“Bà ngoại, bà đừng khóc.” An Nhược Hảo nhìn bà, cảm thấy lão thái này hơi giống Cổ mẫu trong hồng lâu mộng, chỉ có điều hơi cường thế hơn Cổ mẫu.
“Đây là cháu dâu ta rồi, dáng dấp xinh đẹp, mồm miệng nhanh nhẹn, không giống tiểu tử này, ngây ngốc, chân tướng di truyền từ nương.”
“Nương mất sớm rồi, nhưng trong ấn tượng của cháu nương là nữ nhân rất thông minh.” Lăng Canh Tân hơi không vui khi bà nói nương ngây ngốc, không biết ở trong lòng mỗi mẫu thân, hài tử ngây ngốc cũng là vật quý đáng yêu.
“Đứa nhỏ này còn rất nghiêm túc, điểm này giống nương.” Bây giờ An lão thái quân nhìn hắn thấy điểm nào cũng giống Hoắc Sở Ngọc.
Lăng Canh Tân bĩu môi, không đồng ý.
“Chúng ta cũng đừng ôn chuyện trong nhà người khác, trở về Hoắc phủ với bà ngoại.” An lão thái quân dắt bọn họ, bọn họ vội đỡ. Thật ra không có sở trường quỳ lâu như vậy thêm lát nữa, chân cũng khó chịu, An lão thái quân còn kéo An Nhược Hảo lại, hóa ra lão thái này là người luyện võ, văn võ song toàn, khso trách có thể xây dựng gia nghiệp Hoắc gia lớn như vậy.
“Lão thái quân, nếu ngài quyết định dẫn bọn họ trở về, vãn bối lập tức để người thu thập quần áo cho bọn chúng.” Bạch tiên sinh nói.
“Không cần, Hoắc gia sao không có, muốn những thứ kia của ngươi?” An lão thái quân tức giận nói, “Chờ sáng ngày mốt đến Hoắc phủ một chuyến, nói chuyện hôn sự của Tịnh Thiền.”
Bạch tiên sinh nghe nhưng không trả lời.
An lão thái quân nhìn hắn, trong lòng sáng tỏ, chậm rãi nói: “Ta đều biết chuyện lúc trước, chỉ có điều khi đó không có cách nào nói ra, những năm này cũng uất ức ngươi. Nếu không có sự kiện kia, Sở Ngọc cũng sẽ không rời nhà trốn đi, ôi. Thôi, chuyện đã qua không đề cập đến nữa, ngươi cũng đừng giữ mãi trong lòng, lão bà đây nói được thì làm được. Hôn sự của muội muội ngươi vẫn là tâm bệnh của ngươi, nghĩ không phải của ta chắc, ngày mai đến Hoắc gia, có nghe không?”
“Vâng.” Bạch tiên sinh đáp không tình nguyện.
Ba người ngồi trên xe ngựa, đây là lần đầu tiên hai người An Nhược Hảo ngồi trên xe ngựa hào hoa như vậy, đệm lót cũng “nạm vàng mang ngọc”, hơi không quen.
“Cháu ngoan, nương cháu lấy tên gì cho cháu?” Bây giờ An lão thái quân nhìn Lăng Canh Tân càng nhìn càng thân thiết, dạng ngốc nghếch cũng thích.
“Lăng Canh Tân.”
“Ừ, tên này không tệ.” Xem ra trong lòng An lão thái quân, tất cả những điều nữ nhi của bà làm đều tốt, tên này cũng tốt. Nhưng hàm nghĩa trong tên này càng khiến áy náy trong lòng bà tăng thêm vài phần, người mới, năm cũng vậy. Từng năm từng tháng đều mới. Nữ nhi hy vọng hài tử của mình không liên quan đến quá khứ, bây giờ hài tử của Ngọc nhi lại được bà mang về, bà nhất định phải bảo vệ bọn chúng chu toàn.
“Nha đầu, cháu tên gì vậy?”
“Nàng ấy tên Tiếu Nhan, cũng do nương đặt.” Lăng Canh Tân nói đến chuyện của An Nhược Hảo thì hưng phấn khác thường.
“Tiếu Nhan, hai tên này đều tốt.” Trên mặt An lão thái quân cười, nhưng trong lòng lại khẽ thở dài. Lần này, bà quyết không để cho Ngọc nhi thất vọng.
“Bên ngoài có tiếng gì vậy?” Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa lộn xộn.
“Chuyện gì xảy ra?” Hình như xe ngựa của bọn họ bị va chạm, may mà phu xe phản ứng nhanh hơn, người trong xe chỉ đụng vào nhau mấy cái.
“Lão thái quân, va chạm với đoàn ngựa thồ hàng của Tống đại nhân.” Một nha hoàn bên ngoài xốc rèm, thò nửa đầu vào nói.
“Ừ.” An lão thái quân ý bảo nha hoàn kia vén rèm cao lên một chút, quả nhiên thấy một đội nhân mã đứng ngoài, “Tống đại nhân, ổn không?”
