Chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Hoa Vị Miên tò mò hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy?”
Đinh Tiểu Hà vỗ đầu một cái nói: “Ta quên mất, tướng quân mời tiên tử qua uống rượu!”
“Không phải muốn dỡ trại ư, làm sao vào lúc này ngược lại cuồng hoan thâu đêm?” Hôm qua Thanh Dương bảo nàng bắt chuột không phải vì chuẩn bị dỡ trại sao?
“Ban đầu vốn dự định như vậy, nhưng hôm nay toàn bộ mấy ngàn huynh đệ trong tam doanh bị đánh, không có cách nào lên đường, cho nên liền hoãn lại, tối nay là tiệc rượu huynh đệ toàn quân tiếp đón tiên tử!” Nguyên lai là có chuyện xảy ra a!
Mắt Đinh Tiểu Hà long lanh nhìn Hoa Vị Miên, làm cho nàng có loại ảo giác mình là động vật hiếm có.
Phất tay một cái, Hoa Vị Miên nói: “Vậy ngươi dẫn ta qua đó.”
“Ai!” Đinh Tiểu Hà vui tươi hớn hở tiêu sái đi ở phía trước.
Trên sân luyện binh to như vậy đốt mấy chục đống lửa lớn, Đinh Tiểu Hà dẫn Hoa Vị Miên tới chỗ của Tông Chính Sở, toàn bộ đều là người có dây tua trên đầu.
Đinh Tiểu Hà mới vừa rót rượu cho nàng xong, Vương Miểu liền đi lên, bưng một chén rượu to, hào khí nói: “Tiên tử, hôm nay mạt tướng đắc tội nhiều, mong rằng tiên tử không so đo hiềm khích lúc trước, mạt tướng cạn trước một chén này!” Dứt lời ngửa đầu ừng ực vài hớp liền uống hết rượu trong chén, còn hào sảng lật đáy chén hướng lên trời.
Hoa Vị Miên nhìn chằm chằm rượu trong chén, tửu lượng của nàng cũng không được tốt lắm, đến lúc đó bọn họ thay phiên điên khùng tới mời rượu thì làm sao bây giờ?
Thấy nàng do dự, Vương Miểu bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tiên tử uống không quen thứ rượu phàm trần này, không uống cũng không sao, hiểu được tâm ý của mạt tướng là được!”
Hắn nói như vậy ngược lại khiến Hoa Vị Miên có chút ngượng ngùng, nàng hung hăng há miệng, vừa định uống thả cửa liền bị Tông Chính Sở đụng đụng cánh tay, “Có rất nhiều người chờ mời rượu ngươi.”
Gáo nước lạnh này của hắn dội rất đúng lúc, vừa vặn dội Hoa Vị Miên tỉnh táo, nàng nhận một chén này của Vương Miểu, tiếp đó không phải là rượu của ai cũng phải nhận sao?! Từ chối vẫn là tốt hơn!
“Thiên Đình xác thực không uống rượu, chính là hứng lấy tiên lộ sáng sớm, cho nên mới có quỳnh tương ngọc lộ.” Vừa nói, vẻ mặt Hoa Vị Miên vừa hiện vẻ khó xử, lại lời nói xoay chuyển, “Nếu Vương tướng quân thịnh tình, ta cũng không nên từ chối, uống xoàng một hớp mong rằng Vương tướng quân bao dung.” Dứt lời nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, cay đến mức nàng suýt nữa phun ra!
Vương Miểu lập tức thở dài nói: “Tiên tử quả nhiên tấm lòng rộng lớn, Vương Miểu cảm tạ!”
Hoa Vị Miên nhẫn nại ý muốn ho khan ngồi trở lại bên cạnh Tông Chính Sở, chiếc miệng nho nhỏ mở rộng hít khí, cái gì cũng không muốn nói, nước mắt cũng mau chảy ra ngoài rồi, diễn trò quả nhiên phải có một chút vốn a. . . . . .
Lúc này, một miếng thịt nướng xuất hiện trong đĩa của nàng, quay đầu lại nhìn sang, Tông Chính Sở đã thu hồi ánh mắt, chỉ là nói: “Ăn một chút gì sẽ không dễ say.”
Một lời hay ấm cả mùa đông ấm a! Hoa Vị Miên nén nước mắt chọc miếng thịt đút vào trong miệng.
Lập tức, lại có người đến mời rượu, chức vị lớn nhỏ theo thứ tự, hữu tướng quân Vương Miểu xong, chính là tả tướng quân Lý Triêu Giang, đông phó tướng Lưu Tại Nghĩa, tây phó tướng Mã Uy Trùng, nam phó tướng Hà Thành, bắc phó tướng Quách Cương Chính, tiếp theo. . . . . . Tiếp theo Hoa Vị Miên cũng nhớ không rõ nữa rồi, mắt thấy người càng tới càng nhiều, rượu trong chén càng ngày càng ít, ánh mắt nàng cũng có chút hoa lên . . . . . .
Thẳng đến khi Tông Chính Sở đỡ nàng đứng lên.
“Tiên tử không chịu nổi tửu lực, bản tướng quân đưa nàng trở về nghỉ ngơi.”