Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ

Chương 47: Chương 47: Ngô Phong tỉnh lại




" Lão nói gì? ". Bạch Thiên Chính vẻ mặt không tin hỏi.

" Ta nói ngươi chỉ để bốn người canh giữ con bé, đương nhiên bọn ta có thể dễ dàng cứu được con bé rồi "

Lão Hoàng Dực nhấn mạnh, tay vẫn chuyên chú bắt mạch cho nàng.

" Tiểu Chi, nàng cảm thấy như thế nào? Nàng thật ngốc, ta vẫn có thể chịu được một chưởng đó, tại sao nàng lại đỡ thay ta? Điều ta không muốn nhất chính là nhìn thấy nàng bị tổn thương, nàng thật ngốc... ". Lãnh Phong ôm chặt lấy Hàn Nguyệt Chi.

Hiện tại trong lòng hắn rất sợ hãi, nàng thay hắn chịu một chưởng Hắc thần công mà đáng lẽ ra người nhận phải là hắn. Bạch Thiên Chính chắc chắn đã dồn hết tất cả sức lực vào một chưởng đó, nếu lúc này hắn mất đi nàng, sống còn ý nghĩa gì nữa.

" Ta... không sao. Phong... chàng... bị thương có nặng lắm không? Ta... muốn... xem thử ". Hàn Nguyệt Chi cố gắng nói.

" Nàng đừng cử động, để ta bảo vệ tâm mạch giúp nàng, đừng cử động... ". Lãnh Phong rối rít nói.

" Một chưởng này quá nặng, nhưng vẫn có thể cứu mạng sống con bé, chỉ có điều về sau con bé không thể sử dụng võ công được nữa ". Hoàng Dực nói.

" Ta không quan tâm điều đó, chỉ cần giữ được tính mạng của Tiểu Chi, ta không quan tâm bất kì điều gì khác ". Lãnh Phong hét vào mặt Hoàng Dực nói.

" Không thể nào!!!! ". Bạch Thiên Chính chợt bừng tỉnh hét lên.

" Ngươi vừa nói gì? Không thể nào!? Ngươi tên khốn khiếp! Ngươi coi trọng chút võ công hơn tính mạng Tiểu Chi sao? ". Lãnh Phong tức giận hét lên.

" Ta không có ý đó!!!! Ngoài Vân nhi ta đã phái hai trăm lính ở lại canh giữ Chi nhi, không thể nào chỉ có bốn người ở đó. KHÔNG THỂ NÀO!!! "

" Hừ, tin hay không tùy ngươi ". Lão Hoàng Lân buồn bực nói, thuận tiện thả Vân nhi đang ngất trên vai xuống.

Bạch Thiên Chính không ngần ngại tiến đến dùng mọi cách gọi nàng dậy. Dù gọi, dù dùng chân đá vào người nàng bao nhiêu lần, Vân nhi vẫn bất tỉnh nằm đó. Rốt cuộc, hắn rút chủy thủ bên hông đâm thẳng vào lòng bàn tay Vân nhi. Lúc này, hai hàng lông mĩ của nàng khẽ rung, Bạch Thiên Chính biết nàng đã tỉnh.

" Vân nhi, ngươi mau nói cho ta biết, tại sao bên cạnh Chi nhi chỉ có bốn người canh giữ. Ta đã lệnh cho ngươi phải lựa chọn hai trăm người canh giữ, ngươi mau nói rõ cho ta!! ". Hắn vừa nói vừa ghì chặt chủy thủ xuống đất.

" Thiếu chủ, thuộc hạ xin lỗi "

Sau khi Vân nhi vừa dứt lời, một tiếng cười quái dị không biết từ nơi nào phát ra, tiếp sau đó một bóng đen xuất hiện đánh một chưởng vào Bạch Thiên Chính sau đó cướp Vân nhi đi. Mọi người đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng cười, người đến không ai khác chính là Tiêu Triệt.

" Sư phụ, tại sao người...? ". Bạch Thiên Chính khó khăn nói.

" Đồ đệ, thời gian qua thật vất vả cho ngươi, nhưng đến bây giờ thời khắc để ngươi trả ơn ta đã đến. Mau giao Hàn Nguyệt Chi qua đây!!!! "

Câu này của Tiêu Triệt liền khiến mọi người bất ngờ. Vì cớ gì hắn lại muốn Hàn Nguyệt Chi?

" Sư phụ, người muốn nàng làm gì? Ngươi định làm gì nàng? ". Bạch Thiên Chính chắn trước mặt Hàn Nguyệt Chi nói.

