Nương Tử Cười

Chương 73: Chương 73: Tri Ẩn






“Không phải phụ thân đi Bắc Đô đàm phán hòa bình sao?”

“Phụ thân nói Hoàng đế Đại Lương đã xử lý Mục Vương gia, đàm phán hòa bình giữa Đại Lương và Tấn Bình là chuyện ván đã đóng thuyền. Huống chi phụ thân vốn không am hiểu chuyện trên triều đình, hoặc chúng ta tương đối quan trọng, cho nên phụ thân đặt gánh nặng này xuống cho thuộc hạ của người.”

“Ừ, phụ thân là người bốc đồng, nhưng như vậy thật sự không có vấn đề sao?” An Nhược Hảo cũng không muốn giữa hai nước lại chiến tranh, liên lụy dân chúng, bọn họ cũng không có ngày sống yên ổn.

“Không thành vấn đề.” Lăng Canh Tân vỗ ngực, “Mặc dù phụ thân tùy hứng, nhưng đúng mực vẫn phải có.”

An Nhược Hảo ngửi mùi hương trong nhà, sờ bụng, nàng cũng đói bụng, liền đỡ Lăng Canh Tân cùng nhau vào phòng bếp nhỏ.

Bỗng nhiên nhìn thấy chén cháo hạt ý dĩ An Dật Nhiên làm, nhớ tới Tề đại thúc đã từng nói là cố nhân, vậy chắc là nương không sai. Xem ra Tề đại thúc đã từng động lòng với mẫu thân, hơn nữa dường như Lăng Tri Ẩn cũng vô cùng có khả năng từng liên quan đến bọn họ.

Lăng Canh Tân từng nói sở trường của Hoắc Sở Ngọc là cháo ý dĩ, chẳng lẽ học vì Lăng Tri Ẩn? Dù sao nương cũng là tiểu thư nhà cao cửa rộng, chuyện rửa tay nấu canh như vậy không phải quan trọng.

Nếu thế, tình yêu giữa Hoắc Sở Ngọc và Lăng Tri Ẩn sẽ không tốt đẹp như vậy.

Nhưng nàng liếc nhìn một bên mặt thỏa mãn hạnh phúc bây giờ của Lăng Canh Tân, không nên thảo luận suy nghĩ về những người này với hắn, tránh cho hắn lo lắng.

“Nhị ca, lúc nào thì phụ thân tới đây?”

“Mấy ngày nữa, nhưng người nói muốn âm thầm gặp chúng ta.” Lăng Canh Tân nghiêng đầu, An Nhược Hảo nhíu mày.

“Tại sao phải âm thầm? Chẳng lẽ phụ thân không muốn gặp phụ mẫu ta sao?”

“Người nói người từng có quan hệ với nhạc phụ nhạc mẫu, vẫn tương đối không muốn gặp mặt.”

“Nhưng bây giờ chúng ta đã thành thân rồi, chẳng lẽ người còn định cả đời không thấy mặt nhà mẫu thân ta?”

“Ta cũng không biết, hỏi phụ thân cũng không nói, hơn nữa phụ thân cứng rắn lên thì mười đầu bò cũng không kéo lại được, ta coi như không có cách nào.” Lăng Canh Tân khổ sở lắc đầu.

“Nếu không ta đi thương lượng với phụ mẫu, nhìn dáng vẻ hình như là quen biết cũ đấy.” An Nhược Hảo lqd cầm tay hắn, bởi vì đã lâu không làm việc nhà nông, vết chai trên tay cũng mềm mại, cầm rất thoải mái.

“Nhan Nhan, thật ra thì ta cũng muốn bọn họ gặp mặt, mặc dù chúng ta đã thành thân, nhưng khi đó không có trưởng bối nào ở bên cạnh, cảm thấy danh bất chính ngôn bất thuận. Hơn nữa bây giờ tên nàng cũng đổi, sợ rằng còn phải làm lại hộ tịch, long phượng thiếp cũng phải hủy làm lại cái khác.”

“Ừ, hay để ta đi nói.” An Nhược Hảo gật đầu, nói xong đã định ra cửa.

“Không cho đi!” Đột nhiên một bóng người nhảy đến trước mặt, khiến hai người An Nhược Hảo sợ hết hồn, nhìn kỹ, cả người màu đen, từ đầu đến chân đều bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.

