Dường như An Nhược Hảo không biết giáo thư * Liễu tiên sinh là ai, nhưng nghe nàng ta nói như vậy liền gật gật đầu, hơn nữa ở địa phương nhỏ lạc hậu như nơi đây, có thể dạy học nhất định rất lợi hại, mà có thể biết giáo thư, để giáo thư đặt tên cho cũng là vinh quang rồi.
(*) giáo thư: gốc 教书 có nghĩa là thầy giáo
“Tiểu tử, đây là a Sửu Lăng gia, hiện tại không xấu không ngốc rồi, đổi thành gọi là Tiếu Nhan. Các ngươi là bạn cùng tuổi cũng cần quen biết một chút, tránh khỏi lần sau đi trên đường cũng quay đầu đi không biết chào hỏi.”
Viên Phú Cảnh nhìn nhìn An Nhược Hảo, gật gật đầu coi như chào hỏi, An Nhược Hảo chỉ nở nụ cười một chút. Viên Phú Cảnh lqd nhìn thấy ý khinh bỉ trong mắt nàng, hơi chút tức giận. An Nhược Hảo chỉ cảm thấy không biết hắn lấy cảm giác hơn hẳn người khác từ đâu, nhìn thấy nàng lại có thể khinh thường gật gật đầu xem như chào hỏi, cho dù tên của ngươi do giáo thư đặt thì thế nào, cũng chỉ là mao đầu tiểu tử *.
(*) Mao đầu tiểu tử: chỉ (nam) thanh niên tính tình bồng bột.
Viên Phú Cảnh thấy nàng cúi đầu nhìn hố nhỏ trên đất, làm bộ như không thấy ánh mắt bất mãn của nàng, hừ một tiếng liền đi vào phòng mình.
“Người đọc sách không thể nói rõ cùng anh nông dân như chúng ta, ngươi đừng trách móc, bình thường đứa nhỏ này vô cùng tốt.” Viên đại nương đưa cho nàng một chén tương đậu lớn, ngượng ngùng giải thích.
Thì ra tiểu tử này còn đọc sách, khó trách chướng mắt nàng, An Nhược Hảo mím môi cười cười, cảm ơn rồi trở về nhà.
Nàng vừa đến nhà đã nhìn thấy Lăng Canh Tân đang vừa quét rác ở cửa vừa nhìn quanh: “Tiếu Nhan, sao đi lâu vậy?” Hắn nhìn thấy tay An Nhược Hảo cầm tương đậu, nhếch môi cười: “Viên đại nương thật có tâm.”
“Là nhị ca có lòng, nhớ ra muội muốn ăn.” An Nhược Hảo bưng chén đi vào cửa.
“Tiếu Nhan còn muốn ăn cái gì, nhị ca đều làm cho muội.”
“Được.” An Nhược Hảo đặt chén tương vào trong tủ chén, xoay người lại, “Sao nhị ca không đi sửa cầu?”
“Vừa mới đi một chuyến ra bờ sông, dieendaanleequuydonn Trầm lão bá nói giờ lành hôm nay đã qua, ngày mai sẽ tiếp tục. Hơn nữa ngày hôm nay giống như con nít vậy, lại bắt đầu có mây đen, không biết khi nào bắt đầu mưa to xuống.”
“A.” An Nhược Hảo nhìn da trên cổ Lăng Canh Tân bong một mảng lớn, “Nhị ca, huynh phơi đến tróc da rồi.”
“Không có việc gì, dùng nước vo gạo lau là được rồi.” Lăng Canh Tân nói xong nhìn qua cổ An Nhược Hảo, bị cháy nắng, lập tức vo gạo.
“Ah, nhị ca huynh đun nhiều nước như vậy làm gì?”
“Nhị ca nhớ ra, lâu rồi Tiếu Nhan không tắm, vừa đúng lúc nhị ca định tắm nên đun thêm cho muội một ít.”
Tối khuya ngày hôm trước trên chân núi An Nhược Hảo tắm qua nước sông đã cảm thấy trên người sạch sẽ, trở lại không tắm nữa.
“Trước kia Tiếu Nhan cứ một lqd tháng mới tắm một lần, nhưng hôm nay nhị ca nghe người ta nói, nữ hài tử phải tắm thường xuyên, mới tốt cho thân thể. Cho nên, về sau Tiếu Nhan phải hai ngày tắm một lần.”
