Nương Tử Cười

Chương 28: Chương 28: Trở về núi




Lúc này Diệu Nhu mới biết nàng đã đạp phải đuôi cọp, trong lòng đại thiếu gia, địa vị của người mới cao hơn nàng nhiều: “Đại thiếu gia, đại thiếu gia, không phải Diệu Nhu cố ý. Đại thiếu gia, thiếp hầu hạ chàng lâu như vậy, chàng không thể để cho thiếp trở về nơi đó.”

“Ai bảo ngươi khi dễ Tiếu Nhan! Tiện tỳ!” Ngô Đắc Nhân ôm lấy An Nhược Hảo gần như mềm nhũn ở trên đất, “Trước kia nể mặt ngươi hầu hạ tốt, ngươi đuổi Lục Nhi, Uyển Uyển đi bổn thiếu gia cũng nhịn, nhưng ngươi lại có thể khi dễ Tiếu Nhan, đúng là không biết điều!”

“Đại thiếu gia, thiếp sai rồi, thiếp sai rồi, cầu xin đại thiếu gia cho một con đường sống.”

“Khốn kiếp, còn không lôi ra!” Ngô Đắc Nhân giận dữ, hai gã sai vặt sau lưng Diệu Nhu vội kéo Diệu Nhu ra ngoài.

“Tiếu Nhan cô nương, van cô, cầu xin cô bỏ qua cho ta đi.” Diệu Nhu khóc như hoa lê đẫm mưa *, nàng vừa kêu khóc đã bị kéo ra ngoài.

(*) Lê hoa đái vũ: Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - một trong tứ đại mỹ nhân lịch sử Trung Quốc. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

An Nhược Hảo không nghĩ tới lại phát sinh chuyện như vậy, mặc dù nàng không đành lòng nhìn Diệu Nhu bị bán vào kỹ viện, nhưng hông nàng vô cùng đau đớn khiến cho nàng không còn sức lực để cầu xin dùm nàng ta rồi, hơn nữa trên thực tế nàng cũng không hề tình nguyện cầu xin dùm cho nàng ta, cứ đi như vậy.

Ngô Đắc Nhân nhìn nàng đau đến cắn nát môi dưới, vội bế nàng vào phòng trong để nàng nằm sấp trên giường, đưa tay cởi vạt áo của nàng.

“Đừng…”

“Để biểu ca nhìn xem.” Ngô Đắc Nhân quen tay hay việc đã sớm tháo dây lưng của An Nhược Hảo, nhẹ nhàng vén lên, mắng một tiếng “Tiện tỳ”, xoay người sang bên cạnh cầm thuốc mỡ trong ngăn kéo.

“Để tự ta bôi.” An Nhược Hảo không biết vì sao đột nhiên mình không được tự nhiên, rõ ràng lần đầu tiên nàng đã cho Lý Đường Ca, Lý Đường Ca đã sớm nhìn thân thể của nàng. Nhưng bây giờ chỉ có phần lưng lộ ra trước mặt Ngô Đắc Nhân, cả người nàng liền không được tự nhiên, nhẹ nhàng khép xiêm áo lại.

“Nàng bôi tới sao?” Khi nàng đang thẹn thùng, Ngô Đắc Nhân đã đẩy tay nàng ra, sờ lên sống lưng bóng loáng, tiện thể vén xiêm áo của nàng lên.

Quả thật là An Nhược Hảo bôi không tới, khi vừa nhìn thấy hắn cười nàng lại bị mê hoặc, mặc cho hắn bôi thuốc mỡ lành lạnh lên cho nàng.

“Còn đau không?” Ngô Đắc Nhân hơi cúi xuống, nửa người đã đặt trên người nàng, khí nóng thổi tới bên tai nàng.

“Biểu ca.” An Nhược Hảo sợ hết hồn, đột nhiên đứng dậy, đẩy Ngô Đắc Nhân ra, cả mặt đỏ bừng.

“Là biểu ca quá nóng lòng.” Ngô Đắc Nhân ở trên giường đứng lên, lại nói lời khiến trong lòng An Nhược Hảo hồi hộp.

“Cái gì?” An Nhược Hảo túm chặt y phục, không nghe rõ.

“Không có việc gì, Tiếu Nhan đói bụng không.” Ngô Đắc Nhân cũng không đợi nàng trả lời, bồng nàng đến sát vách, “Hạ Bối, hầu hạ Tiếu Nhan dùng bữa.”

