Nương Tử Cười

Chương 63: Chương 63: Quá phóng đãng




Nhan Nhan, ta cũng không biết.”

“Hừ.” An Nhược Hảo tiếp tục nghiêng đầu.

“Thiếu phu nhân sao vậy?” Tử Mạch thấy dáng vẻ nàng dâu nhỏ của tôn thiếu phu nhân, bật cười. Đây là lần đầu tiên nàng thấy kiểu nam nhân này, không phải sợ vợ, mà hoàn toàn buông bỏ dáng vẻ đi cưng chiều thê tử của mình.

“Không có việc gì.” An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân trăm miệng một lời lên tiếng.

“Tình cảm của hai vị thật tốt.” Tử Mạch hâm mộ nói.

“Đúng vậy đúng vậy.” Lăng Canh Tân bị An Nhược Hảo nhìn sang, ngay sau đó thu liễn lại, tiếp tục kéo tay áo nàng.

Xiêm áo mùa hè vốn mỏng, hắn cứ giật như vậy, đầu vai An Nhược Hảo sắp lộ ra rồi. Quả nhiên, hắn kéo nữa, An Nhược Hảo kéo về, sợi vải nào đó trên tay áo bị đứt xoạt một tiếng, bả vai lộ ra hơn phân nửa.

An Nhược Hảo đập mạnh tay hắn, khép cổ áo, Lăng Canh Tân vội vàng buông tay, mặt hơi thẹn. May mà mọi người đang bận, vốn không rảnh đi để ý cặp đôi đang liếc mắt đưa tình.

“Thiếu phu nhân, ta thấy thiếu phu nhân vẫn nhanh về đổi bộ quần áo, mặt trời bên ngoài vẫn rất lớn, trở về nghỉ ngơi một lát?” Coi như Tử Mạch đã nhìn ra, có lẽ tôn thiếu gia làm sai chuyện gì, vẫn luôn cầu khẩn. Nhưng khéo quá hóa vụng, còn xé xiêm áo người ta.

An Nhược Hảo khẽ gật đầu, khép lại bả vai trở về nhà cũ.

“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đóng cửa nhỏ đuổi theo ôm nàng, “Đừng nóng giận, nhé?”

“Hừ.”

“Nhan Nhan, về sau tất cả ta đều nghe nàng, tất cả nghe theo nàng còn không được sao. Nàng không thích ở bên ngoài, vậy lần sau chúng ta đều ở trong phòng.”

“Hừ.” An Nhược Hảo bò lên trên giường, tiếp tục kiêu ngạo không để ý đến hắn, lần này nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt, nếu không nhất định còn có lần sau, vài lần, mặt của nàng đều mất hết rồi.

Lăng Canh Tân nhìn bóng lưng không tự nhiên của nàng, rơi vào buồn rầu, Tiếu Nhan nhà hắn dễ dụ dỗ không sai, nhưng khi bướng bỉnh thì đúng là không biết dụ dỗ làm sao. Hắn nằm sau lưng nàng, bưng cằm, nhìn cổ nàng, buồn rầu buồn rầu: Nhan Nhan lại có thể thật sự không để ý đến hắn.

“Đừng thổi cổ ta, nhột.” An Nhược Hảo quay lưng đẩy mặt hắn ra.

Lăng Canh Tân lại thuận thế bắt lấy tay nhỏ bé của nàng không buông: “Nhan Nhan.”

Tay An Nhược Hảo bị lắc lắc, tư thế này rất không thoải mái, tức giận xoay người lại, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt uất ức kia, trong lòng lại mềm nhũn, thành trì bị công hãm trong nháy mắt.

“Nhan Nhan, đừng không để ý đến ta.” Lăng Canh Tân thấy vẻ mặt nàng mềm xuống, dựa sát thêm, cọ nàng.

“Vậy chàng phải đảm bảo lần sau không ở bên ngoài nữa.”

“Ưmh, ta bảo đảm.” Lăng Canh Tân thầm nghĩ lần sau phải khiến cho nàng bằng lòng không phải là được sao, hơn nữa thật ra thì rõ ràng nàng rất hưởng thụ, có lẽ thử để cho nàng mở miệng. Đến lúc đó có ở bên ngoài hay không, nhưng sẽ là chuyện của nàng.