An Nhược Hảo nhìn hắn chuẩn bị tốt nước gạo, liền đưa tay lau cho hắn.
Lăng Canh Tân lại bỏ nước gạo sang một bên: “Đợi chút, nhị ca muốn tắm trong thùng, ngâm chút rồi lại lau.
“Vậy nhị ca tắm đi, muội ra sau nhà hái cà tím với dưa chuột.”
“Muội qua đây.” Lăng Canh Tân rót nước nóng vào trong thùng, kêu nàng.
An Nhược Hảo nghe lời, trong nháy mắt đã nghĩ sai lệch, chẳng lẽ hắn muốn tắm uyên ương, đứng ở đó cũng không tránh đi được.
“Sau lưng nhị ca ngứa, muội gãi gãi cho nhị ca.”
“A.” An Nhược Hảo thở ra một hơi.
Lăng Canh Tân đang định cởi lqd quần áo bước vào trong nước, bỗng nhiên An Nhược Hảo nhớ tới tắm như vậy sẽ không sạch: “Nhị ca, huynh biết xà phòng không?”
“Xà phòng gì?”
“Chính là chà bằng xà phòng, tắm rửa có thể sạch sẽ hơn chút.”
“Muội nói xà phòng bột, trước kia nương có dùng, nhưng sau khi cha đi rồi nhị ca không dùng nó nữa.”
“Xà phòng bột này ở đâu?”
“Muội chờ chút.” Sau đó, Lăng Canh Tân thu dây lưng lại, bắt đầu đến tủ bên kia lục lọi, “Rõ ràng là ở đây, sao lại không có?”
“Nhị ca, đừng tìm.” An Nhược Hảo nhìn nước bốc hơi nóng, nếu sớm biết nàng không nói, may mà giữa ngày hè, không chà mà tắm bằng nước nóng cũng không có việc gì.
“Cái này không phải, cái này không phải.” Lăng Canh Tân vừa tìm vừa ném rất nhiều bọc giấy vô dụng ra ngoài.
An Nhược Hảo nhìn hắn tìm xà phòng bột mà khiến cho trong nhà thành một mảnh hỗn độn, nhìn lại tủ, khi nào phải xử lý cái tủ, nói không chừng có thể tìm ra bảo bối gì đó.
“A, tìm được rồi.” Lăng Canh Tân cầm một bao giấy dầu màu vàng ra.
“Cái này phải dùng làm sao?” An Nhược Hảo mở bọc giấy, chỉ biết xà phòng bột có thể tắm gội, nhưng nàng không biết dùng sao.
“Nhị ca dạy muội.” Lăng Canh Tân cầm lấy xà phòng bột, nhanh chóng cởi quần áo rồi nhảy vào trong thùng gỗ lớn,dieendaanleequuydonn An Nhược Hảo mắc cỡ vội quay đầu đi, hắn thật sự không kiêng dè gì với An Nhược Hảo.
“Tiếu Nhan, chà lưng cho nhị ca. Nhị ca tắm xong, muội cũng dùng chút xà phòng bột.”
“Được.” An Nhược Hảo nhìn hắn dùng xà phòng bột, cảm thấy rất thú vị, nghe hắn nói như vậy càng ra sức chà lưng cho hắn.
“Tiếu Nhan, về sau muội đều chà lưng cho nhị ca có được không?” Lăng Canh Tân đột nhiên quay đầu lại, gương mặt hạnh phúc nhìn nàng.
An Nhược Hảo không nhẫn tâm để cho hắn thất vọng, gật gật đầu.
Lăng Canh Tân cao hứng, đưa tay ôm nàng vào trong thùng nước, văng lên một đống bọt nước.
“Nhị ca!” An Nhược Hảo bị dọa sợ hô to một tiếng, “Huynh làm gì đấy, quần áo của muội bị ướt rồi.”
“Ướt liền cởi ra, tắm cùng nhị ca đi!” Lăng Canh Tân vừa nói vừa cởi áo của nàng, nhanh chóng cởi áo ném ra.
