Nương Tử Cười

Chương 69: Chương 69: Ngoại truyện 1






Mái tóc dài tản ra lượn quanh, lộ ra khuôn mặt tuấn tú; áo ngoài chảy xuống, lộ ra da thịt bóng loáng. Khóe mắt khẽ nhếch lên, quyến rũ nữ nhân khác, nhưng ánh mắt kia lại hiện ra khí khái hào hùng; ngực nhô lên, không che đậy cho thấy một sự thật.

Bổ thần * đại nhân An Dật Nhiên mới được bổ nhiệm ở kinh thành lại là nữ nhân!

(*) Bổ thần: chức vụ quan truy bắt tội phạm.

Ánh mắt Lăng Tri Ẩn sáng lên lập tức, nhìn tuyết trắng lộ ra càng nhiều không khỏi hô hấp dồn dập, trong chốc lát quên mất thu lại hơi thở.

An Dật Nhiên vừa định vào nước, liền nghe thấy hơi thở không tầm thường trên đỉnh đầu, đưa tay vén vải trắng bên thùng tắm khoác lên.

“Bịch!” Lăng Tri Ẩn đang định tránh né, nhưng không ngờ bị xà ngang bên cạnh ngăn cản, lúc này chỉ có thể nhảy khỏi xà nhà.

“Tiểu tặc phương nào, lại dám xông vào phủ đệ của ta!” Lúc này An Dật Nhiên đã phủ thêm áo dài màu đen bên ngoài, ánh mắt âm u tàn bạo nhìn người áo đen bị nàng chặn ở góc tường.

Lăng Tri Ẩn vội ôm quyền hạ thấp người giải thích: “Bằng hữu kia của tiểu dân nói nếu tiểu dân lqd dám xông vào phủ bổ thần đại nhân, liền miễn khoản nợ đánh bạc của tiểu dân, vì vậy không tiếc tính mạng mà xông vào phủ. Có nhiều mạo phạm, kính xin bổ thần đại nhân bao dung!”

“Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?” An Dật Nhiên mới không tin lời nói quỷ quái này của hắn, mấu chốt nhất chính là hắn đã biết bí mật của nàng.

Lăng Tri Ẩn nhìn cổ tay nàng khẽ nhúc nhích, đã động sát khí với hắn, khom lưng âm thầm phòng bị: “Cái gì tiểu dân cũng không thấy.”

“Nếu ngươi biết bí mật của ta, ngươi liền nói bí mật này cho Diêm Vương nghe đi!” An Dật Nhiên thấy ánh mắt hắn nhấp nháy, đã biết là giả bộ, vận chưởng xông tới, chưởng phong lướt qua, làm rớt một ly trà.

“Nữ nhân, ngươi đúng là lòng dạ độc ác, khó trách chỉ hai năm lại có thể lên làm bổ thần triều ta.” Lăng Tri Ẩn cũng không giả bộ nữa, vận nội lực, nhếch môi, “Không phải chỉ nhìn thân thể của ngươi thôi sao, ta đương nhiên lấy thân báo đáp.”

An Dật Nhiên thấy hắn đổi thành giọng điệu dịu dàng, càng thêm giận dữ, xuống tay ác hơn.

“Đại nhân, xảy ra chuyện gì?” Ngoài cửa đã tụ tập một nhóm thủ hạ, nhưng không tiện xông vào, Tề Phỉ Dương cầm đầu cao giọng hỏi.

“Không có việc gì, chỉ có một tiểu tặc không tự lượng sức mình xông vào phủ!” An Dật Nhiên không muốn người khác biết, cao giọng đáp. Chỉ một câu trả lời này, khiến Lăng Tri Ẩn nới rộng khoảng cách, phá nóc nhà, phi thân ra.

“Tiểu tặc, chạy trốn đâu!” An Dật Nhiên cũng phi thân ra.

“Đại nhân!”

“Các ngươi tra xét trong phủ xem thiếu cái gì, nếu là tiểu tặc, ta có thể đối phó!” An Dật Nhiên tuyệt đối không thể khiến đám thủ hạ này không cẩn thận biết bí mật của nàng, đành ngăn trở người định đuổi theo. Nhưng bởi vì trong chớp nhoáng này mà bị rớt lại phía sau, bóng dáng tiểu tặc kia đã biến mất.