" Cái đó không quan trọng, ta nhắc lại một lần nữa, giao Hàn Nguyệt Chi cho ta, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác "

" Sư phụ, con biết dung mạo Chi nhi giống ái nhân của người nhưng con sẽ không để người có được nàng! "

" Hahaha, ngươi nghĩ ta vì dung mạo của nàng sao!? Hừ, cái ta cần là thứ khác, nà hiện tại chỉ có Hàn Nguyệt Chi giữ nó trong mình "

" Lãnh tiểu tử, ngươi mau đưa Nguyệt nhi đi, tuyệt đối không được để Nguyệt nhi rơi vào tay hắn. Còn ngươi, nếu thật sự quan tâm Nguyệt nhi thì mau giúp Lãnh tiểu tử đưa con bé đi, chuyện ân oán sẽ tính sau. Nếu lúc này con bé rơi vào tay sư huynh là chỉ có con đường chết ". Hoàng Dực hướng hai người Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính nói.

Nghe Tiêu Triệt nói lời đó, cả Hoàng Lân và Hoàng Dực đều đã hiểu ẩn ý trong lời của hắn. Cấm thuật đó do chính sư phụ của bọn hắn tạo ra, chính người đã tự mình cất dấu nó, cà dặn bọn hắn không được phép sử dụng. Thật không ngờ sư huynh lại tìm thấy được!

" Các ngươi còn chờ gì mà không đi nhanh!? Chúng ta sẽ ngăn sư huynh lại, đi nhanh lên! ". Lão Hoàng Lân hét lên.

Mặc dù không muốn, nhưng để bảo vệ Hàn Nguyệt Chi, Bạch Thiên Chính đành phải giúp Lãnh Phong. Bởi vì Lãnh Phong đang giữ tâm mạch cho Hàn Nguyệt Chi nên phải vừa bế nàng vừa truyền nội lực, Bạch Thiên Chính đảm nhận việc bảo hộ bọn họ.

" Bây giờ ngươi muốn đi đâu? ". Bạch Thiên Chính hỏi.

" Trở lại chiến trường! Sau khi đưa nàng cho Hàn Khiết Nam, ta cà ngươi sẽ trở lại chỗ lúc nãy. Ta muốn biết âm mưu của Tiêu Triệt "

" Âm mưu? Ta chỉ biết hiện tại người muốn trả thù cho ái nhân của mình, còn về phần tại sao người muốn Chi nhi, thì ta không biết "

Phải nói tốc độ của hai người rất nhanh, chẳng mấy chốc cả hai đã trở về chiến trường. Bạch Thiên Chính ra lệnh cho giáo chúng Ma giáo không được hành động. Lãnh Phong nhanh chóng đưa Hàn Nguyệt Chi cho Hàn Khiết Nam, nhìn thấy muội muội đang ở bờ vực giữa sự sống và cái chết, hắn rất sợ.

" Chuyện gì đã sảy ra? Tại sao muội ấy lại thành như vậy? "

" Không có thời gian để nói về chuyện đó, ngươi mau đưa nàng tránh đi, hiện tại Tiêu Triệt đang muốn Tiểu Chi "

" Cái gì? Tại sao hắn lại muốn Chi nhi? "

" Hahaha, chỉ bằng hai ngươi mà đòi chặn được ta sao "

Tiêu Triệt quăng hai người Hoàng Lân và Hoàng Dực đã bất tỉnh xuống. Hắn phất tay một cái, một luồng khói trắng liền xuất hiện, trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị điểm huyệt. Sau khi màn khói bay đi, Tiêu Triệt đang bế Hàn Nguyệt Chi trên tay.

" Hahaha, ta đã nói rồi, các ngươi không phải là đối thủ của ta "

Tiêu Triệt bế Hàn Nguyệt Chi lui về phía giáo chúng Ma giáo đang đứng. Có bốn người khiêng một cái kiệu đến, trên kiệu là một cái giường bằng đá cứng, người nằm trên đó chính là Ngô Phong. Sau khi đặt Hàn Nguyệt Chi nằm xuống Ngô Phong, Tiêu Triệt nhìn về phía Bạch Thiên Chính và Lãnh Phong, nói.

" Đến lúc này ta sẽ nói cho các ngươi biết toàn bộ kế hoạch của ta, tất cả những gì ta làm chỉ có một mục đích, đó là làm cho Phong sống lại "

Khiến cho người chết sống lại? Tất cả mọi người đều nhìn vẻ mặt không thể tin được nhìn Tiêu Triệt, nhưng miệng lại không thể nói gì cả. Lão già chết tiệt, không những điểm huyệt khiến bọn ta bất động còn khiến bọn ta không thể nói được.

" Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, đó là chuyện hoàn toàn có thể. Ta chỉ cần xác của Phong không bị phân hủy, linh hồn của người có dung mạo giống Phong, với điều kiện người đó phải bị Hắc thần công đánh trúng, một giọt máu của người có tên tự giống hắn đang trong cơn tuyệt vọng, và cuối cùng là trái tim của một nữ nhân bất kì.

Tất cả những gì ta làm, bắt cóc Hàn Nguyệt Chi, diệt Lãnh gia, thậm chí dùng dược vật sai khiến phụ mẫu Bạch Thiên Chính bán con mình, tất cả chỉ để có ngày hôm nay "

Bạch Thiên Chính vẻ mặt không tin nhìn Tiêu Triệt. Sư phụ vừa nói gì? Dùng dược vật sai khiến phụ thân cùng mẫu thân bán mình!? Không thể nào! Chuyệ đó không thể là sự thật!!!!

" Đồ đệ, điều ta nói chính là sự thật. Ta cần một người từ bỏ tất cả người thân để truyền dạy Hắc thần công, Hàn Nguyệt Chi là người có dung mạo giống Phong, ngươi lại không thích nàng, vì vậy ngươi chính là người thích hợp nhất. Ta đã thử đề nghị nhưng phụ mẫu ngươi lại từ chối, vì thế ta phải hạ cổ độc cho hai người họ, bày ra cảnh đó. Thật không ngờ, ngươi lại trở thành người đúng như ta mong đợi hahahaha.... "

Bạch Thiên Chính tuyệt vọng giương mắt nhìn Tiêu Triệt. Tất cả những gì mình đã trải qua, tất cả những nỗi đau để có được thành quả như bây giờ, đều do sư phụ sắp xếp. Bị phụ mẫu bán đi, tận tay giết phụ mẫu, muội muội ruột của mình. Rốt cuộc mình đã trở thành con người như thế nào? Tất cả những gì mình làm, đều là sai lầm sao? Hắn đã sống với kẻ thù bao nhiêu năm nay, thậm chí còn gọi hắn là sư phụ!! Vậy từ trước đến giờ, mình sống vì mục đích gì?

" Tuyệt vọng sao? Nếu lấy máu của ngươi lúc này được thật tốt, nhưng ngươi lại không có tên tự giống Phong ". Tiêu Triệt vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía Lãnh Phong.

Nhìn thấy ánh mắt kia, Lãnh Phong liền hiểu, máu của hắn chính là nguyên liệu cuối cùng của hắn. Nhưng lúc này hắn không hề cảm thấy tuyệt vọng, không lẽ...?

" Ta sẽ lấy linh hồn của nàng trước "

Tiêu Triệt nhìn Hàn Nguyệt Chi đang chật vật vì vết thương của mình, lấy một viên ngọc trong tay sau đó để lên trán nàng. Một vết sáng phát ra, sau đó cả người Hàn Nguyệt Chi liền bất động, tay nàng đang để trên ngực liền buông thả về một bên.

Lãnh Phong thấy thế liền ngơ ngác, không thể nào, hắn không thể để nàng mất đi. Dù muốn vận nội công để giải khai huyệt đạo đang bị điểm, nhưng bây giờ hắn không còn sức lực. Tiểu Chi, nàng không thể chết, không thể, ta không tin, ta không tin.

Tiêu Triệt cầm viên ngọc đi đến bên người Ngô Phong, nhưng lại không làm gì cả. Nhìn về phía Lãnh Phong, lão cầm viên ngọc nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, dùng kim châm một cái vào đầu ngón tay, để giọt máu đó nhiễu vào viên ngọc.

" Vân nhi ". Tiêu Triệt gọi.

" Có thuộc hạ "

" Mau đưa tim của ngươi cho ta "

" Vâng "

Vân nhi cầm chủy thủ trên tay, nhìn về phía Bạch Thiên Chính với ánh mắt không nỡ.

" Thiếu chủ, thuộc hạ xin lỗi người, nhưng nếu không làm theo lời Giáo chủ, người sẽ bị giết sau khi sự việc hoàn tất. Thuộc hạ thầm mến người bao nhiêu lâu nay, nhưng thuộc hạ biết mình không nên có ý nghĩ đó với người, thuộc hạ thậy sự xin lỗi "

Nói xong, Vân nhi cầm chủy thủ đâm vào vị trí gần tim mình, rạch một đường xuống. Tiêu Triệt lạnh lùng đi đến, dùng tay móc tim của nàng ra, sau đó để viên ngọc trên tay lên trái tim của Vân nhi.

