Những tia nắng ấm của
ngày mới chiếu rọi vào cả căn phòng, đánh thức hồng nhan trên giường,
đôi mắt khẽ động rồi từ từ mở ra, ánh mắt vẫn còn mang tia ngái ngủ
khiến nàng trở nên đáng yêu giống như một đứa bé. Chớp mắt vài cái thích nghi với ánh sáng, Hạ Lan Yên nhìn tới đứa bé vẫn đang yên giấc trong
lòng mình thì miệng không khỏi dâng lên một nụ cười nhẹ.
Tối
qua nàng đã cứu đứa bé này từ trong tòa viện cũ nát, đứa bé này cũng
chính là ngũ hoàng tử của Phượng Thương quốc – Phượng Thương Dật, mẫu
thân nó vốn là tỳ nữ trong cung, sau khi được hoàng thượng để ý thì được phong làm Lạc quý nhân, sau khi sinh nó thì xuất huyết mà chết, hoàng
hậu vốn ghen ghét Lạc phi này, nay Lạc phi sinh được con trai thì càng
sợ bị mất sủng ái nên từ khi sinh ra đứa bé này đã chịu mọi sự bắt nạt
của cung nhân mà không được một ai lên tiếng bảo vệ. Theo như lời cung
nữ thì tiểu ngũ hoàng tử này vốn cũng được hoàng thượng yêu thương nhưng năm 2 tuổi, trong một đêm trăng tròn, tiểu ngũ hoàng tử đột nhiên hóa
điên, tóc hóa bạc, mắt chuyển sang màu đỏ giống như là màu máu, hoàng
thượng vì quá sợ hãi nên ra lệnh nhốt tiểu ngũ hoàng tử vào cung cấm, từ đó để tự sinh tự diệt, mọi người trong cung đều đồn rằng tiểu ngũ hoàng tử là yêu nghiệt, là ma quái nên không ai dám đến gần, hoàng hậu sai
người đánh đập ngũ hoàng tử, hạ nhân tuy sợ nhưng cũng không dám trái
lệnh.
Vuốt ve mái tóc của đứa trẻ, Hạ Lan Yên thề nàng sẽ không bao giờ để đứa bé này phải chịu những đau khổ như vậy nữa, còn về phần
tên cẩu hoàng đế và ả yêu hậu kia, nể tình cha của hắn đã giúp sư
phụ,nàng không giết họ nhưng cũng sẽ không để họ yên.
Đứa bé
trong lòng chợt bừng tỉnh, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào nàng, tay vẫn
níu chặt áo nàng, Hạ Lan Yên không khỏi cười nhẹ, lại vuốt ve khuôn mặt
nó:
- Nhóc con, chào buổi sáng!
Đứa bé vẫn trơ mắt nhìn nàng
- Mau dậy, có đói không?
- Nhóc con, con tên là gì? – Mặc dù biết tên nó rồi nhưng nàng vẫn cố muốn nó thử nói chuyện với nàng
- Haizzz, ta gọi con là tiểu Dật nhé?
Ánh mắt đứa bé chợt hoảng sợ rồi lắc đầu liên tục, nàng phải dùng tay giữ
thì thằng bé mới dừng lại, nàng chợt hiểu có lẽ cái tên Phượng Thương
Dật này là một trong những nỗi ám ảnh của nó, làm nó nhớ lại những đau
thương.
- Được rồi, nếu đã không thích cái tên này vậy ta đặt cho con một cái tên mới nhé, xem nào – nàng xoa cằm vè suy ngẫm – gọi
là Tiêu Huân đi, khá hay phải không, mặc dù nó cũng chả có ý nghĩa đặc
biệt nào cả - nàng cười dịu dàng với nó.
Thằng bé chỉ chớp mắt, một lúc sau mới giật đầu như vừa mới tiêu hóa xong thông tin rằng nó có một cái tên mới – Tiêu Huân.
- Tiểu Huân, con có muốn rời khỏi đây không? Có muốn cùng ta đi tới nơi toàn là rừng núi hoang vu không...
