Nương Tử Cười

Chương 5: Chương 5: Dưa hấu (hai)




“Nhị ca cũng ngủ này.” Lăng Canh Tân nói xong đã nằm bên cạnh nàng, nghiêng cho võng không ngừng lay động, dọa An Nhược Hảo giật mình.

Bình thường ở nhà, mặc dù hắn không kiêng dè, nhưng bọn họ vẫn chưa ngủ chung giường. Nàng biết hắn không rành chuyện nam nữ, đoán chừng cũng không biết kiêng dè mấy thứ này, nhưng dù sao trong lòng nàng cũng có vướng mắc.

“Sao vậy?” Lăng Canh Tân thấy nàng không nói lời nào, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

An Nhược Hảo nhìn một vòng chung quanh, ở đây cũng không có nơi khác để ngủ, trước đành chấp nhận, chờ đến khi về lqd nhà nàng sẽ từ từ dạy bảo hắn: “Ngủ đi.”

An Nhược Hảo xoay người, đưa lưng về phía hắn rồi nhắm mắt lại. Lăng Canh Tân sợ nàng té xuống, vội vươn tay nắm lấy eo nàng. Thân thể An Nhược Hảo cương cứng một chút, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục ngủ.

Lăng Canh Tân ngửi mùi thiếu nữ thơm ngát trên người nàng, còn mang theo chút mùi thơm của cá nướng, cảm giác mềm mại trên tay, hắn chỉ cảm thấy ở trong lòng hắn nàng dịu dàng tựa như nước, nhưng cảm giác này khiến cho chỗ nào đó trên người hắn bắt đầu trướng lên, trên người cũng dần dần nóng lên.

Lúc này An Nhược Hảo đã rất mệt mỏi, không quan tâm đã ngủ.

Lăng Canh Tân cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ cảm thấy không chịu nổi, từ trên võng đứng dậy, nhìn ánh trăng phía ngoài, lại nhìn gò má xinh đẹp của nàng, đi tới bờ sông, chỉ có thể giội nước lạnh lên khắp người.

An Nhược Hảo ngủ ngon, bên hông không bị trói buộc, xoay người liền rơi xuống võng, nàng nhất thời tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nàng nhìn căn lều này, lại không thấy Lăng Canh Tân, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước ngoài bờ sông, vội đi ra ngoài.

“Nhị ca, huynh làm sao vậy?” An Nhược Hảo bị gió đêm thổi lạnh, nhưng Lăng Canh Tân vẫn dội nước lạnh lên người.

“Trên người nhị ca quá nóng, dieendaanleequuydonn dội chút nước liền không nóng rồi.” Lúc này Lăng Canh Tân cảm thấy tốt hơn nhiều, cười nhìn nàng.

“Giờ hơn nửa đêm, coi chừng bị cảm lạnh.” An Nhược Hảo mò mẫm đạp vào trong nước, không ngờ tảng đá dưới chân rất trơn, sau một khắc nàng liền ngã trong nước, văng lên một mảng bọt nước lớn.

“Tiếu Nhan!” Lăng Canh Tân bị nàng dọa nhảy dựng lên, vội vàng lội từ bên kia qua, mò được nàng từ dưới nước, “Tiếu Nhan.”

“Muội không sao.” An Nhược Hảo nói đến đây, liền hắt hơi liên tiếp mấy cái.

Sắc mặt Lăng Canh Tân lạnh lẽo: “Còn nói không có việc gì, không nằm yên ở trên giường, chạy đến đây, được đấy…”

“Nhị ca, huynh dữ tợn với muội.” Lần đầu tiên An Nhược Hảo thấy hắn tức giận, bản thân cũng cảm thấy rất uất ức, mím môi muốn khóc.

Lăng Canh Tân thấy vậy, biết mình nóng quá: “Tiếu Nhan đừng khóc, là nhị ca không tốt, là nhị ca không tốt, nhị ca không nên hung dữ với muội.”

“Hắt xì!” An Nhược Hảo lại phối hợp hắt hơi mấy cái.

Lăng Canh Tân thở dài, ôm nàng trở lại lán cỏ, nhóm lên đống lửa ở bên ngoài: “Cởi quần áo.”

“Hả?” An Nhược Hảo lqd nắm chặt xiêm áo vải thô trên người, đang giữa ngày hè, nàng chỉ mặc một cái, nếu cởi ra, chẳng phải muốn nàng trần truồng trước mặt hắn sao.

“Mặc quần áo ướt sẽ cảm lạnh, cởi nhanh.”

“Nhưng muội chỉ mặc một cái.”

“Ở đây không có người ngoài.”

An Nhược Hảo hơi im lặng, đoán chừng nàng nói không muốn cho hắn nhìn… Hắn cũng tạm thời không hiểu, chỉ có thể thay đổi lý do: “Cởi quần áo cũng sẽ lạnh, sẽ bị cảm lạnh.”