Viên ngọc nhanh chóng phát sáng, và trái tim của Vân nhi cũng biến mất. Tiêu Triệt đi đến bên cạnh Ngô Phong, để viên ngọc vào hai tay của Ngô Phong, sau đó miệng lầm bầm một loại chú ngữ. Một vệt sáng thật lớn bao phủ lấy Ngô Phong, trong chốc lát hai tròng mắt của Ngô Phong khẽ động.

" Ưm... "

" Phong, ngươi... ngươi tỉnh lại rồi phải không? ". Tiêu Triệt kích động đi đến bên cạnh Ngô Phong.

Hắn hình như đã mơ một giấc mơ thật dài. Hắn mơ thấy sau khi mình chết đi, Triệt đã trở lại Ma giáo, trở thành người mà trước đây bản thân Triệt ghét nhất. Triệt làm mọi thứ để hồi sinh mình sống lại, huynh ấy chiếm được bí thuật của sư phụ, sát hại biết bao nhiêu người, bày ra rất nhiều kế hoạch để có đủ thành phần hồi sinh mình.

Sau khi nhìn rõ người trước mắt, Ngô Phong vô cùng sửng sốt, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy cảnh tượng quanh đây, hóa ra tất cả những gì trong mơ đều là thật. Hốc mắt hắn dần mờ đi, những giọt nước mắt cũng từ đó chảy xuống, Ngô Phong quay qua nhìn Tiêu Triệt, nói.

" Triệt, huynh vì ta làm như vậy đáng sao? Tại sao huynh phải làm nhiều thứ đến như vậy? Chẳng phải huynh ghét phải trở thành người giống như phụ thân huynh sao? Tại sao chứ? ". Ngô Phong vừa khóc vừa nắm chặt cổ áo của Tiêu Triệt.

Tiêu Triệt nhẹ nâng mặt Ngô Phong lên, hôn lên hai con mắt đang sưng lên vì khóc, sau đó hắn nuốt những giọt nước mắt đang rơi xuống vào miệng.

" Phong, chẳng phải ngươi đã hứa sẽ không rời bỏ ta sao? Vì sao ngươi lại tự sát chứ? Ngươi không hề làm gì sai, người sai là bọn họ, ta không thể để ngươi chết như thế. Với lại, vì ngươi mà ta đã làm những điều ta ghét, tất cả đều do ta tự nguyện, vì ta yêu ngươi. Phong, ta thật sự yêu ngươi, đừng bao giờ rời khỏi ta nữa, ta không muốn có thêm bất kì đau đớn nào xảy ra với ngươi. Chúng ta mau trở về thôi, Phong "

" Ngu ngốc "

Nói rồi Ngô Phong ngửa mặt hôn Tiêu Triệt, hai người cứ thế ôm nhau, sau đó cuồng nhiệt mà hôn, quên hết tất cả mọi việc xung quanh. Sau khi thoát ra khỏi nụ hôn, Ngô Phông vô lực dựa vào Tiêu Triệt.

" Triệt, huynh thả linh hồn của nữ nhân đó ra được không? Dù sao thì ta đã sống lại rồi ". Ngô Phong chỉ về phía Hàn Nguyệt Chi đề nghị.

" Không thể, viên ngọc phải ở cạnh ngươi hai ngày. Sau thời hạn đó, ta sẽ thả linh hồn nàng ta ra "

" Nhưng mà.... "

" Nàng ta vẫn chưa chết, chỉ là cơ thể bị hút linh hồn ra thôi. Hiện tại nàng ta giống như một hoạt tử nhân, hay có thể nói chỉ là đang ngủ một giấc dài thôi. Không nói nhiều nữa, bây giờ ta đưa ngươi trở về, Phong, mau ôm chặt lấy ta "

" Ừm "

Tiêu Triệt sau khi đưa Ngô Phong đi, một làn khói trắng liền xuất hiện. Có người trong làn khói giải khai huyệt đạo cho bọn hắn. Lãnh Phong sau khi được tự do liền chạy đến bên cạnh Hàn Nguyệt Chi, xác nhận lời nói vừa rồi của Tiêu Triệt. Quả thật nàng vẫn còn thở, Hàn Khiết Nam theo sau cũng bình tĩnh lại hơn sau khi xác nhận nàng vẫn còn thở.

Bạch Thiên Chính vẫn ngơ ngác quỳ ở nơi kia, lão Hoàng Lân và Hoàng Dực cũng tỉnh lại.

Hóa ra kẻ thù chung của tất cả không phải Bạch Thiên Chính hay Ma giáo, mà chỉ là một mình Tiêu Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.