch gia, Bạch công tử cứ yên tâm "
" Nếu Hàn tiểu thư đã chắc chắn, vậy tại hạ yên tâm. Hàn trang chủ, Hàn huynh, Hàn tiểu thư, tại hạ mạn phép cáo từ "