Lăng Canh Tân nghe xong quay lại lều cỏ lấy áo dài của hắn ra: “Thay cái này.”

An Nhược Hảo đánh giá chiếc áo này một chút, áo của hắn trái lại đủ dài, liền quay lưng đi thay quần áo, đưa quần áo ướt sũng cho hắn.

Lăng Canh Tân sấy đã lâu, quần áo mới khô một nửa, mà An Nhược Hảo đã ngáp liên tục: “Quần áo cứ sấy khô ở đây, chúng ta đi ngủ.”

Lăng Canh Tân không để cho nàng nói chuyện, liền ôm lấy nàng lần nữa trở lại trên võng. Mặc dù áo của hắn lqd đủ dài, nhưng cũng chỉ dài đến phía trên đùi An Nhược Hảo, cặp đùi trắng sáng khiến cho chỗ nào đó của hắn lại trướng lên.

Trên người An Nhược Hảo rất lạnh, nhiệt độ nóng một chút trên người Lăng Canh Tân vừa đúng, nàng lại dán chặt lên. Nàng cảm thấy tựa lưng vào hắn còn chưa đủ, liền xoay người lại đối mặt với hắn, ôm chặt lấy eo hắn.

Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy nơi nào đó nhất thời cứng rắn, chống đỡ giữa bắp đùi mềm mại của nàng.

“Nhị ca?” Trong nháy mắt An Nhược Hảo liền cảm thấy lửa nóng cọ giữa hai chân, mặc dù cách quần của hắn, nhưng vẫn cảm thấy rõ ràng. Đúng là nàng không mặc quần, cảm giác khác thường này khiến cho nàng nhất thời đỏ mặt.

“Tiếu Nhan, nhị ca không biết làm sao vậy, phía dưới căng cứng.” Lăng Canh Tân phiền não nói.

Trong nháy mắt An Nhược Hảo không nói gì, nàng nên giải thích như thế nào, cảm giác này rõ ràng đúng là… Nàng đành rụt lưng lại, nhưng Lăng Canh Tân sợ nàng té xuống, vội vàng ôm nàng chặt chút. Cái ôm vội này, nhất thời lửa nóng kia chen vào giữa hai chân nàng, An Nhược Hảo “A” một tiếng, Lăng Canh Tân cũng “A” một tiếng.

“Nhị ca…” An Nhược Hảo kêu hắn, nhưng mà, rốt cuộc nên nói như thế nào đây?

“Tiếu Nhan, đừng động, cứ như vậy, như vậy huynh liền không khó chịu.” Lăng Canh Tân cố định cái hông của nàng, lửa nóng cứng rắn này cọ xát mấy cái giữa hai chân nàng.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo biết đây là cái gì, dieendaanleequuydonn mặt đỏ tới mang tai, lui về phía sau tránh né một chút.

“Tiếu Nhan, đừng động được không? Nếu không nhị ca rất khó chịu.” Trong lời nói của Lăng Canh Tân mang theo khẩn cầu, An Nhược Hảo không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, đến gần hắn, kẹp lửa nóng của hắn. Trái lại hắn thoải mái, nhưng nàng cảm thấy phía dưới của mình có xu thế ẩm ướt, nàng có phản ứng, thật mắc cỡ, chỉ có thể nhắm mắt giả bộ ngủ.

“Tiếu Nhan, ngủ rồi?” Lăng Canh Tân gọi nàng, thoải mái ra vào vài cái giữa đùi nàng, mặc dù cách quần, nhưng cảm giác khó chịu này từ từ bớt đi rồi, tiếp theo tiến vào giấc mộng đẹp.

Trong đầu An Nhược Hảo lại nghĩ tới, phải nhanh chóng tìm chị dâu cho hắn, cho dù là huynh muội, nhưng tiếp tục như vậy, khó tránh khỏi sẽ lau súng cướp cò, nàng nhớ tới loạn luân thì trong lòng liền sợ hãi.

Đợi đến lúc An Nhược Hảo tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu vào rồi, nàng khẽ ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Lăng Canh Tân: “Nhị ca?”

“Tiếu Nhan, rốt cuộc muội đã tỉnh.”

“Không phải nhị ca muốn bện người rơm sao, sao vẫn nằm?”

“Muội kẹp chặt quá, nhị ca sợ làm muội tỉnh.”

Trong đầu An Nhược Hảo ầm một tiếng, cúi đầu nhìn, nhìn thấy hai chân mình đang kẹp của hắn… Mà chẳng biết lqd từ lúc nào áo trên người nàng đã rơi mất phân nửa xuống đất, nàng gần như trần nửa thân nằm trong ngực hắn.

“Tiếu Nhan, muội trưởng thành, Vương bà tử nói như vậy là sắp có thể lập gia đình rồi.” Lăng Canh Tân nhìn chằm chằm vào đâu đó trên người nàng, khóe miệng mang theo ý cười.

“Muội không muốn lập gia đình!” An Nhược Hảo phản xạ có điều kiện giống như định chối bỏ, còn Vương bà tử nói chuyện hoang đường gì đâu.

