“Nha.” Hoa Vị Miên đứng yên tại chỗ, trái ngắm phải ngắm.
Tông Chính Sở nhìn nàng, lông mày nhíu nhíu, dùng ánh mắt ý bảo nàng có thể bắt đầu.
“Ngươi không đi ra ngoài ta như thế nào tắm?!” Hoa VỊ Miên rốt cuộc nhịn không nổi quát.
Vẻ mặt Tông Chính Sở không cho là đúng, đưa tay cởi y phục của mình, nói: “Cùng nhau tắm!”
Hoa Vị Miên hít một hơi, tà ác, thật sự quá tà ác rồi!
“Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, ngươi lại dám hai lần ba lượt câu dẫn bổn tiên tử . . . .!” Hoa Vị Miên chính nghĩa cự tuyệt, Đảng cùng chính phủ từ nhỏ đã giáo dục nàng, phải chống lại viên đạn bọc đường!
“Cần ta động thủ . . . . . ?” Tông Chính Sở lưu loát thoát quần áo, đứng bên cạnh bình phong hỏi.
Hoa Vị Miên giương mắt nhìn, lõa thể toàn bộ, lõa thể toàn bộ a, nên nhìn cũng nhìn, không nên nhìn cũng nhìn rồi.
“Ngươi đây là bức người lương . . . . .A . . . . !”
Còn chưa nói hết, Tông Chính Sở đã ôm lấy nàng xoay ngang, chân dài bước hai bước, thuận lợi quăng nàng vào bồn tắm.
Hoa Vị miên uống hai ngụm nước, lặn ngụp hai cái ngoi lên, toàn thân ướt sũng, còn chưa kịp nói chuyện, Tông Chính Sở đã nhảy vào thùng nước.
Nước, “rào rào” tràn ra ngoài, thời điểm Tông Chính Sở ngồi xuống, chân hai người khó tránh khỏi va chạm vào nhau, Hoa Vị Miên tận lực thu nhỏ phạm vi của chính mình, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không thấy có chút trật trội sao?”
Tông Chính Sở không để ý đến nàng, hói: “Muốn ta giúp ngươi cởi quần áo?”
Hoa Vị Miên mở to hai mắt nhìn, có lầm hay không, nàng còn chưa lập gia đình, muốn nàng cởi quần áo trước mặt nam nhân, không bằng giết nàng đi!
Xuất ra khí thế Võ Tòng đã hổ, Hoa Vị Miên hai tay chống nạnh, quắc mắt nhìn trừng trừng, “Không cởi, đánh chết cũng không cởi!”
Tông Chính Sở đưa tay kéo nàng vào trong ngực mình, nâng cái cằm nhỏ của nàng lên, híp mắt dựa lại gần: “Muốn còn cự tuyệt? Hay là . . . . . câu dẫn . . . . .”
Dứt lời còn nhéo nhéo thắt lưng Hoa Vị Miên.
Đây chính là xích lõa thể a!
Sắc mặt Hoa Vị Miên trầm xuống một chút, sau đó nói: “Là ngươi đang câu dẫn ta!”
“Phải không?” bên tai truyền đến một trận cười trầm thấp, Tông Chính Sở nắm lấy thắt lưng nàng, cắn lỗ tai nàng: “Nhìn xem bộ dáng bây giờ của nguơi.”
Hoa Vị Miên cúi đầu dò xét, hai tiểu trái cây màu đỏ trước ngực đang rêu rao! Y phục cổ đại sao lại như thế này, mặc nhiều thì nóng, làm ướt liền giống như không mặc!
“Tơ lụa thượng đẳng, hiệu quả thật tốt” Tông Chính Sở hiếm khi tán thưởng nói.
Hoa Vị Miên đưa tay che ngực nói: “Được rồi, tự ta cởi, ngươi tắm của ngươi, ta tắm của ta.”
Tông Chính Sở tức thời buông tay ra, tỏ vẻ đồng ý.
Hoa Vị Miên đi đến phía đối diện, cả khuôn mặt đỏ bừng xoay lưng về phía hắn, lần trước bị hắn nhìn sạch trơn cũng là buổi tối, mơ hồ chỉ nhìn thấy đại khái, lúc này bên cạnh lại đang đốt vài cây nến, bảo nàng như thế nào hạ thủ được a!
Cứ do dự như vậy trong chốc lát, Hoa Vị Miên chê cười quay đầu, nói: “Nước lạnh, ta thấy hay là đừng tắm nữa . . . . . ”
Tông Chính Sở không nói hai lời, đưa tay lại ôm lấy nàng, thuẩn thục cởi y phục, ném cho nàng một cái thảm nói: “Khoác lên.”