Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 103: Chương 103: 103.1: Từ Đầu Đến Cuối Nối Liền Nhau




Hoa Vị Miên hung hăng quở trách Vu Bàn Nguyệt vừa thông suốt, mới cảm thấy được không khí khó hiểu, vì vậy đến nghỉ ngơi bên cạnh Tông Chính Sở, thuận tiện nghĩ chút biện pháp.

“Ta chỉ không hiểu, vì sao trận pháp ở nơi này từng chiêu muốn đưa người vào chỗ chết, nhưng sẽ tiêu trừ sau một canh giờ…” Thanh Dương lắc lắc đầu nói.

Hoa Vị Miên cực kỳ muốn cởi giày đập tới, “Bây giờ là lúc ngươi nghĩ vấn đề này sao?!” Là người thì có cổ quái, người ta cổ quái là đẳng cấp súc sinh kinh khủng hả?!

Trong lúc nhất thời, bốn người, hôi đầu thổ kiểm* cúi gằm đầu. Bây giờ mới lên núi bao lâu đâu, chỉ là mấy trận pháp đã khiến bọn họ chật vật như vậy. Kế tiếp phải chạy lên đỉnh núi kia là có thể rởi khỏi địa phương của địch nhân, không biết bị yêu cầu chơi chết chơi sống mấy lần nữa…

*Hôi đầu thổ kiểm: hình dung vẻ mặt buồn nản hoặc sa sút, không có tinh thần, tinh thần không phấn chấn. Giải thích: 1.Bộ dáng mặt và cổ dính đầy bụi đất; 2.Làm việc không thuận lợi, đụng một mũi bụi; 3.Không có tinh thần, tinh thần không phấn chấn.

Nhân ngoại hữu nhân, Hoa Vị Miên âm thầm thở dài, không biết Cửu Cung Chân Nhân còn có thể bị tức chết lần nữa hay không…

“Tạm thời mãnh xà không tạo thành uy hiếp, không bằng chúng ta đi sâu vào đáy nước, nhìn xem đến tột cùng là trò trống gì.”

“Ngươi đi đi, ta mệt.” Hoa Vị Miên mở to mắt dựa vào Tông Chính Sở, bị đám xà kia chen lấn tạo thành bóng ma trong lòng nàng.

“Thanh Dương, ngươi và Vị Miên ở lại chỗ này, ta sẽ vào cùng Vu thần y.” Tông Chính Sở đứng lên nói.

Hoa Vị Miên bất đắc dĩ nhìn hắn, hắn cũng đi, mình có thể ngồi chờ bên ngoài sao, huống chi mình còn nhiều hơn một ưu thế không bị rắn cắn.

“Thế này, ta và Vu Bàn Nguyệt đi vào, hai người các ngươi chờ ở đây.” Hoa Vị Miên phủi mông một cái nói.

Không đợi Tông Chính Sở mở miệng nói gì, nàng lại nói: “Ngươi ở bên ngoài tìm xem có thể đột phá hay không… Ta không tin tưởng chỉ số thông minh của Thanh Dương.”

Thanh Dương tự bỏ qua lời của nàng, dù sao nhấc lên mình cũng sẽ không có chuyện tốt.

Tông Chính Sở suy tư hết lần này đến lần khác. Hoa Vị Miên sờ soạng dọc theo thạch bích, trên tường không có lỗ nhỏ, mãnh xà ra ngoài như thế nào…

“Hà…” Nổi lên lấy hơi, lại lặn xuống tiếp.

Bỗng nhiên Vu Bàn Nguyệt kéo kéo tay áo của nàng, chỉ chỉ một tảng đá, sau đó dán lỗ tai lên.

Hoa Vi Miên ghé tai lắng nghe, quả nhiên có thanh âm rất nhỏ, lại gõ dọc xung quanh, vẫn như cũ không tìm được lỗ hổng.

Vu Bàn Nguyệt gõ thạch bích một cái, ra hiệu dùng tay đẩy ra. Hoa Vị Miên lập tức hiểu ý, đưa dạ minh châu cho hắn, vận khí định bổ thạch bích ra.

Thạch bích được mở, sau đó bọn họ cũng trực tiếp bị nước đẩy ra ngoài dán lên cửa động. Rơi trên một đống gì đó mềm mềm nằm úp sấp, Hoa Vị Miên quả thực là khóc không ra nước mắt. Ngúi đầu xuống, cùng mắt to trừng mắt nhỏ với trên trăm gần nghìn đôi mắt máu đỏ.

Vu Bàn Nguyệt vội vàng vẩy Quỳnh Hải Lộ lên người đuổi mãnh xà. Nhưng mà lúc Hoa Vị Miên được bột hương, những con mãnh xà kia chen lấn đến người nàng, một kẽ hở cũng không chừa cho nàng, nàng cứng cổ hỏi hắn, “Xà này có phải đến thời kỳ giao phối không…” Làm sao mà trong ánh mắt của bọn chúng có một dòng hưng phấn khó hiểu đây?!

Vu Bàn Nguyệt nhún nhún vai, nói: “Có khả năng.”

Bị bầy rắn giày xéo…?! Đây là câu rất không hài hòa!

Xê dịch cái mông, Hoa Vị Miên một phen đoạt lấy Quỳnh Hải Lộ trên tay hắn, trực tiếp đổ lên những thân rắn kia, sau đó một con lại một con lăn xuống.

“Ngươi tiết kiệm chút đi, tiết kiệm chút đi!” Vu Bàn Nguyệt cũng đau hết tâm rồi. Ngay lập tức hắn quyết định, lần sau có vật gì tốt tuyệt đối không thể để Hoa Vị Miên thấy!