An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn, cũng biết trong đầu hắn không có chuyện tốt.

Lăng Canh Tân thì mừng rỡ đến cọ xát thân thể mềm mại của nàng, An Nhược Hảo nhìn hắn lớn như vậy rồi, mà đối với nàng còn như đứa bé, cười cười bóp mũi hắn.

Lăng Canh Tân liền chơi đùa gãi ngứa với nàng, gãi mạnh, mấy sợi vải xiêm áo vừa bị đứt hoàn toàn bị xé rách, nửa cái áo trượt xuống bả vai, lộ ra cái yếm đỏ thẫm bao lấy rất tròn không ngừng miêu tả sinh động.

Lăng Canh Tân nhìn chằm chằm đường cong hoàn mỹ này, xem ra dưới ánh sáng ban ngày còn mê người hơn ban đêm, nuốt ngụm nước miếng, thừa dịp An Nhược Hảo không kịp phản ứng, nắm lấy.

“Này!” An Nhược Hảo muốn ngăn cản hắn, nhưng hơi sức không bằng người ta, đôi tay cũng bị túm chặt rồi, cả người bị đặt lên giường.

Hai tay Lăng Canh Tân giữ lấy nàng, hàm răng dùng sức kéo sợi dây, cái yếm lập tức rơi xuống.

“Lăng Canh Tân! Ban ngày!” An Nhược Hảo nhìn cửa hé mở, trong lòng nghĩ đám ám vệ vẫn còn ở bên ngoài, “Có người bên ngoài đấy.”

“Người nào?” Lăng Canh Tân tỉ mỉ liếm đỉnh phấn hồng, quả nhiên đã được dạy dỗ lâu, chỉ một chút đã đứng thẳng dậy.

“Bọn họ.” An Nhược Hảo mắc cỡ chết được.

Lăng Canh Tân hơi sửng sốt liền hiểu: “Không có việc gì, bọn họ cũng sẽ không đi vào.”

“Nhưng bọn họ sẽ nghe được âm thanh.”

“Vậy chúng ta nhẹ một chút là được.”

“Lăng Canh Tân, vừa rồi chàng còn nói nghe ta!” An Nhược Hảo cố gắng uốn éo người, không biết như vậy dienalneqydon càng khiến cho dục hỏa của Lăng Canh Tân tăng thêm.

“Ta chỉ nói nghe lời nàng, không ở bên ngoài, cũng không nói không ở trong phòng.”

“Nhưng ban ngày…” An Nhược Hảo trừng hắn, nhưng Lăng Canh Tân đã chuẩn xác hôn lên cái miệng òm sòm của nàng.

An Nhược Hảo chỉ cảm thấy Lăng Canh Tân cởi xiêm y của nàng càng ngày càng thuần thục, đáng giận hơn, nàng bị hắn chơi đùa một lúc lực chống đỡ cũng không có.

“Ah, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên cúi đầu nhìn dưới quần nàng, “Không tốt, nguyệt tín của nàng đến.”

An Nhược Hảo vội vàng đứng lên, nhìn nhìn, quả nhiêm dưới trên quần trong có một vết đỏ thẫm. Nguyệt tín này thật sự có thể phiền chết nàng, chưa bao giờ đúng lúc, may mà không làm dơ giường. Nhưng nghĩ đến nàng hỏi Hoắc gia đai nguyệt sự, đi ra ngoài hay Lăng Canh Tân đi đều không tốt, nhưng làm sao bây giờ.

“Ta đi tìm Tử Mạch hỏi đai nguyệt sự.”

An Nhược Hảo vội vàng kéo hắn lại: “Đừng, trước kia lúc ở nhà có thể để cho chàng giúp đỡ, nhưng bây giờ ở bên ngoài, chuyện này vốn không phải chàng nên làm, chàng gọi Tử Mạch tới, tự ta nói với nàng ấy.”

Lăng Canh Tân suy nghĩ một chút thấy cũng phải, dáng vể ở trước mặt người ngoài phải đứng đắn.