“Ngươi là ai?” An Nhược Hảo kinh hãi, Lăng Canh Tân vội kéo nàng ra sau lưng, mặc dù mình chỉ còn một chân không làm được gì.

“Thế nào, định bán phụ thân, ngay cả lão tử cũng không nhận ra?”

Lăng Canh Tân kinh ngạc há to miệng, sau đó bất mãn nói: “Phụ thân, sao người không đánh tiếng đã vào.”

“Không phải ta đã chào hỏi với hai đứa rồi sao.” Lăng Tri Ẩn khẽ cởi khăn che mặt ra, thấy long nhãn thơm ngon bên cạnh nắm một nắm ăn, ăn xong còn bĩu môi, “Chung Hàn Lương này đúng là xa xỉ, long nhãn thơm ngon quý trọng như vậy cứ để trong phòng bếp tùy tiện cầm.”

An Nhược Hảo nhìn người vừa ăn rất vui vẻ vừa phỉ báng phụ thân nàng nhưng người cũng là cha chồng nàng, chỉ có điều từ sau khi nàng tới còn chưa từng gặp mặt, cho nên lúc này trầm mặc thôi. Nhưng xem ra người tuyệt đối không già, lộ ra vẻ mặt con nít vui vẻ, nếu không phải khóe mắt có nếp nhăn rất rõ ràng, gần như có thể làm ca ca của Lăng Canh Tân.

“A Sửu, sao thấy phụ thân lại không vui.” Lăng Tri Ẩn đã sớm chú ý đến An Nhược Hảo ở sau lưng Lăng Canh Tân: Hai mắt sáng sủa, ăn mặc thanh lịch. Xinh đẹp hơn lúc ngốc, khó trách nhi tử hắn bây giờ cái gì cũng nghe theo con bé.

“Phụ thân.” An Nhược Hảo ngại quá mà cười vang, gọi không tự nhiên.

“Phụ thân, nàng tên Tiếu Nhan, không phải a Sửu.” Lăng Canh Tân thì không nhịn được mà sửa lại, bây giờ Tiếu Nhan xinh đẹp, đâu có xấu.

“Rồi, rồi, tên Tiếu Nhan, tên này do mẫu thân con lấy đấy.” Lăng Tri Ẩn tức giận bắt đầu ăn táo đỏ, nói đến câu sau lòng hơi chua xót, đột nhiên liếc thấy cháo ý dĩ ở bên cạnh, đáy mắt đỏ ửng.

An Nhược Hảo vừa nhìn, quả nhiên đời trước có mờ ám, nhưng khi nàng đang định khuyên gặp mặt An Dật Nhiên die edanle eqquydonn và Chung Hàn Lương, nghe thấy tiếng chân chạy tới vang lên ở bên ngoài, Lăng Tri Ẩn vừa nghe vội vàng núp đến chỗ tối rồi.

An Nhược Hảo nghĩ bụng, tên này đúng là phù hợp, biết ẩn núp.

“Tiểu muội, tiểu muội!” Đột nhiên Chung Dục Cẩn thở hồng hộc chạy tới, “Bên ngoài có một lão phu nhân, nói là tìm hai người.”

“Lão thái thái, người nào nhỉ?” An Nhược Hảo kinh ngạc.

“Nói là từ Bắc Đô tới.”

Ngược lại Lăng Canh Tân phản ứng nhanh, lập tức biết hắn nói tới ai: “Là bà ngoại.”

“Bà ngoại tới? Ở đâu?” An Nhược Hảo quay đầu sang hỏi Chung Dục Cẩn.

“Bà nói lặng lẽ tới, từ cửa sau mới vào, phụ mẫu mời nàng vào nhà sau rồi, kêu hai người nhanh chóng qua.”

“Ừ, biết.” Lăng Canh Tân đồng ý, thừa dịp hắn không chú ý quay đầu liếc nhìn Lăng Tri Ẩn, Lăng Tri Ẩn ra giấu con đi nhanh về nhanh.

Hắn thở dài, khoác vai An Nhược Hảo đi tới nhà sau.

“A Tân, Tiếu Nhan.” An lão thái quân thấy vợ chồng son hơi khó khăn đến gần, đau lòng không thôi, nhưng tư thế kia hơi khôi hài, lại muốn cười. Bà muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ kêu tên bọn họ.

“Bà ngoại.” Lúc này An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân thấy bà, hiển nhiên cũng không biết nên nói gì.

“À, lần này bà ngoại tới định nói với các cháu chuyện này.”

