Tông Chính Sở đem Hoa Vị Miên ném lên giường, nói: “Người đâu!”
Tiểu binh bên ngoài trướng lập tức vén rèm đi tới: “Dạ, tướng quân!” Mắt vẫn không quên liếc trộm Hoa Vị Miên một cái.
Hoa Vị Miên hung hăng trợn mắt liếc lại hắn một cái, dọa cho tiểu binh sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
“Ngươi đi gọi Thanh Dương tới đây.” Tông Chính Sở không để tâm tới động tác nhỏ của nàng.
“Vâng!” Tiểu binh lĩnh mệnh, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Thấy người đi rồi, Hoa Vị Miên mới xoay đầu lại hỏi Tông Chính Sở, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ chịu phụ trách với ngươi.” Tông Chính Sở xoay người rót một chén trà đưa tới trước mặt nàng, nói: “Kêu lâu như vậy, cổ họng cũng khô rồi!”
Hoa Vị Miên hít một hơi thiếu chút nữa không xuôi, lời này phát ra từ miệng hắn làm sao lại có cảm giác biến vị! Lại nhìn con ngươi lục sắc của hắn nhàn nhạt nhìn mình, nàng cũng không chịu thua kém đỏ mặt, đoạt lấy chén trà hung hăng ực một ngụm, hoàn hảo hắn đêm qua không có chân chính xâm phạm mình, chưa đến trình độ không bằng cầm thú.
“Nghe nói ngươi đêm qua ở trong núi bắt được một con mèo yêu, dắt ra cho ta xem một chút!” Lều vải bị vén lên, một nam tử trẻ tuổi mặc trường sam tím cất cao giọng nói.
“Phụt!” Nước trà trong miệng Hoa Vị Miên toàn bộ phun về phía hắn, nam tử áo tím thân hình vừa động, nhanh chóng né tránh công kích bất thình lình.
Hoa Vị Miên lau miệng, liều chết nhìn chằm chằm người nọ, dắt ra cho xem một chút? Tại sao hắn không nói dắt ra cho đi tản bộ luôn đi?!
Thanh Dương liếc mắt nhìn Hoa Vị Miên, ánh mắt sắc bén bắt được vết hôn trên cổ nàng, ý vị thâm trường nói với Tông Chính Sở: “Thế nào? Không nhịn được?”
Tông Chính Sở không để ý tới lời của hắn, lập tức nói: “Chân nàng bị thương, băng bó cho nàng một chút.”
Thanh Dương còn chưa làm gì, Hoa Vị Miên liền giành trước nói: “Không cần, tự ta sẽ xử lý, ngươi thả ta đi là được!”
“Đến trấn trên, ít nhất phải đi hai canh giờ, ngươi xác định có thể đi được?” Thanh Dương cũng không giận, híp mắt cười nói.
Hai canh giờ, chính là bốn giờ, đi tới nơi chân nàng cũng tàn phế luôn!
“Vậy. . . . . .Ta băng bó xong liền đi?” Hoa Vị Miên ngập ngừng nói.
“Bắt mạch giúp nàng.” Tông Chính Sở đột nhiên nói.
Ý cười bên môi Thanh Dương chưa giảm, trong giọng nói lại nhiều thêm vài phần chế nhạo, “Ta còn phải bắt mạch xem yêu quái này là nam hay nữ sao?”
“Uy, ngươi rốt cuộc có chữa hay không?” Hoa Vị Miên không nhịn được nói.
Thanh Dương thấy Tông Chính Sở không nói lời nào, hào quang xẹt qua đáy mắt, nắm chân Hoa Vị Miên lên, tay hơi sử dụng lực, nụ cười không thay đổi, “Tiểu miêu yêu, không cần ngắt lời ta được không?”
Vết thương bị hắn nắm lại lần nữa nứt ra, máu đỏ tươi trong nháy mắt lại ướt đẫm tất của nàng, Hoa Vị Miên đau đến nỗi nước mắt đã tràn ra, trừng mắt nhìn Thanh Dương. Mẹ kiếp, không phải đã nói xong rồi sao?!”
Nhưng đang ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, môi nàng run run, nói: “Hảo, hảo, ngươi buông tay trước!”
Tông Chính Sở khẽ hừ nhẹ một tiếng, Thanh Dương lúc này mới buông tha cho nàng.
Hết sức nhanh chóng băng bó vết thương trên chân, Thanh Dương vừa rửa tay trong chậu đồng vừa nói: “Đưa tay ra.”
Nhìn ta thương thế tốt lên làm sao thu thập ngươi! Hoa Vị Miên oán hận nghĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra ngoài.
“Hài tử của nàng không sao chứ?” Tông Chính Sở vừa nhìn mấy bản đồ quân sự, vừa nói.
Dây cung trong đầu Hoa Vị Miên “bành” một cái đứt gãy, dư âm vẫn còn vang vọng.