“Nhị ca!” Toàn bộ thân trên lqd của An Nhược Hảo liền bại lộ trước mắt hắn, trước kia cảm thấy hắn không hiểu, nhưng hôm nay rốt cuộc nàng hoàn toàn không hiểu nổi hắn có ý gì.
“Tiếu Nhan, muội thật xinh đẹp.” Lăng Canh Tân nói xong đưa tay véo đỉnh tròn trịa của bánh bao trắng như tuyết của nàng.
“Bốp!” Lúc này An Nhược Hảo rất tức giận, mạnh mẽ tát hắn một cái.
“Tiếu Nhan?” Lăng Canh Tâm ôm má, kinh ngạc nhìn nàng.
“Ta là muội muội của ngươi, không phải nữ nhân của ngươi, thân thể của ta không phải là ngươi có thể tùy tiện nhìn!”
“Huynh…”
“Ta cái gì mà ta, ngươi cút ra ngoài cho ta!” An Nhược Hảo chỉ ra ngoài cửa, hét lớn, một bên nước mắt đã chảy xuống, vẻ mặt thịnh nộ này của An Nhược Hảo khiến trong lòng Lăng Canh Tân sợ sệt, chỉ sợ hắn nói cái gì nữa, sẽ khiến nàng khóc ghê hơn, chỉ có thể nghe lời leo ra ngoài.
An Nhược Hảo không biết rốt cục tính thế nào, nằm trong thùng gỗ khóc thật lâu, cho đến khi khóc mệt thì ngủ luôn.
Lăng Canh Tân nghe thấy tiếng nức nở nhỏ ở bên trong, hắn biết nàng tức giận, nàng không muốn để cho hắn nhìn lqd thân thể của nàng. Hắn tức giận vỗ vỗ đầu mình, đột nhiên bên trong không có tiếng động, vội vàng đi vào. Nàng lại có thể ngồi dựa vào trong thùng gỗ mà ngủ thiếp đi, gọi mấy tiếng cũng không trả lời. Hắn chỉ có thể quay đầu ôm nàng từ trong thùng gỗ ra, nàng nói không cho hắn nhìn hắn sẽ không xem. Lăng Canh Tân cứ như vậy lần mò đổi quần áo ướt cho nàng, lại lau khô cho nàng, thay quần áo sạch sẽ, đặt lên giường đắp chăn xong rồi mới dám nhìn mặt nàng.
Khóe mắt nàng còn mang theo nước mắt, hắn nhẹ nhàng lau cho nàng, thở dài, hắn nghĩ phải bồi tội cho nàng, để cho nàng cao hứng.
Lúc An Nhược Hảo tỉnh dậy đã là buổi sáng ngày hôm sau, nàng vừa mở mắt, giường bên kia đã không có người, nàng nhìn quanh một vòng, trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Bởi vì tối qua nàng chưa ăn cơm nên giờ rất đói, bây giờ cả người không có hơi sức, nàng chống đỡ thân thể đi tới bên cạnh bàn, Lăng Canh Tân ngược lại đã giữ cơm lại cho nàng.
Nàng nhớ tới chuyện ngày hôm qua, quả thật là hắn làm sai, mặc dù thoạt nhìn hắn rất đáng thương, nhưng cho hắn một lần giáo huấn cũng tốt, giữa huynh muội ruột thịt cũng không thể như vậy. Nàng vùi đầu bới cơm, nhớ tới ngày hôm nay đại gia hỏa còn ở bên bờ sông sửa cầu liền đi ra cửa.
Lăng Canh Tân vừa khiêng tảng đá lớn liền nhìn thấy nàng đi từ trên đường nhỏ tới, chột dạ cúi đầu, chỉ càng ra sức khiêng tảng đá. An Nhược Hảo cũng không nhìn hắn, tự đi tìm thím Tào.
“Tiếu Nhan, sao ngươi không nghỉ ngơi một chút, nhị ca của ngươi nói tối hôm qua ngươi phát sốt cao, tới đây làm gì?” Thím Tào nhìn nàng định đưa tay nhặt rau, vội vàng đoạt lấy, “Hôm nay đừng làm lqd việc, rất vất vả không ngốc nữa, ngộ nhỡ bị sốt cao lại ngốc thì như thế nào?”