“An lão thái quân.” Tống đại nhân chắp tay với bà, “Do đoàn ngựa thồ của tại hạ đụng phải, kính xin lão thái quân không lấy làm phiền lòng mới phải.”
“Không sao, phố Vinh Hoa này nhỏ hẹp, đụng nhau trên đường cũng là chuyên thường xảy ra, nếu Tống đại nhân vô sự, vậy lão thân cáo từ trước.”
“Lão thái quân đi thong thả.”
Trong khoảnh khắc buông rèm xuống, An Nhược Hảo nhìn thấy một người.
Mà lúc vén rèm lên Viên Phú Cảnh cũng nhìn thấy nàng, không ngờ nàng trốn tới Bắc Đô, khó trách hắn theo đại nhân ra biên giới không tìm được bọn họ, thì ra phương hướng sai rồi.
Nếu chính các ngươi nhảy vào trong hố lửa, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!
Nhưng bọn hắn ngồi trên xe ngựa của Hoắc gia, mặc dù không biết nguyên do, nhưng hắn cần phải thương lượng lại với đại nhân một chút.
Trong nháy mắt đó An Nhược Hảo cho rằng mình hoa mắt, lại xốc mành cửa sổ nhìn ra ngoài: đúng là hắn!
“Vừa rồi là Tống Tu Hoa Tống đại nhân, thị lang bộ hình, các ngươi nhớ kỹ chút, đỡ phải sau này đụng chạm cũng không nhận ra.” An lão thái quân nói hiền từ, bà nên vì tốt cho cháu ngoại mà mở đường rực rỡ ra ngoài, nhưng bà thấy An Nhược Hảo vẫn tựa vào bên song cửa sổ nhìn ra ngoài, giống như nhìn thấy điều gì làm cho người khác giật mình, “Nha đầu, nhìn cái gì vậy?”
An Nhược Hảo đang chìm trong suy tư, hoàn toàn không nghe thấy lời của bà.
An lão thái quân ngồi thẳng người, loáng thoáng thấy trên cổ nàng có màu vàng kim: “Nha đầu?”
“Nhan Nhan, bà ngoại gọi nàng đấy.” Lăng Canh Tân vỗ lên vai nàng.
An Nhược Hảo phục hồi lại tinh thần: “Bà ngoại.”
“Trên cổ cháu có gì vậy?” An lão thái quân ngoắc nàng, “Tới đây để bà ngoại nhìn cho rõ ràng.”
“Vâng.” An Nhược Hảo khéo léo nghiêng đầu tới.
An lão thái quân nhìn tỉ mỉ một chút: “Hoa điên.” Sao trên người con bé lại có dấu hiệu của hoa điên? Mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng khiến cho quan hệ với Tấn Bình phiền toái.
“Bà ngoại, bà nhận ra hoa này?”
“Ừ, nha đầu, cháu biết thân thế của mình sao?”
“Thân thế?” An Nhược Hảo kinh ngạc, sao nàng lại biết, lắc lắc đầu.
“Chuyện của các cháu, Bạch Linh có nói với ta một chút trên thư, nếu không phải hắn viết thư, sợ rằng bây giờ ta vẫn còn ở Phật sơn, không biết ta còn có cháu ngoại. Chỉ có điều hôm nay xem ra càng thêm phức tạp.” An lão thái quân cau mày.
“Vì sao?” Lăng Canh Tân cũng bị nỗi lo lắng này lây sang.
“Phụ thân các cháu là người Tấn Bình, mặc dù quá khứ có quan hệ tốt với Hoàng thượng, nhưng chiến sự biên giới nổ ra, giao tình đã có vốn không có giá trị nhắc tới. Cộng thêm lai lịch phụ mẫu nha đầu này cũng không nhỏ, quan hệ với Hoàng thượng vẫn còn rất căng thẳng.”
“Phụ mẫu cháu…” An Nhược Hảo không nghĩ tới phụ mẫu thân thể này lại có lai lịch lớn, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi ra lời, Lăng Canh Tân đã vội vàng cắt đứt lời của nàng.
“Vậy có liên lụy đến bà ngoại không?” Lăng Canh Tân tự biết tình trạng bản thân, trước trốn tránh cũng khá tốt, hôm nay gióng trống khua chiêng vào Hoắc gia, chỉ sợ không bao lâu Hoàng thượng sẽ biết. Bạch tiên sinh nói với hắn bà ngoại có thể bảo vệ bọn họ, nhưng bây giờ bà ngoại cũng rầu rĩ.
“Hài tử ngốc, nói liên lụy với không liên lụy gì, tuy bà ngoại là người một chân nhảy vào quan tài, nhưng gia nghiệp của Hoắc gia, cũng không thể không phòng.”
“Vậy chúng ta đừng đi Hoắc phủ, tránh liên lụy đến bà ngoại.” An Nhược Hảo nói.
