“Hoàng thượng đã đồng ý.” Ánh mắt của Chung Hàn Lương liếc qua đầu vai nàng, “Đỗ công công.”
“Chung đại nhân, An đại nhân.” Đỗ công công cười, đưa cho An Dật Nhiên một cuốn trục bằng giấy Tuyên Thành rồi lập tức nói cáo từ.
An Dật Nhiên mở ra nhìn, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: Chung Hàn Lương khá lắm, quả nhiên đã tính toán xong, vậy đi núi Tây Khuyết giải sầu thôi.
“Đại nhân, đã mang “Bách thảo tập” tới.” Tề Phỉ Dương vội vã chạy tới, cúi đầu chào hai người từ xa.
Chung Hàn Lương cười nhìn “Bách thảo tập” trên tay Tề Phỉ Dương, chỉ vào màu xanh thoáng hiện cách đó không xa: “Đại sứ Tây Hạ lại đến.”
“Phỉ Dương, đưa “Bách thảo tập” đến tay Đỗ công công.”
“Vâng.” Tề Phỉ Dương lĩnh mệnh đi.
“An đại nhân đúng là vì Hoàng thượng mà cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi, ngay cả “Bách thảo tập” cũng dâng lên rồi.”
“Nếu trên tay Chung đại nhân có bản chép tay, có thể cho tại hạ mượn bản in được không?” An Dật Nhiên cười.
“An đại nhân không hổ là bổ thần, ngay cả trong phủ bổn bộ có bản chép tay “Bách thảo tập” cũng biết.” Chung Hàn Lương lqd không đợi An Dật Nhiên trả lời, cười ha hả, xoay người rời đi.
An Dật Nhiên nhìn bóng lưng hắn đi xa, “Bách thảo tập” dâng ra, ông nội chắc đau lòng. Nhưng có cách gì, lần này đại sứ Tây Hạ đến đây, mục đích duy nhất chính là đạt được quyển “Bách thảo tập” này, chẳng lẽ chủ mưu sau lưng vụ sát hại nhi tử của hắn chính là bản thân hắn? Mượn cớ này ép Hoàng thượng đổ máu lớn?
Tuy nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng đại sứ Tây Hạ là kẻ lòng dạ độc ác có tiếng, cũng không phải không có khả năng xuống tay với nhi tử mình.
Nghĩ đến đây, chân mày An Dật Nhiên nhíu chặt. Nhưng mà, bây giờ, chuyện núi Tây Khuyết tương đối quan trọng hơn.
“An đại nhân.” An Dật Nhiên ra khỏi hoàng thành, Hà Nhuận Đông đã chờ sẵn.
“Chuyện gì?”
“Lão thái gia vì “Bách thảo tập”, đang tức giận đó.” Hà Nhuận Đông nói xong cúi đầu. Lão thái gia ngang ngược ai cũng hết cách, nhìn lão không có võ công, nhưng tất cả bộ khoái cũng không thể động thủ với lão. Vừa rồi nếu không phải Tề Phỉ Dương thông minh, “Bách thảo tập” cũng không thể ra khỏi cửa chính của phủ bổ thần.
An Dật Nhiên cũng biết vậy, mới có thể để cho Tề Phỉ Dương trở về lấy. Nàng vừa tới cửa phủ bổ thần, chỉ thấy một đám người đứng vây quanh.
“Bổ thần trở lại, bổ thần trở lại.”
An Dật Nhiên không thể đuổi những người này đi, vội vàng kéo ông nội đang nổi bão vào nhà: “Ông nội.”
An Đức Khuê lườm nàng một cái, quay đầu đi không để ý đến nàng.
“Ông nội, “Bách thảo tập” ở trong tay chúng ta không có chỗ trọng dụng, không bằng thay đất nước giải nạn.”
“Cháu mở cửa ra.”
“Vâng.” An Dật Nhiên mở cửa ra, một hàng bộ khoái vội vàng lách người tránh ra, “Tất cả đều đi ra ngoài dò xét cho ta, tiếp tục ở đây nghe lén cẩn thận bể đầu.”
“Vâng.” Chúng bộ khoái nghe lén không thành, không cam tâm tình nguyện rời đi. Người nào không biết, trên đời này chỉ có hai người có thể khiến bổ thần đại nhân không thể làm gì, một là Mị Cơ, một người nữa chính là lão thái gia đùa giỡn đến nóng nảy ai cũng hết cách rồi.
“Ông nội.” An Dật Nhiên xoay người cung kính đứng đó.
“Đệ đệ cháu có tin tức không? An Đức Khuê thấy mọi người tránh ra, nét mặt cũng thay đổi, không còn dáng vẻ lão ngoan đồng.
