" Ôn Thục, ngươi đã biết tội của mình chưa? "
Hắn vừa mở lời, liền khiến cho bọn thuộc hạ trong phòng cảm thấy ớn lạnh.
Bây giờ bọn họ đều có cùng suy nghĩ, làm cách nào để có thể thoát khỏi
nơi đây càng sớm càng tốt. Khắp người chủ tử bây giờ là hàn khí, họa ngu mới dám đứng gần người. Thấy Ôn Thục không trả lời, bọn họ liền trở nên gấp gáp.
" Còn không mau trả lời giáo chủ ". Một tên cầm roi da đánh vào bụng của Ôn Thục.
Ôn Thục dù cho bị đánh cỡ nào cũng nhất quyết không chịu mở miệng. Thấy
vậy, Lãnh giáo chủ bình thản đứng lên, giật lấy roi trong tay thuộc hạ
rồi từng bước đến gần Ôn Thục.
" Không
nói, vậy hãy để chủ tử là ta đây nói hộ ngươi. Ngươi tiết lộ thông tin
tuyệt mật cho người khác, ngươi cố gắng hạ độc trong thức ăn của ta,
ngươi cố tình đem nữ nhân dơ bẩn đến chỗ ta, và điều cuối cùng là ngươi
dám phản bội ta. Sao? Như thế đã đầy đủ chưa? "
Một tội được kể
ta, cây roi trên tay hắn lại đánh vào thân thể của Ôn Thục 5 lần. Đã
thế, hắn còn truyền nội lực vào roi khiến cho cả người Ôn Thục trở nên
huyết nhục mơ hồ, hầu như có thể thấy được nội tạng bên trong người hắn.
" Ôn Thục, ta đối xử với ngươi không bạc, tại sao ngươi lại phản bội ta?
Chỉ vì hắn hứa cho ngươi chức giáo chủ Huyết giáo mà ngươi lại có thể
phản bội ta. Không biết nên khen ngươi tham vọng đủ cao hay là ngu ngốc
nữa đây. Ngươi nên nhớ, những kẻ trước đây phản bội ta, dù cho còn sống, cũng sẽ như là một người điên, chịu đủ mọi hành hạ ". Hắn điềm tĩnh kề
sát tai Ôn Thục nói ra những lời trên.
Cả đám hạ nhân cùng Ôn
Thục nghe những lời đó liền cảm thấy ớn lạnh. Lúc trước cũng có người
ngu ngốc có ý phản bội giáo chủ, mạng hắn cũng không tốt lắm. Bị giáo
chủ ra lệnh đem đi thiến, ép uống xuân dược nhưng lại phải chịu sự nóng
bức của dược hành hạ suốt hai canh giờ, tiếp đó là một canh giờ bị đòn
roi hỏi thăm
Mỗi ngày đều như thế, hơn 1 tuần liền bỏ mạng. Giáo
chủ lại ra lệnh đem xác tên kia ra bãi tha ma, sau đó đem cốt về làm
bằng chứng, không có thì cứ ở lại bãi tha ma bầu bạn với tên kia.
Điều đó khiến cho toàn bộ Huyết giáo không ai có ý muốn phản bội. Dù thủ
đoạn của giáo chủ rất tàn khốc, nhưng tất cả đều là để răn đe kẻ dưới.
Thế nhưng hiện tại, tên Ôn Thục này lại không biết sống chết, cư nhiên
dám có ý định đó, hại tất cả mọi người trong Huyết giáo phải chịu đựng
hàn khí bức người từ giáo chủ.
Ôn Thục trước sau như một vẫn không nói một lời, thấy thế, Lãnh giáo chủ ra lệnh.
" Ngươi vẫn nhất quyết không nói, vậy để ta thành toàn cho ngươi. Đem hắn đi cắt lưỡi, rồi đưa vào kĩ viện làm nam kĩ, một ngày khong đủ 10 người thì đem đầu về gặp ta, để coi hắn còn im lặng được đến bao lâu "
Bọn thuộc hạ làm gì còn thời gian chần chừ liền nhanh tay đem Ôn Thục xuống giải quyết.