“Mời bà ngoại nói.” An Nhược Hảo đỡ Lăng Canh Tân ngồi xuống, mình đứng bên cạnh, phu thê Chung Hàn Lương và mấy người Tề đại thúc cũng ngồi bên cạnh.

“Lần này hai nước đàm phán hòa bình là chiều hướng phát triển tốt, hơn nữa lần này Hoàng thượng thừa dịp lục soát phủ Tống Tu Hoa, tìm ra rất nhiều thứ đại nghịch bất đạo, mặc dù Mục Vương gia bình thường cẩn thận, lần này cũng không thoát bị lôi xuống nước rồi. Cộng thêm thái hậu qua đời, Mục Vương gia cũng không khuấy nổi sóng gió đến đây.”

“Ừmh, đây là chuyện tốt.” Chung Hàn Lương nói, thấy An lão thái quân vẫn nhìn An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân chằm chằm, vốn định nói gì, nhưng An lão thái quân bỗng nhiên nhíu mày, hắn liền ngừng lại.

“A Tân, phụ thân cháu đâu?”

“Hả?” Lăng Canh Tân sửng sốt.

“Ngày hôm qua ta nghe nói phụ thân cháu không định đi Bắc Đô, nửa đường chạy mất, nhất định là tới tìm cháu.”

Lăng Canh Tân đang do dự có muốn nói hay không, An Dật Nhiên tức giận nói: “Lão tử này, lại đặt gánh nặng dlqd xuống cho Dục Giác nhà ta. Chuyện Tiếu Nhan còn chưa tìm hắn tính sổ, lần sau nhất định phải đòi lại.”

Chung Hàn Lương đột nhiên cười một tiếng, cao giọng nói: “Lăng Vương gia, đã đến rồi, sao còn làm tiểu tặc trên xà nhà, không bằng xuống nói một lời?”

An Dật Nhiên ngẩng đầu: “Lại bò lên xà nhà ta, còn không xuống?”

Lăng Tri Ẩn lại cố tình như không nghe thấy, hắn đứng trên xà nhà tiếp tục ẩn núp, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không có cách nào với hắn, hừ.

Mọi người nghe thấy trên xà nhà loáng thoáng có giọng nói, nhưng người chậm chạp không xuống, An lão thái quân hắng giọng nói: “Lăng Vương gia, xuống nói chuyện Sở Ngọc với lão thân đi. Nếu ngươi không xuống, ta sẽ phái người dời mộ phần Sở Ngọc về Bắc Đô, dù sao các ngươi không vâng lệnh phụ mẫu, cũng không có lời mối mai.”

Lăng Tri Ẩn nghe vậy, quả nhiên gừng càng già càng cay, chỉ điểm này thôi đã đánh vào xương sườn mềm của hắn rồi.

An Nhược Hảo chỉ nghe một tiếng “Vèo”, ngay sau đó, Lăng Tri Ẩn đã ngồi bên trái Lăng Canh Tân. Nàng nghĩ thầm vừa rồi bọn họ gọi người là Vương gia, chẳng lẽ người là huynh đệ Hoàng đế Tấn Bình? Nói như vậy, chẳng phải Lăng Canh Tân là quận vương Tấn Bình? Bây giờ nàng ngược lại hơi may mắn vì là nữ nhi của Chung Hàn Lương và An Dật Nhiên, nếu như nàng không có chút thân phận nào, chỉ sợ thời gian về sau còn không dễ chịu đâu.

Lăng Canh Tân lại đang suy nghĩ, phụ thân và mẫu thân lại còn chưa chính thức thành thân!

Lăng Tri Ẩn ngồi bên cạnh vuốt mặt, giống như rất bất đắc dĩ.

An Dật Nhiên vừa rồi còn nóng mặt, bây giờ thấy dáng vẻ này của hắn, mặt khẽ biến thành lạnh lùng: “Ngươi giải thích chuyện Tiếu Nhan trước cho ta.”

Lăng Tri Ẩn quay đầu khẽ mỉm cười với nàng: “Vài chục năm rồi, nàng vẫn thế, cho tới bây giờ vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như vậy với ta.” Hắn nói xong lời cuối cùng giống như đang cười lạnh.