“Dật Nhiên bất lực.”
“Không cần câu nệ như vậy ở trước mặt ông nội.” An Đức Khuê vỗ lưng nàng, “Mười lăm năm rồi, nương cháu giao đệ đệ trên tay ta lại có thể bị thất lạc như vậy, thật ra thì ông nội biết hy vọng mong manh.”
Mặc dù lời An Đức Khuê nói có an ủi, nhưng An Dật Nhiên vẫn không thể nào thả lỏng: “Ông nội, hy vọng mong manh vẫn là có hy vọng, Dật Nhiên nhất định sẽ cố gắng tìm kiếm.”
“Chuyện “Bách thảo tập” coi như xong, cho đại sứ Tây Hạ cũng là tiện nghi cho hắn. Thời buổi chính trị rối loạn, cháu cũng cần tăng cẩn thận gấp bội.”
“Dật Nhiên biết.” An Dật Nhiên lại thấy kỳ lạ ông nội thế mà lại không truy cứu chuyện “Bách thảo tập”, nàng để Tề Phỉ Dương quang minh chính đại về lấy chính là muốn nhìn ý tứ của ông nội. Thật ra nếu hôm nay Tề Phỉ Dương không lấy được, nàng cũng sẽ không trách cứ ông nội. Mặc dù nàng vẫn không biết tầm quan trọng của “Bách thảo tập” với ông nội, nhưng nàng biết đó là bảo vật trong lòng ông.
Khi An Dật Nhiên trở lại phòng mình, lấy loan đao trong ngực ra, không ngờ phi lang Tây Vực cứ như vậy mà chết rồi. Chuôi loan đao này, là người tình phi lang Tây Vực đưa cho hắn làm vật đính ước, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, cho nên phi lang Tây Vực chưa lập gia đình, chuôi loan đao này vẫn không rời khỏi người. Chỉ điểm này đã chứng minh, phi lang Tây Vực chết thật rồi.
Trước kia nàng đã từng thử dò xét, mà chuyện phi lang Tây Vực đã tiến thêm một bước chứng minh võ công của tiểu tặc kia hoàn toàn trên nàng, nhưng mà hình như không có ác ý với nàng, chỉ có điều người biết bí mật của nàng trên thế giới này có thêm một người, chính là một thanh kiếm lơ lửng trên đầu.
Hắn có nhẫn thuật Đông Doanh, không phải người Đông Doanh, võ công lộn xộn đủ trường phái. Chỉ sợ, cõi đời này không có mấy người là đối thủ của hắn rồi, rốt cuộc hắn là ai?
Gần đây năng lực của nàng giảm xuống, hay đối thủ cường đại thêm? Hình như nàng đã không thấy rõ thế cục trước mắt rồi.
Không thấy rõ thế cục thì không nên nhìn, điểm này nàng chưa bao giờ ép buộc mình, ra khỏi phòng. Tề Phỉ Dương đã trở lại, nàng phân phó chuyện ngày hôm sau đi núi Tây Khuyết, vào thư phòng.
“Người nào!” An Dật Nhiên lướt qua cửa sổ, phấn chấn tiến lên theo hướng bóng đen. Người áo đen kia lại rất to gan, có thể ở mái nhà Túy Thái Bình chờ nàng.
“Lại là ngươi.” An Dật Nhiên thu hồi phi châm trong tay áo.
“Nữ nhân không cần luôn giận dữ, rất dễ già.” Lăng Tri Ẩn giật miếng vải đen che mặt, nằm xuống trên nóc nhà, nhìn khoảng không trên bầu trời.
“Ngươi!” Tiểu tặc này luôn lấy chuyện này ra chế nhạo nàng, nhưng khiến nàng không thoải mái chính là, bằng võ công dlqd của nàng không thể làm gì được hắn, chính là nghẹn chết rồi.
“Nàng xem.” Lăng Tri Ẩn cười cười, ánh mắt ý bảo Bạch Ngọc trang đối diện.
An Dật Nhiên theo ánh mắt của hắn nhìn sang, trong hậu hoa viên Bạch Ngọc trang có hai người đang ngồi, một người không hề ngoài ý muốn là Hoắc Liên Thành, mà người đối diện lại là Chung Hàn Lương!
Hoàng thương Đại Lương và thị lang bộ hình Tấn Bình, hai người ở đó tiếng nói tiếng cười rộn ràng, nâng ly cạn chén, nhìn sao kỳ quái.