Một lát sau, Tử Mạch đã tới rồi, An Nhược Hảo nói ở bên tai nàng ấy, Tử Mạch lập tức hiểu, trở về Hoắc phủ lấy cho nàng.

Không lâu sau, Tử Mạch đã mang nước và đai nguyệt sự.

An Nhược Hảo đuổi Lăng Canh Tân ra ngoài, sau khi nhận lấy đồ trong tay Tử Mạch nói: “Tỷ nhanh chóng trở về bên kia đi, tỷ bận rộn như vậy còn làm phiền tỷ.”

“Thiếu phu nhân, đây là chuyện Tử Mạch nên làm. Ngược lại Tử Mạch lắm mồm muốn hỏi một câu.”

“Cái gì?” An Nhược Hảo trốn sau bức bình phong bắt đầu lau cùi, nhìn đai nguyệt sự này, quả nhiên là nhà phú quý, so sánh với thiên sứ thô ráp tự chế chính là một cái trên trời một cái dưới đất.

“Thiếu phu nhân và tôn thiếu gia thành thân đã hơn bốn tháng, sao bụng còn chưa có động tĩnh?” An Nhược Hảo chưa kịp trả lời, Tử Mạch vội nói, “Thật ra không phải ý tứ của ta, là lão thái quân, thái quân tưởng tượng muốn ôm chắt ngoại rồi, còn nói tốt nhất sinh một khuê nữ.”

“Loảng xoảng.” Chậu nước trong tay An Nhược Hảo bị rơi xuống, thân thể này của nàng có vấn đề, nàng biết. Ở Bạch gia uống mấy ngày thuốc, đến Hoắc gia lại quên.

“Tử Mạch.” Đột nhiên, giọng lão thái quân vang lên từ bên ngoài.

“Lão thái quân.” Tử Mạch vội vàng đi ra, “Sao lão thái quân lại tự mình tới.”

“Ta nghĩ vẫn là chưa đúng, như thế này ngươi đi mời Cát thái y tới đây kiểm tra cho con bé.”

“Đúng rồi.” Tử Mạch vội vàng đồng ý, “Lão thái quân cùng đừng quá nóng lòng, phu thê bọn họ còn quá trẻ, huống chi lúc này mới thành thân mấy tháng, sao có thể nhanh như vậy.”

“Nhưng lão Bạch nói với ta, thân thể Tiếu Nhan có vấn đề, trước kia đã mời đại phu xem. Nhưng mấy lang băm dlqd có thể xem ra cái gì.” An lão thái quân được đỡ đi, giọng nói càng xa càng nhẹ, nhưng một chữ không rơi xuống đất mà rơi vào trong tai An Nhược Hảo.

Tối hôm đó, Tử Mạch lặng lẽ mời Cát thái y tới bắt mạch cho An Nhược Hảo.

“Thân thể thiếu phu nhân rất hư nhược, giống như khi còn bé lưu lại rễ, trước giờ thiếu phu nhân đã từng bị bệnh gì sao?” Cát thái y nói.

Thật ra trong lòng Lăng Canh Tân còn nóng lòng hơn An lão thái quân, nhìn An Nhược Hảo của hắn ở đó suy tư liền tự nói: “Khi còn bé nàng ấy từng rơi xuống nước, phát sốt cao, sau thành ngốc nghếch, năm ngoái mới tốt.”

“Rơi xuống nước?” Cát thái y nhìn tướng tay, mặc dù còn mịn màng, cũng không so được với nhà thế gia khác. Hắn chỉ nhìn ra thân thể trống rỗng, nhưng bởi vì căn nguyên bệnh quá xa xưa không biết là bởi vì sao. An lão thái quân chỉ bảo là con gái bạn cũ của Chung đại nhân, xuyên qua bức rèm cũng không nhìn rõ mặt An Nhược Hảo, nếu có thể biết con cái ai, chắc hắn cũng có thể do thám một chút.

“Cát thái y, rơi xuống nước có liên quan gì đến thân thể của nàng ấy sao?”

“Khi còn bé thiếu phu nhân có phải chịu đả kích gì không?” Cát thái y hỏi An Nhược Hảo.