An lão thái quân cười thầm, tay ấm áp cầm tay hai người: “Cả hai đều là hài tử ngoan, bây giờ dù sao bà ngoại cũng là nhất phẩm cáo mệnh, làm việc gì sai cũng không phải các cháu. Mặc dù hơi khó khăn, nhưng vẫn có thể bảo vệ các cháu chu toàn.”
Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo liếc mắt nhìn nhau, mặc dù có An lão thái quân an ủi, trong lòng ấm áp, nhưng vẫn hơi trống rỗng.
“Lão thái quân, đã đến.” Giọng nói trong trẻo của nha hoàn vang lên, vén rèm.
“Các cháu ngồi trong xe, Tử Mạch sẽ dẫn các cháu vào.”
“Vâng.” Dù sao thân phận của bọn họ tạm thời không thể tiết lộ ra ngoài ánh sáng, An Nhược Hảo rất muốn che giấu tai mắt mọi người, tránh khỏi liên lụy Hoắc gia.
Bọn họ ngồi trong xe ngựa vào từ cửa hông, An Nhược Hảo khẽ vén rèm lên lập tức nhìn thấy một dãy người đứng ở cửa Hoắc phủ, người đứng đầu hỏi trước: “Mẫu thân, người đã trở lại.” Những người còn lại liền đi theo vấn an, la hét khiến người cả ngõ trước ngõ sau đều nghe được, nhưng chung quanh đều là gia đình quan lại quyền quý, đã thành quen.
“Ừ, Hoang thượng giao phó chuyện ở biên giới cho con?”
“Mẫu thân, đi đường mệt nhọc, vào nhà rồi nói.” Hoắc Sùng Quang nói.
An lão thái quân nghĩ mình quá nóng lòng, gật đầu, mặc cho hai con dâu đỡ đi vào.
An Nhược Hảo vừa vào phủ, lại cảm thấy bên ngoài loan truyền không phải giả dối.
Mắt có thể thấy khắp nơi đều là cảnh đẹp, lầu các hoa lệ, ao nước chảy quanh, cầu nhỏ nước chảy tăng thêm thú vui trên đời. Thật sự là một tòa kiến trúc lớn, ngói lưu ly lóng lánh tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, nhưng không có vẻ xa hoa lãng phí. Trong không khí ngược lại tràn đầy mùi hoa cỏ thơm ngát, ngay cả phiến đá dưới chân cũng hiện lên vẻ trong sáng.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân mời đi lối này.” Tử Mạch mời bọn họ xuống xe, trực tiếp dẫn bọn họ đến chỗ ở của lão thái quân.
An lão thái quân mới từ Phật sơn trở về, ngay cả Hoắc phủ cũng không về mà chạy tới Bạch gia, vừa rồi vốn định hỏi Sùng Quang về tình hình trong triều. Bây giờ lại mệt mỏi, kêu hạ nhân chuẩn bị nước tắm rửa, tiện thể Tử Mạch tự mình đổi xiêm áo mộc mạc trên người hai hài tử này.
Cũng may Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo đã học quy củ phủ lớn, tất cả dựa vào trái bầu vẽ ra thành gáo, ứng phó một vòng không gây ra trò cười.
“Ừ, lúc này mới nhìn được, Bạch gia vậy mà xiêm áo rách nát gì đâu.” An lão thái quân oán trách Bạch phủ đưa xiêm áo, lại vui mừng nhìn cháu ngoại, không ngừng gật đầu, “Bà ngoại chỉ có mình cháu là cháu ngoại, mặc dù ngốc một chút, nhưng cũng khó mà không nhìn ra vẫn có vẻ tuấn tú.”
Chỉ có một cháu ngoại? Vậy dì với bà ngoại? Chẳng lẽ biểu ca không phải? An Nhược Hảo nghĩ vậy liền bắt đầu hỏi: “Bà ngoại, bà chỉ có một nữ nhi là mẫu thân sao?”
“Ừ, bà ngoại vẫn muốn nữ nhi, nhưng liên tiếp sinh ba tiểu tử thúi, cuối cùng cầu xin thật lâu Bồ tát mới ban thưởng nữ hài tử, chỉ tiếc…” An lão thái quân nhắc tới tiểu nữ nhi, lại muốn rơi nước mắt.
“Bà ngoại, vậy sao phụ mẫu cháu lại nói cho cháu biết còn có một dì?”
“Ta chỉ sinh một nữ hài tử, lấy đâu ra dì, lời nói khốn kiếp gì vậy?” An lão thái quân lau hết nước mắt, tức giận nói.
“Nhưng rõ ràng là có, hình như tên Hoắc Hạ Phi trước ở trấn Cổ Nhạc, vẫn rất chăm sóc cháu đấy, chỉ có điều…” Lăng Canh Tân vốn thẳng thắn, nhưng vừa nói lại cảm thấy không đúng, môt người tên Hoắc Hạ Phi, một người tên Hoắc Sở Ngọc, sao lại là tỷ muội chứ?