Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ

Chương 22: Chương 22: Tâm động




Chỉ thấy chính giữa viện là một bàn thức ăn với tất cả các món đều được làm từ hoa đào. Bàn ăn được che nắng bởi hai cây đào lớn đặt ở hai bên.

Nàng rất giống mẫu thân ở điểm rất thich hoa đào, dù cho nhìn ngắm cây đào ở Đào viên bao nhiêu lần, nhưng hiện tại nàng cảm thấy hai cây đào này là đẹp nhất, hơn cả cây ở Đào viên. Thân cây cao to, tán cây dang rộng ra mọi phí, mỗi nhánh cây là một chùm hoa đào đang nở rộ, gió lung lay đưa từng cánh hoa bay trong không khí.

Đôi chân Tử Nguyệt không tự chủ được bước đến chạm vào những cánh hoa đang bay trong gió, chợt một giọng nói phía sau truyền đến.

" Muội có thích không ? "

Một bóng dáng cao to vận hắc y đang bước về phía nàng. Tử Nguyệt cảm thấy hôm nay sư huynh thật là tiêu sái, trên y phục có thêu họa tiết cây trúc, hai tay để sau lưng mà ung dung bước đi, khác với dáng vẻ lãnh khốc mà nàng đã thấy trước kia.

" Làm cách nào huynh biết muội thích hoa đào? "

" Huyết giáo không có gì là không thể, kể cả sở thích của một người chỉ cần nửa canh giờ sẽ có đầy đủ cho muội "

" Thật sao? ". Nàng nói với giọng đầy nghi ngờ

" Ha ha ha, chuyện Tử Nguyệt muội yêu thích hoa đào là chuyện mà cả giang hồ này biết, lẽ nào huynh lại không biết "

Tiếng cười của hắn vang dội khắp cả viện, khiến cho đám thuộc hạ đang làm việc đều đồng loạt đứng lại. Không phải chứ? Giáo chủ đang cười? Có phải bọn họ đang nằm mơ không? Hay là hôm nay thời tiết bất thường? Khi tất cả còn đang suy nghĩ thì Ảnh Hồn xuất hiện, ngay lập tức bọn thuộc hạ đều chạy đi.

Ảnh Hồn thấy vậy chỉ đành thở dài, dù sao hắn cũng không thể làm trái lệnh của giáo chủ. Hắn theo giáo chủ cũng gần 10 năm, những chuyện người trải qua làm sao hắn không biết. Nhìn về hướng giữa viện, giáo chủ, hy vọng người sẽ sớm nhận ra lòng mình

Nghĩ rồi Ảnh Hồn cũng biến mất.

" Thật sao? Huynh làm cách nào tìm được đào liên này? "

Nàng nghi hoặc lên tiếng hỏi, đào liên cũng giống như đào bình thường nhưng nó có thể nở quanh năm. Phụ thân lúc xưa vì mẫu thân đã cố tìm một gốc đào liên về trồng, nhưng trên đường trở về do gặp thích khách nên đã rơi xuống vực. Vì chuyện đó mà phụ thân không dám gặp mẫu thân suốt 2 tuần

" Với thực lực của Huyết giáo không gì là không thể "

Không mua được thì cướp thôi, dù sao lão già kia có đến ba cây, hắn lấy hai cây đi là may cho lão lắm rồi, đã vậy còn khóc lóc chửi rủa, vì nể mặt sư phụ nên hắn mới không một cước đạp chết lão.

" Huynh biết thân phận thật của ta từ lúc nào? "

Nét cười trên mặt hắn chợt cứng lại, sau đó cả người tỏa ra hàn khí. Một lũ vô dụng, làm có chút chuyện cũng để lộ ra, lần này hắn phải cải tổ giáo huấn lại đám thuộc hạ. Hắn muốn chính nàng nói ra thân phận, như vậy chứng tỏ nàng tin tưởng, và hắn cũng dễ thân cận nàng hơn.

" Huynh không như vậy, dù sao huynh cũng quen biết ca ca ta, ắt hẳn huynh sẽ cho người điều tra. Chỉ là muội không hiểu, vì sao huynh lại không nói rõ? Hay là huynh có ý đùa giỡn? "

" Ta tuyệt đối không có ý đó!!!! Huynh biết do muội có lí do riêng nên huynh muốn chờ cho đến khi muội tin tưởng, sẽ chủ động nói cho huynh "

Lãnh giáo chủ nghe lời kia của nàng liền mất bình tĩnh mà hét lớn. Cả đời hắn đây là lần đầu tiên mất bình tĩnh như vậy, đặc biệt lại là trước mặt một nữ nhân. Vốn dĩ muốn chối bỏ, không ngờ bẩn thân lại cứ thế mà nói ra.

Một lời hắn vừa nói ra khiến cho Hàn Nguyệt Chi ngạc nhiên, nàng không biết rằng trong

lòng mình có một dòng nước ấm cháy vào.

Cả hai vẫn đứng nhìn nhau dưới gốc đào liên, bốn mắt nhìn nhau, một làn gió nhẹ thổi qua đem theo cánh hoa đào múa lượn trong gió.

Thật là mỹ cảnh nơi trần gian, một nam một nữ đang nhìn nhau dưới gốc cây đào nở rộ, những cánh hoa cũng theo gió mua lượn quanh bọn họ. Nếu có ai ở đây cũng sẽ nghĩ cả hai thật là tuyệt phối, suy chỉ có hai người không nhận ra bọn họ đang dần dần tiến lại phía đối phương, chỉ cần di chuyển nhẹ cũng có thể chạm vào người đối phương.

Bỗng một cánh hoa vướng vào búi tóc của Hàn Nguyệt Chi, Lãnh giáo chủ không ngần ngại dùng tay lấy xuống. Nàng vươn tay chặn lại nhưng hắn lại dùng tay nắm chặt tay nàng, thân thể Hàn Nguyệt Chi bỗng cứng lại.

Nàng, rất sợ nam nhân chạm vào người dù chỉ là một động tác nhỏ, nhưng hiện tại khi hắn nắm tay nàng, ngược lại lại cẩm thấy ấm áp.

Cả hai tiếp tục mắt đối mắt, Lãnh giáo chủ vươn tay muốn tháo mặt nạ của nàng xuống thì, khi đôi môi đỏ mọng của nàng vừa hiện ra thì có một tiếng rống cắt đứt mỹ cảnh.

" Họ Lãnh khốn khiếp mau thả tay xuống cho ta!!!!!! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.