Nàng đứng trên nóc nhà, nhìn bóng đêm, nghe tiếng gió bên tai: đây tuyệt đối không phải là tiểu tặc bình thường, thân công phu này quá kỳ lạ, còn có cách nói chuyện cực kỳ giống phi lang Tây Vực đã hưng thịnh một thời trên giang hồ. Nhưng đôi mắt lại không giống người Tây Vực, rốt cuộc hắn là ai? Hắn xông vào phủ bổ thần rốt cuộc là có mục đích gì?

Đột nhiên nàng nghe thấy dưới nóc nhà truyền ra tiếng thở, tiếng một nữ nhân càng lúc càng lớn, xen lẫn tiếng thở lỗ mãng của nam nhân.

Nhưng mà, một lát sau, phía dưới truyền đến tiếng phá cửa sổ, kèm theo một tiếng thét thảm. Lại sau đó, truyền đến tiếng sắc lạnh của nữ nhân gào thét: “Giết người rồi! Giết người rồi! Cứu mạng!”

Nàng vội vàng lướt xuống từ trên nóc nhà, nhìn xuyên qua cửa sổ chỉ thấy một nam nhân té trong vũng máu, ngực bị đâm bằng một cây chủy thủ, ngọc thạch trên cây chủy thủ này nói cho nàng biết là người của Long Vương gia; nữ nhân kia xé mền che thân thể mềm mại lại núp ở góc giường run lẩy bẩy, vẫn thì thầm: “Giết người, giết người!”

Trong phòng không có người thứ ba, nàng nhìn hai miếng cửa sổ bị phá vỡ không khỏi nhíu đôi mày thanh tú.

Không lâu lắm, má mì Túy Xuân lâu xông tới ngoài cửa, một đám du côn đi theo sau lưng. Má mì nhìn thấy cảnh này không khỏi chửi đổng lên: “Ngươi, ngươi, công tử của đại sứ Tây Hạ lqd lại chết trên giường của ngươi. Người đâu, nhanh chóng báo quan! Nói Chu Ngọc hại chết công tử của đại sứ Tây Hạ.”

“Vâng” tiếng má mì còn chưa dứt, đã có người lĩnh mệnh đi ra.

“Ma ma, không phải con hại chết, người không phải do con hại chết!” Không cần đưa con lên quan, con thật sự vô tội!” Nữ nhân kia không để ý mình đang thân không mảnh vải, bò xuống giường ôm lấy đùi tú bà bắt đầu khóc nức nở.

An Dật Nhiên vốn định vào điều tra đến cùng, nhưng nhìn trang phục bản thân, nếu công khai đến, ai cũng biết bổ thần đại nhân vang danh thiên hạ là một nữ nhân.

Má mì Túy Xuân lâu cũng là nhân vật lợi hại, lập tức biết kéo cái bia ra ngoài, nữ nhân này, cứ giao cho quan phủ xử lý thôi.

Chỉ có điều công tử đại sứ Tây Hạ chết ở đây vào lúc này, Hoàng thượng lại nhức đầu.

An Dật Nhiên đang định tự xem xét, Kinh Triệu Doãn đã dẫn đám người tới, thấy tình cảnh này nhíu chặt chân mày. Kinh Triệu Doãn đang định mở miệng hỏi, đại sứ Tây Hạ đã nhào tới thi thể kia, khóc đến tê tâm liệt phế, nàng không hiểu tiếng Tây Hạ, vào lúc này càng cảm thấy lời bọn họ tối tăm khó nghe.

Nhưng quan đã đến đây, nơi này không cần có nàng, nưgơcj lại định đi Long vương phủ một chuyến. Nàng đang định xoay người, không ngờ đụng phải một người: “Tiểu tặc!”

“Suỵt.” Lăng Tri Ẩn thấy trong viện đột nhiên đốt nhiều cây đuốc, vội kéo eo nàng đến chỗ tối, “Không phải nàng định cho bọn họ biết nàng là nữ chứ.”