" Chuyện còn lại ta giao cho các ngươi, nếu sau 3 ngày mà không thấy động tĩnh, giải quyết như mọi khi ". Lãnh giáo chủ sau khi phân phó cho bọn
thuộc hạ liền rời đi.
Vừa mới đặt chân về nhà trọ, hắn thấy trong phòng có một mảnh giấy. Chỉ thấy trên đó viết: Hàn cô nương chính là Tử Nguyệt. Nhìn những chữ trên mảnh giấy, hắn không tự chủ được mà cười,
điều này khiến cho bọn ám vệ hóa đá.
Giáo … giáo chủ nổi danh
tuyệt tình, rất ghét nữ nhân giờ đây chỉ vì thông tin về một nữ nhân mà
cười, có phải là bọn họ đang nằm mơ không?
Cảm nhận được ánh mắt
khác thường của ám vệ, hắn liếc mắt nhìn bọn họ. Bọn ám vệ nhận được ánh mắt của chủ tử, đâu còn kẻ nào dám có ánh nhìn khác thường đối với chủ
tử chứ.
Ngày hôm sau, khi Lãnh giáo chủ vừa mới ăn xong điểm tâm thì có thuộc hạ đến thông báo.
" Bẩm giáo chủ, Ôn Thục sau một đêm không chịu được nhục nhã đã cố tự sát nhưng không thành. Hiện tại chúng thuộc hạ đã giữ lại được mạng sống
của hắn, tiếp theo ta nên làm gì? "
Nơi kĩ viện Ôn Thục được đưa
đến phần đông là các công tử ăn chơi trác táng, dù nam hay nữ đều muôn
cả. Ôn Thục đã được điều trị nên thân hình hắn không hề có một vết
thương nào, vỗn dĩ hắn cũng có tướng mạo, một ngày bị hơn mười tên bại
hoại cùng lúc chà đạp, hắn quyết định cắn lưỡi tự sát.
" Cứ xử lý như mọi khi, đem ra bãi tha ma rồi đem cốt về cho cẩu gặm. Ta muốn nghe chính miệng hắn nói ra nhưng có lẽ người phía sau Ôn Thục không ai khác chính là lão ác ma kia. Nếu lão muốn diệt trừ ta để trừ hậu họa thì lão nghĩ lầm rồi ". Giọng hắn đầy sát khí.
" Thuộc hạ tuân mệnh "
Tên kia vừa mới đi thì bàn gỗ trong phòng liền hóa thành bột gỗ. Hiện tại
trong lòng hắn rất tức giận, lão ác ma quả nhiên vẫn muốn diệt trừ hắn,
nhưng hắn sẽ không để lão toại nguyện. Bỗng nhiên hắn phun ra một ngụm
máu đen, Ảnh Hồn thấy thế từ trong bóng tối nhảy ra.
" Giáo chủ,
người không nên vận nội công quá mức vào lúc này. Chất độc trong cơ thể
người sẽ ngày càng phát tán nhanh hơn nếu người vận nội công quá mức ".
Nói rồi hắn đưa cho Lãnh giáo chủ một viên thuốc.
" Giáo chủ, sư
phụ người vừa mới cho người đưa tin. Biết người sẽ tham sự Đại hội võ
lâm, ngài ấy sẽ nhờ sư đệ của mình giúp ngài giải độc. Ngài ấy dặn dò
ngài cho đến lúc đó đừng khiến cho chất độc bộc phát thêm lần nào nữa,
không thì tính mạng của người sẽ nguy hiểm "
" Sư phụ có nhắc đến sư thúc là ai không? ". Sau khi ổn định lại nguyên khí hắn liền hỏi Ảnh Hồn.
" Ngài ấy nói sư thúc của người chính là Dược Vương "
Sững người một hồi lâu, hắn mở miệng cười to
" Dược Vương? Không ngờ người đó lại chính là sư thúc của ta "
Nghĩ đến đó hắn không khỏi có chút hứng thú, nếu như Dược Vương là sư thúc
của hắn, vậy hắn có thể quang minh chính đại tiếp cận nàng. Hắn thật
mong chờ đến ngày gặp nhau ở Đại hội võ lâm.