“Dạ.” Lương nha đầu đáp lời, kêu vài tiếng với bên ngoài. Ba tỳ nữ bưng hộp cơm vào, ăn mặc không khác Diệu Nhu. Khoác lụa mỏng trong suốt, cặp vú như tuyết trắng nhô lên, nhìn thấy trọn vẹn màu đen giữa hai cặp đùi thon dài đẹp đẽ, An Nhược Hảo thấy thân hình uyển chuyển như ẩn như hiện này cũng e lệ, nhưng Ngô Đắc Nhân rất cao hứng, còn sờ soạng trên người các nàng ta vài ba cái mới đã nghiền mà bỏ qua.

Đây đại khái là hứng thú tệ hại của công tử nhà giàu, An Nhược Hảo nghĩ thầm.

“Tiểu Nhan, biểu ca phải đi tiền sảnh dùng bữa, diee ndaan~leequ’ydonn nàng ăn ở đây, muốn ăn cái gì thì nói với Hạ Bối, mấy nha hoàn cũng do nàng sai sử.” Ngô Đắc Nhân nhẹ nhàng hôn một chút lên môi nàng, đi ra ngoài.

An Nhược Hảo nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn ba tỳ nữ đứng bên cạnh bàn, cảnh tượng này quá ướt át: “Các ngươi đi ra ngoài đi.”

Ba tỳ nữ nghe xong, dáng vẻ thướt tha mềm mại xoay người thẳng bước đi.

“Lương nha đầu, tới đây cùng ăn.” An Nhược Hảo gọi.

“Ta phải đi tiền sảnh nhìn, ngươi dùng bữa đi.” Lương nha đầu nói xong, người đã đi ra ngoài.

An Nhược Hảo nhìn thức ăn trước mắt, hoàn toàn không có khẩu vị, mơ hồ còn nghe thấy tiếng mấy nha hoàn bên ngoài nói chuyện.

“Hừ, xem nàng ta có thể toan tính được bao lâu. Diệu Nhu được sủng ái như vậy, còn không phải đại thiếu gia mất hứng liền bị ném về Vọng Xuân Lâu.”

“Đúng đấy, chính là thế, nhìn nàng ta vẻ mặt không có vẻ mặt, dáng vẻ không có dáng vẻ, không được bao lâu đại thiếu gia sẽ ngán.”

“Các ngươi nói, buổi tối đại thiếu gia sẽ tới sao?”

“Hoàn toàn không biết, nha đầu này mới vào phủ, nói không chừng thiếu gia còn muốn nếm thức ăn tươi.”

“Dù sao Diệu Nhu đi, sẽ đến phiên chúng ta.”

An Nhược Hảo nghe lời này, cơm không ăn được, đặt đũa xuống than thở, hắn hoàn toàn khác Lý Đường Ca, là bởi vì mất trí nhớ sao?

Nàng không có tí khẩu vị nào, nhìn vườn Di Tình này một chút, thật ra thì còn tươi đẹp ướt át hơn kỹ viện trong phim truyền hình. Ngay cả trong phòng cũng là lụa mỏng bồng bềnh, mùi phấn son nồng đậm, hương thơm khiến nàng muốn hắt xì hơi.

Nàng ở trong vườn Di Tình mấy ngày, Ngô Đắc Nhân ngày ngày kề cận nhưng không đụng vào nàng, trong lòng nàng không thích cuộc sống như vậy, đặc biệt cố ý tránh hắn.

Chỉ có điều những ngày ở trong lồng tre nhỏ này khiến trong lòng càng lúc càng không có cảm giác, nàng nhìn Ngô Đắc Nhân mất trí nhớ, lại nhìn vườn Di Tình khác thường, hết sức nhớ nhung Lăng Canh Tân.

Nàng nhớ tới Lăng Canh Tân đối xử với nàng như vậy vào đêm đó, trong lòng nàng có một vướng mắc cộm vào khiến lòng nàng đau. Thật ra thì nàng biết, nàng ở đây, chính là cố ý tránh Lăng Canh Tân.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hôm nay, rốt cuộc hông của nàng không đau, Ngô Đắc Nhân phải đi học đường rồi, nàng không quen Ngô phủ này, chỉ đợi ở trong này.

“Từ khi nàng ta vào phủ, đại thiếu gia còn chưa từng chạm vào nàng ta!”