An Dật Nhiên biết dáng vẻ này của hắn tuyệt đối không phải vì nàng: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không có việc gì, nàng muốn ta giải thích ta sẽ giải thích.” Lăng Tri Ẩn uống một ngụm trà, “Thật ra thì trước khi Sở Ngọc có a Tân còn có một đứa bé, là một nữ nhi”

“Không phải phụ thân nói đó là ca ca sao?” Lăng Canh Tân kinh ngạc nói.

“Là một nữ nhi, chỉ bởi vì con ham chơi chạy đến trên sông băng không cẩn thận rơi vào kẽ băng nứt, tỷ tỷ con vì cứu con mà rơi vào. Lúc chúng ta phát hiện, tỷ tỷ con đã toàn thân tím bầm, không cứu được.” Lăng Tri Ẩn nói xong nước mắt vòng quanh hốc mắt, “Nhưng thật ra do ta không tốt, nếu không phải ta bỏ đi, các con sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

“Con…” Lăng Canh Tân định nói gì, An Nhược Hảo kéo tay áo hắn ngăn lại.

“Khi đó con còn nhỏ, cho nên không nhớ rõ. Nhưng nương con rất đau lòng, cho nên vẫn không muốn gặp con. Để tránh con nhắc tới chuyện làm nương con đau lòng, ta nói cho con biết đó là một ca ca.” Rõ ràng Lăng Tri Ẩn vô cùng tự trách trong chuyện cũ, “Nhưng từ đó về sau, thân thể nương con vẫn không tốt, tinh thần cũng rất kém. Cho đến một ngày nàng nhặt được Tiếu Nhan bên bờ sông, thật ra khi ta nhìn cái bớt cũng biết là nữ nhi của Dật Nhiên, nhưng ta nhìn thấy Sở Ngọc cười nói rôm rả trêu l*q#đ chọc con bé, ta không thể để cho nàng ấy đau lòng, rất khó khăn nàng ấy mới có được nụ cười, ta không thể tước đoạt chỗ dựa đó. Cho nên ta ích kỷ lưu Tiếu Nhan lại, chúng ta cùng nhau trốn đến thôn Thuấn Thủy, hơn nữa còn nói với a Tân đó là thê tử ôm về cho hắn.” Lăng Tri Ẩn vừa nói không ngừng khóc thút thít, khóc như đứa bé, “Nhưng không lâu sau Tiếu Nhan cũng rơi xuống nước, mặc dù cứu được về, nhưng người lại ngốc. Vì vậy, Sở Ngọc lại cảm thấy thật ra nàng ấy khắc con, trong lòng càng thêm ấm ức, không bao lâu đã đi.”

Mặc dù An Dật Nhiên hận hắn giấu giếm nữ nhi mình, nhưng có thể tưởng tượng Hoắc Sở Ngọc làm mẫu thân đau khổ, nàng cảm động lây, trong mắt cũng chứa đầy nước mắt.

“Ta không có mặt mũi gặp các ngươi, thật hổ thẹn.” Lăng Tri Ẩn nói ra được những nỗi đau khổ chất chứa quá lâu trong lòng, lúc này gào khóc lên, “Ta càng có lỗi với Sở Ngọc.”

An Nhược Hảo thấy vậy, yên lặng đặt bàn tay nhỏ bé lên mu bàn tay hắn. Trên cánh tay hắn đều là vết đao, chắc do chiến tranh lưu lại.

“Các ngươi mắng ta, trách ta đi, nhưng đừng trách Sở Ngọc, thật ra trong lòng nàng ấy rất khổ.” Lăng Tri Ẩn khóc một lúc, dùng ống tay áo lau nước mắt, nói.

Lúc này An Dật Nhiên không biết nên nói gì nữa, nàng nên trách hắn, là hắn hại máu mủ nàng chia lìa nhiều năm như vậy, còn để Tiểu Nhan chịu không ít khổ, nhưng những việc Sở Ngọc trải qua khiến tất cả lời trách cứ của nàng nghẹn trong cổ họng.

“Phụ thân, mẫu thân, chuyện đều đã qua rồi, mà hôm nay con cũng rất tốt, chuyện trước đây có thể bỏ qua được không?” An Nhược Hảo nhìn mọi người trầm mặc, hiển nhiên trong lòng rất nhức nhối, hơn nữa mọi người đều có đau khổ của mọi người, ai cũng không thể trách người khác nhưng lại không dễ dàng tha thứ, dù sao đã tích oán hận vài chục năm. Nàng làm vãn bối và là nguyên nhân gây ra hết thảy, cũng nên an ủi một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.