Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 30: Chương 30: Đừng Cười Khó Hiểu Như Vậy!




“Ngồi vào chỗ đi!” Tông Chính Sở thấy nàng đứng yên ở đó không nhúc nhích.

Hoa Vị Miên đem ánh mắt chuyển đến trên người Tông Chính Sở, bị hù dọa giật mình một cái, nàng cuối cùng cũng biết hôm nay những người này đến tột cùng bị làm sao rồi, Tông Chính Sở cư nhiên mỉm cười một góc mười lăm độ!

Lê chầm chậm đi tới bên phải hắn rồi ngồi xuống, quay đầu lại thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, lập tức đem tầm mắt dời đi, hướng về phía Tiểu Hoa Bì đang ăn không biết trời đất, nói: “Này, Tiểu Hoa Bì!”

Sắc mặt Tông Chính Sở lại trầm xuống khiến cho mấy phó tướng thiếu chút nữa phun nước trà ra ngoài, ô, bữa cơm hôm nay nhất định tiêu hóa không hiệu quả!

Vẫn là tả hữu tướng quân vững vàng, vẻ mặt Vương Miểu nghiêm túc nói: “Tướng quân, nếu tiên tử đã ngồi vào vị trí, vậy chúng ta liền mở tiệc đi!”

Tông Chính Sở cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, vẻ mặt không thay đổi, lại cười một cái khiến cho mọi người rợn cả tóc gáy.

Hoa Vị Miên cúi đầu từ từ đổ mồ hôi, làm sao nàng lại cảm giác thấy rất nhiều ánh mắt nóng rực đều tập trung trên người nàng? Len lén liếc một cái, thấy tả hữu tướng quân nháy mắt ra hiệu cho nàng cũng mau muốn rút gân gần.

Bĩu môi, nàng nói: “Tông Chính Sở, buổi sáng tốt lành!”

Người phía dưới lại hít một trận không khí, có để cho bọn họ ăn cơm hay không đây?!

Ai ngờ Tông Chính Sở lại hài lòng gật đầu một cái, nói: “Mọi người dùng bữa đi!”

Hoa Vị Miên vừa ăn vừa oán thầm, đồ hẹp hòi, không phải chỉ cùng Tiểu Hoa Bì chào hỏi mà lạnh nhạt đại tướng quân hắn sao, đều nói trong bụng tể tướng có thể chống thuyền [1], bụng hắn chí ít cũng phải chống được cái thuyền chứ, lòng dạ hẹp hòi!

[1] ý nói làm người tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những sự việc và con người khó tha thứ

Thời điểm ăn được một nửa điểm tâm, mấy vị phó tướng liền đứng dậy cáo từ, Hoa Vị Miên cảm thán hôm nay lá gan bọn họ thật lớn a, đại tướng quân chưa đi mà bọn họ dám rời chỗ.

“Ai. . . . . .” Thanh Dương đột nhiên thở dài nói: “Dạ dày ta có chút đau, ta đi về trước.”

Tông Chính Sở gật đầu tượng trưng một cái.

Thanh Dương vỗ vỗ lưng Tiểu Hoa Bì nói: “Đi đi!”

Tiểu Hoa Bì nhanh như chớp liền chạy tới bên người Hoa Vị Miên, nàng kinh ngạc nói: “Ngươi để cho nó đi theo ta?”

Thanh Dương đau đầu nói: “Nó thân thiết với ngươi, tối hôm qua bị nhốt trong lồng tre ầm ĩ một đêm, hãy để nó đi theo ngươi!”

Hoa Vị Miên cười ha ha, hôn Tiểu Hoa Bì nói: “Chim khôn lựa cành mà đậu, chứng tỏ ta mới là chủ nhân tốt.”

Thanh Dương không để ý, chỉ nói: “Đừng để nó cắn người, có độc.”

“Ta đã biết”, Hoa Vị Miên vẫy vẫy tay nói: “Ngươi đi đi!”

Thanh Dương liếc mắt lướt qua hai người, nở một nụ cười thích thú rời đi.

Đột nhiên cảm thấy không khí có chút áp lực, Hoa Vị Miên ngẩng đầu mới phát hiện, thì ra chỉ còn nàng cùng Tông Chính Sở, người bên kia còn mang theo nụ cười không giải thích được, làm cho nàng cũng mất hứng thú chơi đùa với Tiểu Hoa Bì.

“Tướng quân. . . . .Có chuyện gì ngươi cứ nói đi, đừng cười khó hiểu như vậy được không?”

Mắt Tông Chính Sở nhíu lại, nụ cười “ấm áp” trên mặt từ từ thu lại, tiếp theo biến thành lạnh lùng như trước.

Hoa Vị Miên thả lỏng, như vậy mới coi như bình thường.

Tông Chính Sở phất tay áo rời đi, lưu lại Hoa Vị Miên ù ù cạc cạc cùng Tiểu Hoa Bì ngơ ngác nhìn nhau, hắn nổi giận cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.