“Đúng vậy, nếu không phải mấy ngày nay đại thiếu gia cũng không đụng đến chúng ta, ta còn suýt nữa cho rằng nàng ta vẫn chưa được sủng ái thì là thất sủng rồi.”

An Nhược Hảo nghe “Lời nói khe khẽ” của ba tỳ nữ, nàng biết đây không phải là cuộc sống mà nàng muốn, nhưng nàng không biết nàng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ chờ Ngô Đắc Nhân cưới nàng? Ngô Đắc Nhân không phải người tốt, nàng biết. Chẳng lẽ chờ Ngô Đắc Nhân khôi phục trí nhớ, sau đó nàng nói cho hắn biết hắn là Lý Đường Ca? Nàng không biết, lúc này nàng không nghĩ ra cái gì, trong lòng phiền não.

Nàng đi ngược lại với hướng của ba tỳ nữ kia, chuyển qua một hành lang gấp khúc. Vườn Di Tình này thật lớn, gian phòng cũng rất nhiều, trong phòng thường truyền đến từng tiếng cười yêu kiều, xem ra Ngô Đắc Nhân thật sự ẩn giấu không ít nữ nhân.

Bảng đá trước mắt có khắc ba chữ vườn Vu Tình, An Nhược Hảo nhìn thấy nơi này vắng vẻ lạnh lẽo hơn vườn Di Tình nhiều, không biết là nơi nào, tò mò khiến cho nàng đi vào.

Cầu nhỏ nước chảy, hoa dại thơm hương, cũng không tệ lắm.

“Hà, ngươi nhanh lên một chút, giờ đến lượt ta.” Đột nhiên, một giọng nam bỉ ổi vang lên.

An Nhược Hảo ghé vào một cửa sổ bằng đá nhìn, lại thấy một nữ nhân nằm trên cỏ, ba nam nhân vây ở bên người nàng ta, một nam nhân cưỡi trên người nàng ta vận động mãnh liệt, một nam nhân gặm trái bồ đào trước ngực nàng ta, một nam nhân hôn lên môi nàng ta! Đây là 4P, đây mới thật sự là 4P!

“Các ngươi, các ngươi thả ta ra, đại thiếu gia biết sẽ không bỏ qua các ngươi.” giọng nữ nhân nằm dưới đất yếu ớt, khó có thể nghe thấy.

“Hừ, đại thiếu gia đã sớm không nhớ ngươi rồi, mấy ngày trước còn đuổi một nha đầu được sủng ái ra cửa đấy.” Nam nhân cưỡi trên người nàng ta mãnh liệt xông tới, nữ nhân kia lớn tiếng rên rỉ, liền mất đi tiếng động.

“Gì mà đuổi ra cửa, chắc để hai đại gia ăn hết thôi.”

“Cũng phải, nam nhân đều mơ ước vườn Di Tình, trước kia tâm cao khí ngạo, bây giờ phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà, không biết bây giờ có bao nhiêu nam nhân cưỡi trên người nàng ta đó.”

“Ta đã thấy người mới vào phủ, xem ra cũng không tệ lắm, chờ ngày nào đó đại thiếu gia hưởng xong chúng ta cũng đi nếm thử một chút.”

“Được.”

An Nhược Hảo nghe giọng nói ghê tởm của bọn hắn, rất muốn nôn mửa, tại sao lại có chỗ như thế này, xoay người định đi, nhưng không ngờ sau lưng đụng phải hai người.

“Ái chà, sao chưa từng thấy cô nương này, là người vừa vào phủ ngày hôm trước?” Hai gã sai vặt nhìn nàng chằm chằm, mắt sáng lên.

“Có lẽ thế, nhanh như vậy đã thất sủng rồi.” Một gã sai vặt sờ cằm.

Một gã sai vặt khác đã ép tới, đưa tay định sờ nàng.

“Bốp!”

“Tiện tỳ, dám đánh đại gia ngươi!” Gã sai vặt kia giơ tay định đánh nàng, An Nhược Hảo giơ chân đá một cước mạnh mẽ ở phía dưới hắn, nhất thời gã sai vặt này liền nằm trên mặt đất ôm phía dưới bắt đầu kêu cha gọi mẹ.

An Nhược Hảo thấy vậy, nhanh chân bỏ chạy, nơi đây không phải là nơi để nán lại.

“Đừng chạy, dám ăn hiếp huynh đệ ta!” Gã sai vặt khác vừa đuổi theo vừa gọi những người khác ở vườn Vu Tình, “Người đâu, bắt tiện tỳ này cho ta!”