Lời nàng còn chưa kịp dứt thằng bé đã gật đầu liên tục như thể sợ nàng sẽ
đổi ý, đôi tay càng thêm nắm chặt vạt áo nàng.Hạ Lan Yen cười cười, xoa
đầu thằng bé:
- Được rồi, lát nữa ta và con sẽ rời khỏi đây
nhưng giờ ta phải đi một lát, ta hứa sẽ về nhanh thôi và đưa con đi, con ở đây đợi ta nhé, không được chạy lung tung đâu đấy.
Vừa nghe
nàng sắp bỏ lại nó, Tiêu Huân liền không nghĩ ngợi gì ôm chặt lấy nàng,
như con bạch tuộc dính chặt lấy nàng, nó sợ nàng bỏ nó đi, nó sợ phải
gặp lại những kẻ xấu kia, nhưng tên thái giám đánh đập nó, những ánh mắt chế giễu và lời thô tục chỉ chỏ nó, hơn cả nó tiếc nuối ánh mắt dịu
dàng, nụ cười dịu dàng và cả cử chỉ ôn nhu mà nàng dàng cho nó.
Hạ Lan Yên biết tâm tư của thằng bé nhưng giờ nàng không thể đột ngột
mang Tiêu Huân cũng là ngũ hoàng tử của Phượng Thương quốc đột nhiên
biến mất được, nàng cần phải sắp xếp một vài thứ, nghĩ đến đây Hạ Lan
Yên cũng ôm chặt lấy Tiêu Huân, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai thằng bé, dỗ
dành cẩn thẩn, thậm chí nàng còn phải giao hết ngọc bội, thanh đoản đao
sư phự tặng cùng cuốn bí kíp Châm Hoa Truyền của nàng cho thằng bé, nói
rằng đó đều là những thứ quý giá nhất của nàng thì thằng bé mới an tâm
một chút, nhưng khi nàng ra khỏi cửa tay nó vẫn bám chặt áo nàng, mắt
dưng dưng như là sắp khóc. Aizzz, chưa gì nàng đã cảm thấy tương lai của mình sẽ khá là rắc rối đây.
Gặp hoàng hậu và hoàng thượng
xin cáo từ rồi để họ tiễn ra khỏi thành, nàng muốn họ chắc chắn rằng
nàng đã ra khỏi thành, trong khi đó ở hoàng cung, cung nữ được Hạ Lan
Yên mua chuộc dùng một mồi lửa đốt trụi tòa việc bỏ hoang của Lạc phi,
cũng chính là nơi mà Hạ Lan Yên đã cứu Tiêu Huân.
Sau khi ra
khỏi cổng thành Hạ Lan Yên lập tức dùng kinh công tuyệt đỉnh của mình
quay về hoàng cung, phải nói rằng ngày trước khi sư phụ dạy võ công cho
nàng, tuy nàng chả học được bao nhiêu nhưng kinh không thì lại khác, cứ
như là nàng có thiên bẩm vậy, chỉ trong vòng 3 tháng đã luyện tới tầng
thứ 4 của bộ kinh công bí truyền, nửa năm sau thì đạt tới tầng cao nhất, đến sư phụ cũng phải há miệng vì kinh ngạc và bội phục nàng.
- Số vàng ngươi hứa cho ta đâu – Cung nữ được Hạ Lan Yên mua chuộc ngầng
cao mặt đưa tay đòi tiền, nếu không phải vì số vàng mà vị thần y này
hứa cho nàng ta nhiều như vậy thì nàng ta cũng không bấp chấp mà đốt
toàn việc này, mặc dù là tòa việc bỏ hoang nhưng đốt nó cũng là tội khi
quân, phải chém đầu cả ba đời cũng không hết tội.
Hạ Lan Yên
không nói gì, nàng nhanh chóng điểm huyệt cung nữ này rồi nhét vào miệng nàng ta một viên thuốc, cũng không phải là thuốc độc chẳng qua nàng ta
sẽ ngủ 1 canh giờ, sau đó tỉnh dậy không còn nhớ việc gì thôi. Nhìn vào
đống lửa đang càng lúc càng rực lớn, nàng đem bộ quần áo rách nát của
tiểu Huân tối ngày hôm qua ném vào rồi xoay người trở về Lan Các cung để đón tiểu Huân dời khỏi nơi này.