Nương Tử Cười

Chương 71: Chương 71: Nữ trên






Sau khi An Nhược Hảo lau xong thân mình cho hắn, bản thân chui vào phía sau bình phong cũng lau cho bản thân, lau hết mồ hôi mùa hè, thân thể sảng khoái không ít. Lau xong, An Nhược Hảo kêu nha hoàn dọn dẹp đồ trong phòng.

Nàng quay đầu thấy Lăng Canh Tân cười như không cười ngồi bên mép giường nhìn nàng, hình như rất phiền não, lại giống như đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì. Nàng đi tới bên cạnh hắn: “Chàng đang nghĩ gì?”

Lăng Canh Tân bỗng nhiên tóm lấy tay An Nhược Hảo đang chọc bộ ngực hắn, hơi thở nóng bỏng lại gần: “Đang nghĩ đến nàng.”

“Nhị ca!” An Nhược Hảo kinh ngạc, “Chân chàng còn chưa khỏe, mọi sự không nên.”

“Ta nhớ có một ngày nàng nói nàng muốn ở trên, hôm nay để cho nàng ở phía trên.” Lăng Canh Tân cười, đã kéo nàng, cùng ngã trên giường.

Bởi vì An Nhược Hảo không đề phòng, cả người bị ngã lên người hắn, nhưng sợ đè lên chân hắn, không nghĩ rằng môi mình lại có thể chạm tới hồng đậu của hắn, hạ quyết tâm, oán hận cắn nhẹ một cái.

“Hít --” Lăng Canh Tân hít hơi.

“Hừ, ai bảo chàng trêu chọc ta.” An Nhược Hảo ngẩng đầu, nhìn vào đáy mắt hắn, ánh mắt hắn mang theo vẻ ẩn nhẫn sắc dục, nàng không biết rốt cuộc nàng đã quyến rũ hắn khi nào, mới một lát đã như vậy.

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân kêu tên nàng, kéo đầu nhỏ của nàng xuống, nụ hôn này tuyệt đối không dịu dàng, mang theo chút hoang dã, mang theo chút ham muốn giữ lấy.

Nhưng An Nhược Hảo không kịp phản ứng, cả người tê liệt ngã xuống trong trêu chọc của hắn.

An Nhược Hảo nhớ tới, nàng đã từng muốn làm công, cơ hội hôm nay tốt như vậy, sao nàng có thể lãng phí. Mặc dù hành động của hắn hơi bất tiện, nhưng nàng có tay có chân.

Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy ngay lúc này An Nhược Hảo thô bạo, đè hắn dưới thân, đôi môi đỏ mọng rời khỏi môi hắn, nhẹ nhàng liếm cằm hắn, đến chỗ yết hầu, nhẹ nhàng liếm cắn. Cảm giác ngứa ngáy này khiến tiểu nhị ca lập tức ngẩng đầu lên: “Nhan Nhan, nàng quá giày vò rồi.”

“Giày vò hơn còn ở phía sau đấy.” An Nhược Hảo cười một tiếng xấu xa.

Lăng Canh Tân cảm thấy nàng ít Nhan Nhan kia rồi, mà than thể của hắn dưới sự đốt lửa của nàng cũng sắp không còn là mình rồi, nếu không phải bị thương trên đùi, hắn khẳng định không chịu được cảnh bị động này.

An Nhược Hảo hôn thẳng xuống phía dưới, nhìn rốn trước mắt, gặm mạnh một cái: trước kia hắn luôn thích hành hạ chỗ này của nàng.

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân ôm lấy đầu nhỏ của nàng, để cho nàng chuyển lên trên, “Ta không chịu nổi.”

“Nhanh như vậy đã không chịu nổi?” An Nhược Hảo cười nhẹ, hôn mắt hắn, dời xuống môi triền miên một trận.

Lăng Canh Tân càng tận dụng thời cơ cởi áo trong của nàng, xốc cái yếm lên, hai khối trắng như tuyết đung đưa trước mắt, hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

An Nhược Hảo mặc kệ hắn chơi đùa, tay nhỏ bé cũng không chú ý đụng phải lửa nóng chỗ nào đó. Nói cho cùng vẫn còn ngượng ngùng, dừng động tác lại.

“Nhan Nhan đừng ngừng.” Lăng Canh Tân thúc giục, hắn khẽ ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của tiểu đệ đệ mình, dù sao cũng không phải chưa từng thấy, tự mình nâng mông lên, một phát cởi tầng vải vương víu.

Sau khi An Nhược Hảo nhìn thấy, không khỏi rút lui, mặc dù đã từng cầm, nưhng lúc đó sau khi uống rượu hợp cẩn ở giữa say với không say. Sau đó vẫn xấu hổ vận động với hắn ở trong chăn, nhưng bây giờ nhìn to lớn rõ ràng như vậy, nàng cảm thấy hơi kinh khủng.