“Ta biết lãng phí đáng xấu hổ,” Hoa Vị Miên nhét chai lại tay hắn, nói: “Nhưng lãng phí vì mỹ nữ như ta đây, ngươi cũng cảm thấy vinh hạnh.”

Hai người bò ra ngoài từ trong hang rắn, lại phát hiện trở lại chỗ ban đầu, đây là nơi bọn họ mới gia nhập biển lửa. Đi về phía trước không đến mấy phút thì thấy Tông Chính Sở và Thanh Dương.

“Làm sao các ngươi đi ra ngoài từ phía sau?” Thanh Dương kinh ngạc nói.

“Đầu và cuối của trận pháp này nối liền nhau, hang xà thông trực tiếp với điểm xuất phát, cho nên vẫn không tìm được cửa ra.” Vu Bàn nguyệt nói.

“Các ngươi nhìn bên kia,” Tông Chính Sở chỉ vào phía trên biển lửa nói: “Lửa lớn cháy ở đây, sương mù trên trời đã bị tản ra, ta nhìn qua, phạm vi của toàn trận rất lớn, với lại thời gian sương mù tan vô cùng ngắn, không thể đi qua.”

“Vị Miên?” Hắn dừng lại, nhìn vẻ mặt trầm tư của Hoa Vị Miên.

Hoa Vị Miên giơ tay ý bảo hắn không cần nói, sau đó đi một mình qua một bên ngồi lên tảng đá, cúi đầu lẩm bẩm: “Hình như ta đã bỏ sót vật rất quan trọng…”

Ba người kia liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói nữa. Thường ngày Hoa Vị Miên nhìn điên điên khùng khùng, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt có thể phát huy vượt xa người thường.

Nãy giờ nàng không nói gì, ba đại nam nhân cũng ngồi một bên trầm mặc không nói, trong đầu là một hồi suy nghĩ lug tung.

Thanh Dương nhìn sắc mặt ngưng trọng của Hoa Vị Miên, đáy lòng nghi ngờ thật mạnh. Từ khi đoạt lại Cố Thành và Giản Thành thì có thể nhìn thấy nàng túc trí đa mưu. Một trận lấy lại Cố Thành kia lại càng thêm xinh đẹp, một chiêu bỏ gần tìm xa lại có thể có bao nhiêu người nghĩ đạt như vậy, hoặc có người nghĩ đến nhưng có mấy người dám làm, vậy mà nàng dám làm, còn làm rất tốt. Thành công hiểu được nguy hiểm ở núi Hồ Lô, khiến Thuần Vu Phóng thay đổi tâm ý đồng ý cho Mông Tập tham chiến… Người cân nhắc hơn thiệt như vậy chẳng lẽ sẽ vì kim ngân châu báu trong tưởng tượng mà lấy thân thử hiểm?

Ánh mắt rơi vào trên người Tông Chính Sở, thấy hắn yên lặng nhìn Hoa Vị Miên, Thanh Dương bừng tỉnh đại ngộ (bỗng nhiên tỉnh ngộ). Nàng vào núi, thuần túy là vì giải độc cho Tông Chính Sở! Nhưng những người khác hi sinh vì cái gì, chân núi còn nhiều tướng sĩ đang trì hoãn thời gian như vậy, hiện tai mất đi chủ tướng, quân đội đột kích tất nhiên sẽ như rắn mất đầu, chẳng lẽ muốn dùng nhiều mạng người như thế để làm quân cờ? Vậy nàng cùng Thuần Vu Phóng có gì khác nhau?

Trái nghĩ phải nghĩ, tâm tình Thanh Dương trở nên không tốt, càng thêm không thích Hoa Vị Miên, vì tư lợi của bản thân nàng mà tổn hại biết bao sinh mạng, cho dù hắn và Tông Chính Sở thân như huynh đệ thì thế nào?

“Hoa Vị Miên, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Thanh âm Thanh Dương không lớn, nhưng khiến mấy người nghe rõ ràng.

Hoa Vị Miên nhìn hắn một cái, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn không tính nói chuyện.

“Thanh Dương?” Tông Chính Sở cau mày.

“Hừ!” Thanh Dương hừ lạnh một tiếng sau khi thoát khỏi suy nghĩ. Hôm nay hắn vào đây, cũng không thể nói rời đi một mình, chỉ có điều hắn cũng muốn nhìn một chút Hoa Vị Miên có thể làm như thế nào!

“Từ đầu đến cuối nối liền nhau…”

Mấy người khác cũng khẩn trương đi theo, không nháy mắt nhìn nàng.

“Chúng ta đi nhầm đường!” Nàng vỗ đùi đứng lên.

“Cái gì?!” Ba người đều không thể tin. Một mạch xông vào trận pháp như vậy, lại có thể đi sai đường?!

“Ngươi đang nói hồ đồ cái gì vậy?” Thanh Dương vô cùng không vui.

“Trời ơi… Dù sao… Tóm lại, các ngươi đi theo ta là được rồi!” Hoa Vị Miên vui vẻ nói: “Cuối cùng ta cũng nghĩ ra vấn đề đến từ đâu rồi các ngươi đi theo ta, chúng ta đi về!

“Hoa nha đầu, tóm lại làm sao vậy?” Vu Bàn Nguyệt đầu óc mơ hồ hỏi thăm.

“Tới rồi nói thêm cho các ngươi, nhanh lên một chút!” Hoa Vị Miên có chút gấp rút, muốn chính mắt nghiệm chứng suy nghĩ của mình có đúng hay không.

Ba người lại tiếp tục nghi ngờ nhưng lúc này cũng đành phải theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.