Ngày mai bọn họ phải lên đường đi núi Tây Khuyết, đêm trước Chung Hàn Lương tự mình gặp hoàng thương Đại Lương là có ý gì?
“Ngươi kêu ta đến nhìn cái này là có ý gì?”
“Ta chỉ để cho nàng nhìn một số thứ, để cho nàng phòng bị tốt.” Lăng Tri Ẩn lộ ra hai hàm răng trắng. Mặc dù giọng vẫn đùa bỡn, nhưng chân thành nơi đáy mắt không phải giả. An Dật Nhiên không biết vì sao hắn phải giúp nàng, nhưng Chung Hàn Lương cũng không phải người cần phòng bị. Bởi vì hắn trung thành với Hoàng thượng, tuyệt đối không thấp hơn nàng. Nhưng nàng lại nghĩ, nàng trung thành với Hoàng thượng bởi vì một chút nguyên nhân riêng, mà hình như Chung Hàn Lương là tự phát, trong quá trình có thể thay đổi không đây?
Lăng Tri Ẩn thấy nàng cau mày, mục đích đã đạt được, thừa dịp nàng đang suy tư đột nhiên biến mất trong màn đêm, mà An Dật Nhiên vẫn ở trên nóc nhà Túy Thái Bình cho đến khi Chung Hàn Lương rời đi.
Núi Tây Khuyết, cách kinh thành không xa, nơi đây là chốn giang hồ các phái tụ tập, cho tới bây giờ vẫn là vàng thau lẫn lộn. Nhưng nếu chuyện lần này dễ giải quyết như thế thì không cần phải lên núi, chỉ cần ở trấn Tây Lương dưới chân núi Tây Khuyết làm chút động tác là được.
Chung Hàn Lương là kẻ thư sinh, bàn về văn chương đúng là xuất chúng, nhưng võ công lại là một khuyết điểm lớn. Nàng không biết tại sao Hoàng thượng đồng ý để cho hắn tới đây, Hoàng thượng lại còn để cho nàng “rất” bảo vệ hắn.
Hai người đều không mang theo tùy tùng, đi trên đường lát đá xanh ở trấn Tây Lương. Nơi đây người đến người đi vô cùng náo nhiệt, trên đường đầy người làm trò xiếc, nhưng đều không thể coi thường, tùy tiện túm một người cũng có thể là cao thủ võ lâm. Mà cửa tiệm hai bên phố càng không thể không để mắt đến, có thể mở một cửa tiệm ở trấn Tây Lương đều không phải là người bình thường, hoặc phú khả địch quốc, hoặc quyền khuynh thiên hạ.
Chung Hàn Lương thảnh thơi mà ngắm cảnh, An Dật Nhiên lại bỏ ra mười hai phần mười cẩn thận đề phòng mọi lúc.
“Hả, chỗ đó có người kể chuyện.” Chung Hàn Lương nghe thấy tiếng đã lên đài kể chuyện.
An Dật Nhiên đưa mắt xem xét, mặc dù Chung Hàn Lương ở quan trường, nhưng không biết gì về trường phái giang hồ. Tiên sinh kể chuyện này cũng không tầm thường, nhưng muốn tìm tin tức từ trong miệng Bách Hiểu này sợ rằng phải bỏ chút máu.
Tiên sinh kể chuyện nói chuyện xưa về tiền triều Đại Tống, bây giờ cũng chỉ có hắn không chút kiêng kỵ nói chuyện tiền triều trước mặt mọi người.
Tuy nói nàng trung thành với Hoàng đế Lưu Viên Hoằng hiện tại, nhưng với đại Hoàng đế tiền triều đã chết thì đúng là oan. Tổ phụ Lưu Viên Hoằng tuyệt đối một đời gian hùng, mà không phải chính nhân quân tử.
Tiên sinh kể chuyện thao thao nửa canh giờ, bởi vì An Dật Nhiên cảnh giác không nghe được bao nhiêu, nhưng Chung Hàn Lương lại nghe vui vẻ hứng thú.
“Công tử, sợ rằng những chuyện xưa này công tử đã hiểu rõ rồi, sao giờ còn nghe lịch sử thêm dầu thêm mỡ?”
“Lịch sử trong miệng dân chúng dễ hiểu không giống như sử quan ghi lại, ta chỉ muốn chú ý xem lịch sử của bọn hắn có gì khác với ta tận mắt chứng kiến.” Chung Hàn Lương nhấp một ngụm trà, thu liễm vẻ mặt.
Vẻ mặt An Dật Nhiên chưa thay đổi, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc: Chẳng lẽ Chung Hàn Lương đã trải qua biến động? Chỉ tiếc khi đó nàng còn nhỏ, đại khái tầm bốn tuổi, không hề có chút ấn tượng nào với chuyện tiền triều.