Khi nàng đang suy tính có muốn tấn công hay không Lăng Canh Tân đã cởi quần trong của nàng, trên tay khẽ lướt qua, đã sớm ướt đẫm.

An Nhược Hảo đã ở thế sẵn sàng tấn công, thật ra thì nàng cũng rất muốn rồi, nhưng nó thật sự rất lớn, nàng cứ do dự cọ cọ ở nơi nào đó.

Lăng Canh Tân thấy mật huyệt của nàng dieendanleequuydonnđã đối diện với đệ đệ nhà mình, lại không chịu cho hắn đi vào, nên không để cho nàng do dự, khẽ mỉm cười, đôi tay ôm nàng lên nhắm ngay vào, lại thả tay, tăng thêm lực nhấn một cái.

“A, khốn kiếp!” An Nhược Hảo bị cảm giác tràn đầy bất ngờ giật mình tỉnh lại.

“Ngoan, nàng động đi.”

An Nhược Hảo nhìn ánh mắt cầu xin của hắn, trái tim nhỏ lập tức mềm nhũn, thích ứng một cái rồi bắt đầu động. Trong cơ thể hơi nóng, từng đợt cảm giác giống như dòng điện kích tới. Không lâu sau, hai người vốn chưa từng thử tư thế này đã nhận được khoái cảm cực hạn.

Xong chuyện, An Nhược Hảo hoàn toàn kiệt sức, nằm trên người hắn không còn hơi sức nói: “Mệt mỏi quá, thật sự rất mệt mỏi.”

“Nói một chút, sao lại mệt mỏi rồi hả?”

“Chàng thử nhìn một người lên lên xuống xuống lâu như vậy xem?” An Nhược Hảo tức giận liếc nhìn hắn, nhắm mắt thư giãn.

Lăng Canh Tân bật cười ra tiếng, xoa bóp khuôn mặt ửng hồng của nàng, cưng chiều nói: “Trước kia đều ta ở phía trên, ta vẫn không kêu mệt mỏi.”

“Chàng là nam nhân, hừ, về sau ta không cần ở phía trên nữa, mệt chết đi được.” An Nhược Hảo khẽ thở dốc.

“Vậy sau này khi làm để ta ở phía trên, ngủ đi, ngoan.” Lăng Canh Tân thỏa mãn hôn tóc nàng, duỗi cánh tay nâng chăn mỏng bị rơi xuống đất lên đắp cho hai người.

Hắn siết chặt eo mềm mại của nàng, dưới ánh sáng hơi yếu trong nhà vừa hay nhìn thấy cánh hoa màu vàng trên cổ nàng, nghĩ đến người gọi là “nhạc phụ đại nhân” đã cảnh cáo hắn vào lúc chiều. Hắn thầm than, không ngờ thân thể suy yếu của Nhan Nhan có điều bí ẩn kahcs, nếu không phải gặp nhạc phụ đại nhân chỉ sợ hắn còn hại nàng. Chỉ có điều sao phụ thân nói nhạc phụ nhạc mẫu sẽ không đồng ý, rõ ràng bọn họ không có ý kiến gì với hắn, chỉ khách khí.

Nhưng giống như Tiếu Nhan nói, nàng đã là thê tử của hắn rồi, ván đã đóng thuyền rồi, ai cũng không phá hủy được. Chỉ có điều, khoảng thời gian ngắn sau này không thể đụng nàng, nếu không sẽ giảm bớt tác dụng những thuốc giải kia của nhạc phụ. Tối nay nếu không phải chân của hắn bị thương, nhất định sẽ không do dự mà “yêu” nàng.

Đây tuy là Chung phủ, nhưng vợ chồng Chung Hàn Lương và An Dật Nhiên vẫn giữ lại không gian cực lớn cho vợ chồng son, chỉ có một “nhị ca” không thích tịch mịch vẫn cả ngày đi tới đi lui phá phong cảnh.

“Tề đại thúc, thúc có thể không cần giả dối như vậy không.” Vẻ mặt Chung Dục Cẩn lạnh đến buồn nôn, Tề đại thúc lại có thể học văn nhân cài trâm hoa cho Bạch Tịnh Thiền.

Tề đại thúc bĩu môi: “Thiền Thiền, thật xinh đẹp.”

Bạch Tịnh Thiền đỏ mặt, còn nhìn hai tiểu nhân đang chàng chàng thiếp thiếp dưới cây liễu lại cảm thấy bọn họ hoàn toàn là trẻ nít.

Chung Dục Cẩn nhìn theo ánh mắt Bạch Tịnh Thiền: “Hai người kia càng quá trớn, hừ.”

An Nhược Hảo nghe thấy cho hắn một vẻ mặt nếu không phục một mình ca tới đấu, Chung Dục Cẩn vội rụt đầu

An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ đó của hắn, cúi đầu hỏi Lăng Canh Tân: “Nhị ca, thoải mái không?”

“Ừ, thoải mái, tốc độ nhanh một chút thì càng thoải mái.”

“Được.”