“Cứu mạng!” An Nhược Hảo thấy người đuổi theo càng lúc càng nhiều, may mà đã chạy vào vườn Di Tình, Puck.dieendaan.leequ.ydonn lớn giọng kêu cứu mạng.

“Các nữ nhân trong phòng đều chui đầu ra, thấy cảnh này cũng chỉ che miệng cười, ngẫu nhiên còn có người cười cợt.

“Cứu mạng!” Đột nhiên An Nhược Hảo phát hiện lúc này nàng bị bức vào góc chết, ba mặt đều là tường, chạy không thoát.

“Đừng kêu, đại thiếu gia không cần ngươi nữa, còn có chúng ta...!”

“Nghe ngươi kêu vang như vậy, chắc chắn ở trên giường rất phóng túng.” Những gã sai vặt kia càng nói càng không có giới hạn.

“Các ngươi, các ngươi…” An Nhược Hảo dựa lưng vào tường, thở hổn hển, lại không thốt nên lời, bị sợ đến sắc mặt trắng bệch.

“Tới đây, vui đùa cùng các đại gia một chút chứ.” Một gã sai vặt đưa tay định vuốt gò má nàng, đã bị một cước đạp bay ra ngoài.

“Dám bắt nạt Tiếu Nhan nhà ta, muốn chết!”

“Nhị ca?” An Nhược Hảo nhìn mắt Lăng Canh Tân đỏ lên vì tức giận, dùng sức đánh gã sai vặt kia, gã sai vặt ở bên cạnh không dám di chuyển.

“Đây hình như là muội muội của nhị ca?”

“Là đại thiếu gia vừa dẫn vào cửa, đi nhanh lên.” Một gã sai vặt ở bên sau khi biết rõ nội tình liền giải tán ngay lập tức, mặc cho Lăng Canh Tân đánh gã sai vặt trên đất đến đáng thương.

“Nhị ca, ta không biết nàng là muội muội ngươi, ngươi bỏ qua cho ta đi.” Gã sai vặt trên đất khóc xin khoan dung.

“Nhị ca.” Chân An Nhược Hảo mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

“Tiếu Nhan!” Lăng Canh Tân đập hắn ta một quyền mạnh mẽ rồi mới thả ra, “Cút!”

Gã sai vặt này vội vàng chạy.

Lăng Canh Tân nghe thấy An Nhược Hảo kêu to tới ôm lấy nàng: “Tiếu Nhan, là nhị ca không tốt, để cho nàng chịu uất ức.”

“Nhị ca.” An Nhược Hảo lắc lắc đầu, lúc này mới khóc thành tiếng, “Nhị ca.”

“Đừng sợ đừng sợ, nhị ca đây, không sợ.”

An Nhược Hảo khóc một lúc rồi mới trở lại bình thường: “Nhị ca tới thăm ta sao?”

“Dì nhắn kêu ta tới một chuyến, thời gian chưa đến nên nhị ca tới thăm Tiếu Nhan một chút.”

“Dì tìm ngươi?” Trong lòng An Nhược Hảo hồi hộp, lqd không phải là Ngô phu nhân làm mai cho hắn chứ.

“Biểu thiếu gia, phu nhân đang chờ ở tiền sảnh.” Ti Ti đi vào từ cửa hông, xem ra đợi đã lâu ở đó, trên mặt hơi không bình tĩnh.

“Tiếu Nhan, chúng ta đi gặp dì.” Lăng Canh Tân đỡ nàng dậy.

“Ừ.” An Nhược Hảo lau nước mắt, nở nụ cười tươi tắn.

Đến tiền sảnh, An Nhược Hảo liền biết đoán không sai, bởi vì ngồi trên ghế khách chính là tiểu thư Liễu gia, cặp phu thê chắc là Liễu lão gia cùng phu nhân.

“Chàng ngốc!” Liễu tiểu thư vừa nhìn thấy Lăng Canh Tân vào cửa, lập tức đứng lên, Liễu lão gia ho khan một tiếng Liễu tiểu thư mới ỉu xìu ngồi xuống.

Lăng Canh Tân nhìn trận chiến này cũng đoán ra được đại khái ý tứ của Ngô phu nhân, nhưng vẫn miễn cưỡng nghênh đón: “Dì.”

“Tiếu Nhan.” Lương nha đầu bị Ngô phu nhân trừng, vội tới đưa An Nhược Hảo ra phía sau phòng khách.