Đột nhiên Chung Hàn Lương quay sang nhìn ánh mắt nàng, chậm rãi lắc đầu, tiếp tục nghe kể. An Dật Nhiên bị hắn khiến cho không hiểu sao, nhưng vẫn hồi hồn giống như hắn nghe kể.
“Bụp” một tiếng! Bản kể chuyện trước mắt Bách Hiểu lập tức nứt thành hai mảnh, phía trên cắm một phi tiêu.
Bách Hiểu lấy giấy trắng trên phi tiêu ra xem tỉ mỉ, vẻ mặt khẽ thay đổi.
“Thế nào?” Ngũ trưởng lão Cái Bang ở bên cạnh, xem như là bạn tri giao với Bách Hiểu.
“Hồng Hoa cốc khinh người quá đáng, lão đầu ta nhường bọn hắn, bọn hắn còn muốn được nước làm tới leo lên đầu lão đầu ta!” Bách Hiểu vỗ “Bốp”, phi tiêu lập tức cắm vào gốc cây liễu cách đài kể chuyện mười trượng, phía trên lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, một người rơi trên mặt đất.
“Bách Hiểu, không bằng đến Cái Bang tránh né, tiện thể để lão khất cái ta thẩm vấn kẻ không muốn sống này.”
Bách Hiểu khẽ gật đầu.
Ngũ trưởng lão làm thủ thế, lập tức có đệ tử Cái Bang phía trước mang đi: “Cẩn thận đừng để cho hắn chết!”
“Vâng.”
Người nghe kể chuyện trên đài không ít, nghe thấy Hồng Hoa cốc, trong lòng rầu rĩ, trước là các chủ Linh Lung các, hôm nay đến phiên Bách Hiểu rồi. Đều nói bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng Hồng Hoa cốc lqd không đối phó với Cái Bang thế lực lớn nhất trấn Tây Lương, ngược lại đột phá từ chỗ nhỏ, không biết chiến lược gì.
Ngũ trưởng lão dẫn đầu đi trước, Chung Hàn Lương và An Dật Nhiên nhìn Bách Hiểu, lập tức theo sau.
Nếu ngũ trưởng lão nói muốn thẩm vấn tên đại gia hỏa trước mặt mọi người, đó chính là công khai thẩm vấn ở đại đường Cái Bang.
“Lại là Hồng Hoa cốc.” Chung Hàn Lương nói thầm một tiếng.
An Dật Nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, Hồng Hoa cốc quấy nhiễu triều chính, bây giờ lại còn ở trong chốn giang hồ gây thù hằn, đây không phải là chuyện tốt với môn phái mạnh mẽ hưng thịnh trên giang hồ. Lúc nào thì có thể gặp được cốc chủ Hồng Hoa cốc, chỉ tiếc cho tới bây giờ không người nào biết cốc chủ Hồng Hoa cốc là ai, cũng không biết Bách Hiểu có biết được một hai.
Đến đại đường Cái Bang, mấy bang chúng treo đệ tử Hồng Hoa cốc lên cây thập giá.
Ngũ trưởng lão tự mình tiến lên: “Nói, rốt cuộc Cốc chủ các ngươi muốn gì?”
“Ông nội.” Đệ tử Hồng Hoa cốc này không còn hơi sức kêu lên một tiếng, ngay sau đó đầu cúi xuống không tiếng động.
Ngũ trưởng lão nghe tiếng vén mái mái tóc dài của tên đệ tử này ra, bàn tay đưa xuống hàm lột bỏ, lột ra một mặt nạ da người: “Trường Cung!”
“Trời ơi, là cháu nội ngũ trưởng lão.” Nhân sĩ các phái trên giang hồ đều có ở hiện trường, lập tức xôn xao.
“Ngũ trưởng lão!” Đệ tử ở bên cạnh vội vàng đỡ ngũ trưởng lão xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
Không ngờ, Cái Bang cũng bị sắp bẫy, bọn họ cho là đệ tử Hồng Hoa cốc, cuối cùng là đệ tử Cái Bang đeo mặt nạ da người, một chiêu man thiên quá hải nham hiểm không kịp trở tay.
(*) Man thiên quá hải (瞞天過海): Một trong ba mươi sáu kế của Tôn Tử (Tôn Tẫn) thời Trung Quốc cổ đại - Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn
“Hồng Hoa cốc, lão khất cái ta không đội trời chung với ngươi!” Ngũ trưởng lão phẫn nộ, giận đến râu ria cũng run lên.