An Dật Nhiên xấu hổ, nghe hắn nói vậy cũng chỉ có thể lui đến góc tối, nhìn Kinh Triệu Doãn và đại sứ Tây Hạ nói chuyện, lại nhìn nam tử trước mắt, dường như không hề có ác ý với nàng, cũng đành phải thu lại tức giận: “Ta còn có việc phải làm, hôm nay không so đo với ngươi, lần sau gặp mặt nhất định sẽ moi hai tròng mắt của ngươi ra!”

“Chậc chậc, nữ nhân này, quả nhiên lòng dạ độc ác.” Lăng Tri Ẩn nhìn An Dật Nhiên bị hắn gọi nữ nhân lập tức tức giận, vội khẽ đẩy người ra, “Nàng định đi phủ Long Vương gia sao?”

An Dật Nhiên nghe hắn nói vậy, thu nắm tay lúc nào cũng có thể ném ra: “Ngươi biết những điều gì?”

“Tiên hoàng từng thưởng cho Long vương gia một cây chủy thủ, cũng đặc biệt cho phép hắn thành lập một đội vệ binh cho riêng mình; Vươnggia dựa vào cây chủy thủ chế tạo mười thanh chủy thủ giống nhau như đúc, hiện nay thanh chủy thủ này cắm trên ngực nhi tử được đại sứ Tây Hạ yêu thương nhất, không phải nói cho người đời biết do người của Long vương gia giết hắn sao?”

“Phì.” An Dật Nhiên coi thường phì một tiếng.

“Ta đã nói xong đâu, đừng cho rằng ta nhìn không ra. Nếu Long vương gia muốn hại con trai đại sứ Tây Hạ, sao có thể lưu lại chứng cứ phạm tội, đây rõ ràng nói cho mọi người biết có người vu khống hãm hại. Cho nên, vụ án này nhìn như sáng tỏ, thật ra phức tạp khác thường. Ngoài sáng là gài tang vật cho Long vương gia, trên thực tế bởi vì vậy nên không biết rốt cuộc hung thủ là ai.”

An Dật Nhiên nghe hắn nói như vậy, trong mắt mới hơi có vẻ tán thành: “Người này không chỉ muốn ly gián Tây Hạ và Tấn Bình ta, còn muốn giá họa cho Hoàng thượng. Ai cũng biết giữa Hoàng thượng và Long vương gia như nước lửa, hình như đang hãm hại Long vương gia, thực tế là hãm hại Hoàng thượng.”

“Không tệ.” An Dật Nhiên nhìn sắc trời sáng bạc, khẽ mỉm cười, “Trời đã sáng, tiểu tặc ta phải ẩn đến chỗ tối.”

Vừa dứt lời, Lăng Tri Ẩn đã biến mất không thấy.

An Dật Nhiên tính toán canh giờ, lúc này chắc chắn Hoàng thượng đã biết rồi, ý chỉ chắc sắp đến phủ bổ thần rồi.

Nàng trở về phòng thay đổi trang phục, chỉ sau thời gian nửa ly trà, bên ngoài đã thông báo có Đỗ công công tới. Nàng day trán, vội đi ra ngoài tiếp chỉ. Thật ra ý chỉ cũng không cần nàng tiếp, chỉ muốn đi theo tiến cung là được rồi.

Lần này nàng không mang toàn bộ bộ khoái * vào cung, mà chỉ dẫn theo Tề Phỉ Dương. Đi đường, Tề Phỉ Dương lại nhỏ giọng nói cho nàng biết thật ra trong phủ không thiếu gì cả, chỉ có điều lão thái gia bị hôn mê, trong phòng của lão thái gia có dấu hiệu bị lục lọi. Nhưng những phòng khác không có gì khác thường, người tới cũng không mang theo cái gì.

(*) bộ khoái: sai nha, lính bắt giặc cướp.

An Dật Nhiên nghe xong trong lòng hoảng hốt, nàng có thể xác định tiểu tặc kia nhằm về phía nàng, hơn nữa không có ý tứ lấy đồ. Còn có người thừa dịp nàng bị quấn chặt lấy, đi phòng ông nội. Ông nội là một ông cụ, trong phòng có thể có bảo vật gì? Đừng nói trong phòng ông nội, cả phủ bổ thần cũng không có đồ gì có thể lấy trộm.

Mục tiêu của người tới rất rõ ràng, chính là nhằm về phía ông nội. Nhưng rốt cuộc người tới là ai? Hắn có mục đích gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.