“Thím.” An Nhược Hảo kéo dài giọng, bây giờ nàng muốn tìm chút chuyện để làm. Hơn nữa Lăng Canh Tân làm việc trái lương tâm, lại có thể nói đến man thiên quá hải *.
(*) Man Thiên Quá Hải: một trong ba mươi sáu kế, giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.
“Đi nhìn nhị ca của ngươi một chút đi, từ sáng nay hắn rất ra sức. Mai này còn phải sống tốt, đừng để hắn mệt nhọc.” Thím Tào đẩy nàng ra hướng bờ sông.
“Ta còn giúp đỡ nhặt rau, vo gạo cũng được.”
“Được rồi được rồi, bây giơ ta biết Tiếu Nhan cần cù, nhưng vừa bị phát sốt thân thể không nên mệt nhọc.” Thím Tào đoạt lấy thau gạo trong tay nàng, “Ôi chao, tiểu tử Viên gia tới kìa, hai người các ngươi là bạn cùng lứa tuổi có lẽ còn có chuyện để nói, đi tìm hắn chơi đi.”
“Hắn cũng phải làm việc chứ.”
“Hắn là người đọc sách, sao có thể để cho hắn làm việc chứ. Nếu không phải cầu bị sập rồi, lúc này chắc hắn đang học ở lqd trên trấn, hắn là đứa bé đầu tiên trong làng chúng ta được Liễu tiên sinh chọn, rất lợi hại.” Vương bà tử đến gần nói, nàng biết Tú Lệ nhà mình không xứng với tiểu tử này, nếu có thể để cho em chồng của Tú Lệ quen một người đọc sách cũng không tồi.
An Nhược Hảo nghe mọi người khen hắn, bĩu môi xem thường.
“A Sửu.” An Nhược Hảo không đi tìm Viên Phú Cảnh, ngược lại Viên Phú Cảnh tìm nàng trước, mọi người cũng thức thời thối lui, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tiểu tử tốt trong thôn mình vẫn phải để lại cho cô nương trong thôn.
“Chuyện gì?”
“Nghe nói ngươi từng gặp hà bá?” Viên Phú Cảnh nghiêm trang hỏi nàng.
“Ta chỉ là a Sửu chưa từng trải việc đời, sao có thể nhìn thấy hà bá.” An Nhược Hảo ngáp một cái, rõ ràng không kiên nhẫn nói chuyện với hắn. Hơn nữa, ngày hôm qua Viên đại nương đã nói cho hắn nàng tên là Tiếu Nhan, hắn chính là cố ý. Nhìn hắn khinh thường nàng, nàng cũng không lạ gì.
Viên Phú Cảnh không ngờ hắn lại có thể đụng phải cây đinh mềm ở nàng, sờ sờ mũi, đổi đề tài: “Ngươi tên là Tiếu Nhan?”
“Không phải nương ngươi đã nói với ngươi sao?” An Nhược Hảo ngồi trên tảng đá, ánh mắt vẫn nhìn đoàn người đang xếp đá.
“Ngươi nói khi nào thì cầu có thể tu sửa xong?”
“Nhị ca của ta nói sau bốn năm ngày thôi. Chưa tới bốn năm ngày, dưa hấu nhà chúng ta cũng có thể bán.”
“Ừ. Đến lúc đó ngươi nhất định lqd phải đi trấn trên, nếu như ngươi muốn chơi ở trấn trên, có thể đến Vô Liễu thư trai * tìm ta.” Viên Phú Cảnh lại có thể mở miệng mời nàng đến thư trai chơi, chính bản thân cũng sợ hết hồn.
(*) thư trai: phòng đọc sách
“Ngũ liễu thư trai?” An Nhược Hảo nhớ Đào Uyên Minh có biệt hiệu là Ngũ Liễu tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh này tôn trọng Đào Uyên Minh? Đào Uyên Minh là thi sĩ mà nàng thích nhất, đúng là phải đi thăm hỏi Liễu tiên sinh này.
(*) Đào Uyên Minh: Đào Tiềm, hiệu Uyên Minh, tự Nguyên Lượng, biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, người đất Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.
Vô liễu thư trai và Ngũ liễu thư trai: Chữ “Vô” được phiên âm là [wú], chữ “Ngũ” được phiên âm là [wǔ]. Cách đọc khá giống nhau.