Một lần sảy chân để hận nghìn đời, bởi sắc tâm trong nháy mắt đó, Hoa Vị Miên phải trả giá thật thê thảm, quả nhiên kích động sẽ bị trừng phạt!
Cái gọi là biết vậy đã chẳng làm nàng đã được lĩnh hội, đau xương sống lưng, chân rút gân, cơ bắp cũng có chút co quắp.
Đang xoa mặt đi vào trong phòng, vừa lúc mấy người Lục Hà mang nước nóng tới.
“Tiểu thư, ngài trở về đúng lúc, mới vừa đun nước xong!” Lục Hà chân chó nói.
Hoa Vị Miên vẻ mặt đại tỷ ngồi vào trên ghế bành, nhấp một ngụm trà, miễn cưỡng hỏi: “Lục Hà a, buổi chiều hôm nay ta bảo ngươi làm cái gì thế?”
Lục Hà lập tức đáp: “Đun nước.”
Vừa dứt lời, Hoa Vị Miên liền cầm quả quýt bên cạnh ném tới, gầm lên: “Ta bảo ngươi quay về đun nước cho ta, ngươi ngược lại, quay về kể chuyện?!”
Lục Hà thật nhanh tránh thoát được quả quýt có lực đạo phi thường kia, mặt cười làm lành nói: “Tiểu thư, ta biết sai rồi. . . . . .”
Hoa Vị Miên khoát khoát tay, nói: “Làm nũng không có tác dụng đối với ta, ngươi tới đứng cạnh tường cho ta, đứng đến khi ta hài lòng mới có thể đi!” Đứng cạnh tường một canh giờ, việc này luôn làm người ta mệt mỏi!
Lục Hà cao hứng, chỉ là đứng mà thôi. . . . . .
“Đặt chén nước trên đầu, rơi một giọt nước thời gian liền tăng gấp đôi.” Hoa Vị Miên không chút lưu tình chặt đứt ảo tưởng của nàng, Tông Chính Sở còn bắt nàng quay về phía hắn cười một canh giờ, miệng cũng đã tê rần rồi!
Lục Hà mím môi, ánh mắt cầu cứu chuyển sang hai người khác. Như Yên thương mà không giúp được lắc đầu, Ngọc Dạng thì quay mặt đi, nào có việc nô tài cãi chủ tử!
Thong thả tắm rửa xong, Hoa Vị Miên vén rèm nhìn ra ngoài liền thấy Lục Hà muốn khóc mà không được, nín cười, nói: “Đã biết sai chưa?”
Lục Hà muốn gật đầu, lại sợ chén nước trên đầu rớt xuống, vì vậy nghiêm mặt nói: “Tiểu thư. . . . . .Lục Hà biết sai rồi. . . . . . .”
“Được rồi, sáng mai chuẩn bị một chút, chúng ta đến miếu vái Bồ Tát.”
“Lục Hà rõ, tiểu thư.” Lục Hà vui vẻ, vội vàng lui ra ngoài.
Sáng hôm sau, Tông Chính Sở sai người gọi Hoa Vị Miên đến dùng bữa sáng, nhưng nàng vùi ở trong phòng sống chết không chịu ra ngoài, làm cho mấy người Ngọc Dạng không hiểu nổi.
Chuyện này chỉ chốc lát sau liền kinh động cả phủ giáo úy, đám người Chung Minh gấp đến độ đi mời Tông Chính Sở.
“Đi ra ngoài, ta nói ta không ăn điểm tâm!” Hoa Vị Miên chùm chăn phiền não quát.
Tông Chính Sở nhẹ nhàng kéo chăn của nàng ra, liền nhìn thấy khuôn mặt lê hoa đái vũ nhỏ nhắn hé ra, tóc rối tung, đôi mắt ánh nước, tội nghiệp đang nhìn mình.
“Làm sao vậy?” Tông Chính Sở lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Cả người Hoa Vị Miên không có chút sức lực nào, ngượng ngùng tựa vào trong ngực hắn, thấp giọng nói: “Ta đau bụng. . . . . . . .”
Tông Chính Sở ngẩn ra, sau đó đưa tay vào chăn, đặt trên bụng nàng.
“Uy, ngươi làm gì. . . . . .” Mặt Hoa Vị Miên đỏ bừng, vội vàng đẩy tay hắn ra.
“Đừng động.” Tông Chính Sở thấp giọng nói, bàn tay ấm áp vận nội lực, làm cho cái bụng lạnh như băng của Hoa Vị Miên dâng lên một cỗ ấm áp, từ từ không đau như vậy nữa.
Đợi đến khi vẻ mặt Hoa Vị Miên dịu đi, Tông Chính Sở mới thu lại tay nói: “Đợi ta sai người làm cho ngươi chút nước đường. . . . . . Đứng lên rửa mặt, ăn xong ta sẽ dẫn ngươi đi làm chút chuyện vui.”