“Ối, Nhan Nhan nhẹ một chút.” Lăng Canh Tân đột nhiên kêu thảm thiết, nơi đó là gân cốt, hoàn toàn chính là mưu sát phu quân.

“Hừ, ỷ vào trên đùi có vết thương, cả ngày bắt nạt ta.”

“Tiếu Nhan, uống thuốc thôi.” Chung Hàn Lương bưng thuốc ra ngoài, đây là thuốc giải độc hoa điên, An Nhược Hảo đã uống một tháng. May mà Chung Hàn Lương thương nàng, cho nên mặc dù mùi thuốc rất nặng, nhưng uống tuyệt đối không đắng.

Dường như An Nhược Hảo và bọn họ không cần làm trình tự nhận thân nữa, cứ hạnh phúc như vậy hưởng quan hệ cha con không phải rất tốt sao? Nàng nghĩ vậy, nhìn Chung Dục Cẩn ở bên cạnh: “Phụ thân, làm cơm bát bửu cho người, không cho nhị ca ăn.”

Chung Dục Cẩn đang ồn ào Tề đại thúc, đột nhiên nghe thấy câu đó, mặt nhăn lại: “Nhị ca muội nói là hắn hả?” Hắn bĩu môi về phía Lăng Canh Tân.

“Ca cứ nói đi?” An Nhược Hảo vỗ vỗ tay, đi vào phòng bếp nhỏ, kể từ sau ngày làm cơm bát bửu cho bọn họ, liền ngày ngày bị quấn lấy làm. Nhưng món ăn ngọt ngấy ăn nhiều sẽ chán, cho nên dlqd thỉnh thoảng An Nhược Hảo mới làm một lần, nếu không mất cảm giác mới mẻ có thể sẽ chơi không vui.

Chung Dục Cẩn cũng coi là thanh niên lớn tuổi, nhưng chỉ thích ăn ngọt, muội muội này cả ngày đối nghịch với hắn. Hắn muốn tìm đại ca, tìm đại ca, nhưng hắn hoài nghi đại ca cuối cùng vẫn sẽ giúp tiểu muội, đột nhiên hắn phát hiện hắn chính là một bi kịch. Lại liếc nhìn về phía Tề đại thúc, hắn quyết định, hắn cũng muốn tìm một cô nương về ân ái, hừ!

Đợi đến khi An Nhược Hảo làm xong cơm bát bửu đi ra, nàng nhìn thấy Chung Dục Cẩn đang buồn rầu ngồi bên hành lang nắm tóc: “Nhị ca, có chuyện gì phiền lòng sao?”

“Không có.” Chung Dục Cẩn đỏ mặt lên.

“Ah, nhị ca lại có thể đỏ mặt?” An Nhược Hảo cố tỏ vẻ kinh ngạc.

“Ta, mới không có.” Chung Dục Cẩn phất tay áo, nhảy ra.

“Thật xấu hổ, cơm bát bửu trong phòng bếp gần xong rồi.” An Nhược Hảo kêu lên.

Chung Dục Cẩn nghe được, hoa lệ lệ xoay người, hấp ta hấp tấp chạy vào phòng bếp nhỏ.

An Nhược Hảo dặn nha hoàn khác bưng cơm bát bửu ra cho mọi người, vừa tựa vào trên hành lang dài ngẫm nghĩ.

“Nhị ca nhất định là xuân tâm nhộn nhạo rồi, nếu không sao lại đỏ mặt chứ.” An Nhược Hảo nghĩ bụng, tuổi của hắn cũng hơn nàng rất nhiều. Phụ mẫu vẫn không chọn dâu cho hắn, ngược lại ủng hộ yêu tự do, chuyện này không phải là chuyện tốt với tiểu thanh niên khó chịu. Nàng sẽ giúp hắn, nếu không có chị dâu, sẽ không có cháu nhỏ cho nàng chơi, không có ý nghĩa.

“Tiếu Nhan, muội đang nghĩ gì?” Chung Dục Cẩn bưng gần nửa chén cơm bát bửu ra ngoài.

“Có phải ca coi trọng cô nương nhà nào không?”

“Mới không có…” Chung Dục Cẩn vội vàng xua tay.

“Còn không chịu nói, gần đây cũng không nhìn xem ca có tiếp xúc với cô nương nhà nào không.” An Nhược Hảo sờ đầu suy nghĩ.

“Không để ý tới muội, cả ngày bắt nạt ta.” Chung Dục Cẩn ôm chén nhỏ của hắn chạy nhanh như làn khói.

“Nhan Nhan, nàng đang nghĩ gì?” Lăng Canh Tân nhảy lò cò từ đầu hành lang kia lại.

“Sao chàng tự mình tới?” An Nhược Hảo vội vàng dìu hắn ngồi xuôngs.

Lăng Canh Tân lại thần thần bí bí tiến tới bên lỗ tai nàng: “Vừa rồi nhận được thư của phụ thân, người nói mấy ngày nữa sẽ tới trấn Cung Cẩn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.