“Nàng ấy không nhớ rõ chuyện trước kia.” An Nhược Hảo không lên tiếng, Lăng Canh Tân cũng biết, nên nói thay nàng, “Nếu có mầm bệnh thì chỉ có thể vì rơi xuống nước.”

“Theo lý thuyết rơi xuống nước sẽ không như vậy.” Cát thái y phiền muộn khác thường, không biết nguyên nhân bệnh, bệnh lý cụ thể cũng không nói ra được, đây là lần đầu tiên.

“Vậy vì sao lại như thế?” An Nhược Hảo cũng bắt đầu lo lắng, nếu như bởi vì thế mà không thể sinh, vậy nàng…

“Giống như bởi vì khi còn bé gặp phải kích thích cực lớn, có lẽ bị cái gì đó dọa, hơn nữa tạo thành bóng ma rất lớn. Bây giờ mặc dù thiếu phu nhân không nhớ rõ, nhưng nó lại kích thích thân thể gây ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên thân thể suy yếu.”

An Nhược Hảo biết nếu gặp phải kích thích lớn, thân thể con người sẽ trở nên yếu đuối, nhưng nàng không ngờ thân thể này đã phải chịu khổ nạn như vậy từ khi còn bé. Hơn nữa bình thường không có bệnh vặt, chỉ có điều kinh nguyệt khong đều, nhưng lão thái y chuyên môn cao thâm, nàng không có lý do gì mà chất vấn.

Cát thái y cảm nhận được cổ tay nàng khẽ chuyển, ngón tay cũng nhẹ nhàng rung động, hơi khẩn trương: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng, tuy trước kia để lại mầm bệnh, nhưng vẫn có thể điều dưỡng. Lão phu cắt một phương thuốc, thiếu phu nhân dựa vào đó điều trị là được, chỉ có điều gốc rễ đã lâu, muốn điều trị tốt phải kiên nhẫn một chút.”

“Được, đa tạ.”

Cát thái y đứng dậy, Tử Mạch đang định tiễn hắn ra ngoài, nhưng hắn lại quay đầu: “Lão phu lắm mồm muốn hỏi một câu, xin hỏi thiếu phu nhân là khuê nữ nhà nào? Nếu không tiện thì không cần phải nói.” Hắn nghĩ nữ nhi bạn cũ của Chung đại nhân bình thường cũng nên là người trong giang hồ, ít nhiều sẽ có một số bí mật không nên nói ra.

“Cũng không phải không tiện, mà ta cũng không biết thân sinh phụ mẫu là ai, dường như bà ngoại biết, nhưng bà không chịu nói cho ta, nói là tạm thời còn chưa cần biết.” An Nhược Hảo nhẹ nhàng đáp, mặc dù đó không phải là phụ mẫu chân chính của nàng, cũng là của thân thể này, là phụ mẫu trên danh nghĩa của nàng. Cho nên An lão thái quân không cho nàng biết, nàng cũng không hỏi.

“Như vậy.” Cát thái y nghe xong hơi buồn bực, thật vất vả mới bỏ sĩ diện hỏi một hậu bối, kết quả hắn bị lão thái quân kéo vấp té. Nhất định là trên người nàng ta có bí mật, lão thái quân sợ nàng ta quản không được nên dứt khoát không nói cho nàng ta. Hắn nghĩ như vậy liền theo Tử Mạch đi ra ngoài từ cửa sau.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo xốc rèm, Lăng Canh Tân lập tức ngồi vào bên cạnh nàng, nắm tay của nàng, “Nhị ca.”

“Nhan Nhan, chăm sóc thân thể cho tốt, chuyện đứa nhỏ không vội.”

An Nhược Hảo nhìn nét mặt thản nhiên của Lăng Canh Tân, chắc hắn rất muốn có đứa bé: “Nhị ca, xin lỗi.”

“Nha đầu ngốc, không phải là lỗi của nàng? Là do nhị ca không chú ý, trước kia không được, nhị ca cũng không nghĩ nhiều như vậy, không ngờ có liên quan tới mầm bệnh khi còn bé của nàng.” Thật ra trong lòng Lăng Canh Tân nhiều tự trách hơn, hắn cảm giác hắn không làm gì được cả.

“Nhị ca, vì sao ta bị nương ôm về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.