An Nhược Hảo không thấy ánh mắt u tối của Lăng Canh Tân, nàng buông chân ra, cầm áo che lên người, nàng liếc thấy rõ ràng trên quần hắn có dấu vết, không biết là do nàng hay do hắn: Chuyện này thật quá hoang đường rồi. Nàng vội chạy trốn ra khỏi lán cỏ, quần áo đã hong khô ở chỗ đó, cầm lấy quần áo của mình mặc lên.

“Tiếu Nhan, mặc ngược quần áo rồi.” Lăng Canh Tân đi theo sau nàng nhìn thấy tay chân nàng luống cuống, liền đưa tay hỗ trợ.

“Huynh đừng đụng vào muội!” Lúc này thần kinh An Nhược Hảo quá nhạy cảm, quát.

“Tiếu Nhan, sao vậy?” Lăng Canh Tân hơi bị đau thương, không biết mình chọc giận nàng lúc nào rồi.

“Muội, muội không thoải mái, muội ra suối rửa mặt.” An Nhược Hảo không biết nên đối mặt với hắn ra sao, nàng biết lqd là không biết không có tội, nhưng trong lòng nàng khó mà tiếp nhận. Nàng không biết nơi đây là thời không nào, nàng cũng không biết vận mệnh của mình sẽ như thế nào, nhưng trước mắt, muốn nàng lập gia đình? Sao có thể!

Lăng Canh Tân nhìn nàng đi xa, lấy cơm nắm cùng cá nướng đã chuẩn bị xong ngày hôm qua, dùng lá chuối bao lại nướng chín đặt trên đá, mình thì thu gom rơm rạ chuẩn bị bện người rơm.

An Nhược Hảo ở bên dòng suối đợi thật lâu mới trở về, Lăng Canh Tân đã không còn ở đây, dưới ánh mặt trời sáng sớm nắm cơm khẽ bốc hơi nóng, mùi thơm cá nướng truyền đến khiến bụng nàng kêu ọc ọc. Nàng với tay từ từ gặm, nhìn tình hình này, Lăng Canh Tân còn chưa ăn. Nàng nhớ tới ánh mắt khổ sở đau thương của hắn, hắn không hiểu, nàng quả thật không nên trách hắn. Ai bảo lúc nhỏ hắn mất nương, phụ thân lại đi đánh giặc nơi biên cương, nói cho cùng hắn lưu lại thôn trang nhỏ này cũng là vì nàng. Làm một ca ca, hắn đã hoàn thành trách nhiệm, nàng còn có thể yêu cầu hắn cái gì đây? Hơn nữa, những chuyện này, về sau nàng có thể từ từ dạy hắn.

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân ôm một đống rơm rạ đến, để rơm dưới đất, móc từ trong lồng ngực ra hai quả đào, “Đây là quả phế vừa chín, ăn đi.”

“Đây không phải là quả đào sao?” An Nhược Hảo kinh ngạc nhận lấy.

“Quả đào? Hình như đây là cách gọi của người phú quý, trong thôn chúng ta gọi nó là quả phế.” Lăng Canh Tân lqd giải thích.

“A…” An Nhược Hảo không biết thì ra quả đào còn có thể gọi là quả phế, nàng gặm một miếng, vừa chua vừa ngọt, nhưng mà ăn thật ngon.

“Ăn ngon không?” Lăng Canh Tân nhìn nàng khóe miệng mỉm cười biết nàng hài lòng, nhưng buổi sáng không hiểu vì sao nàng tức giận khiến trong lòng hắn có chút thấp thỏm.

“Huynh cũng ăn.” An Nhược Hảo trả lại một quả đào khác cho hắn.

“Ta không ăn, muội ăn đi, ta phải bện người rơm.” Ý hắn muốn, nếu nàng thích thì tất cả đều cho nàng ăn, nàng vui mừng là tốt rồi.

An Nhược Hảo nhìn hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn tấm lưng kia có chút đau lòng lại có chút tự trách, sáng nay đúng là nàng nóng quá. Nàng nhớ tới hắn còn chưa ăn điểm tâm, liền ngồi bên cạnh hắn, vừa nhìn hắn bắt đầu bện người rơm, vừa cầm cơm nắm đút tới miệng hắn: “Nhị ca, ăn.”

Lăng Canh Tân hơi do dự, ánh mắt lấp lánh của nàng khiến cho hắn thấy hoảng hồn.

“Trên mặt muội có hoa sao?” An Nhược Hảo sờ mặt một cái, cười nói.

“Không có, không có.” Lăng Canh Tân lqd nhìn nàng cười, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo, lại chột dạ cúi đầu.

“Nhị ca, nếu không ăn, cơm nắm này sẽ nguội.”

Lăng Canh Tân ngẩng đầu lên, nhìn cơm nắm đưa tới khóe miệng, không làm gì khác hơn là cắn một miếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.