An Nhược Hảo nhìn trận thế ngoài phòng khách xuyên qua tấm rèm, hạ thấp giọng hỏi: “Nha đầu, dì đây là muốn làm mai cho nhị ca?”

“Đúng vậy, thật ra nếu nhị ca có thể ở rể Liễu gia ngược lại là chuyện tốt, sau này hàng ngày có thể trôi qua cuộc sống sung sướng một chút.”

An Nhược Hảo nhớ tới lời Ngô phu nhân đã nói: “Ngươi cũng có là như thế?”

“Tiếu Nhan, ta đã nhìn ra, mặc dù hành động của đại thiếu gia hoang đường, nhưng mà đối với ngươi rất tốt, nếu ngươi có thể gả cho hắn, là có thể có cuộc sống an nhàn cả đời; nhị ca là người tốt, mặc dù các ngươi đã có hôn ước từ trước, nưhng mà đã có phu nhân làm chủ, tự mình gả cưới cũng tốt.”

An Nhược Hảo nhìn hoa văn trên bàn đến nhập thần, Ngô Đắc Nhân kém Lý Đường Ca quá nhiều, cho dù dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng đã chệch khỏi hướng suy nghĩ trong lòng nàng; còn về Lăng Canh Tân, nàng vẫn chỉ coi hắn là nhị ca mà thôi, trong lúc này đột nhiên biết được chân tướng khiến nàng thêm bối rối mà thôi.

“Dì, ta sẽ không đồng ý, ta muốn cưới Tiếu Nhan.”

An Nhược Hảo đang suy nghĩ đến nhập thần, Lăng Canh Tân đã vào phòng trong, kéo An Nhược Hảo: “Tiếu Nhan, chúng ta về nhà.”

“Nhị ca, làm sao vậy?”

“Nhị ca chỉ cần nàng, sẽ không ở rể Liễu gia.” Lăng Canh Tân vuốt ve gò má của nàng, An Nhược Hảo thấy rõ tơ tình trong mắt hắn, càng thấy hoảng hốt.

“Canh Tân, ngươi không thấy ngọc trâm trên đầu Tiếu Nhan sao? Nha đầu đó đã xác định tình ý với Đắc Nhân, vốn định để cho bốn người các ngươi đính hôn cùng một ngày.” Ngô phu nhân đi vào, cười lạnh.

“Tiếu Nhan?” Hiển nhiên là Lăng Canh Tân biết lai lịch trâm ngọc này, sững sờ nhìn trâm ngọc lóe ánh sáng xanh trên đầu nàng.

“Nhị ca…”

“Tiếu Nhan!” An Nhược Hảo đang định nói gì, dieendaanleequuydonn Ngô Đắc Nhân chạy từ bên ngoài vào, thấy tình cảnh này, kéo nàng qua, “Biểu ca, Tiếu Nhan đã đồng ý gả cho ta, nàng sẽ theo tính toán của nương thôi.”

“Tiếu Nhan, là thật?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân không thể tin còn có bi thương, “Tiếu Nhan, nàng ghét gặp nhị ca, không thích nhị ca nghèo sao?”

“Tiếu Nhan, nàng đồng ý gả cho ta có đúng không?” Ngô Đắc Nhân lắc lắc cánh tay của nàng, trong mắt mang theo vẻ đắc ý làm nũng.

Trong nháy mắt An Nhược Hảo liền hoảng hốt, nếu nàng không ở chung một chỗ với Ngô Đắc Nhân thì sẽ ở chung cả đời với Lăng Canh Tân? Cả đời dài như vậy, nhưng nàng còn chưa nhìn rõ trái tim mình.

Lăng Canh Tân cười lạnh một tiếng, đá cửa rồi đi ra ngoài.

“Tiếu Nhan, chúng ta trở về.” Rõ ràng Ngô Đắc Nhân nhìn thấy tình cảm không giống vậy trong mắt An Nhược Hảo, kéo nàng trở về vườn Di Tình.

Đợi đến khi An Nhược Hảo nhìn thấy ba chữ vườn Di Tình mới tỉnh cơn mơ, dừng bước lại.

“Tiếu Nhan, ta đã kiên quyết dạy dỗ mấy kẻ khốn kiếp bắt nạt nàng, nàng đừng oán trách ta, nhé?” Ngô Đắc Nhân nhìn sắc mặt nàng đã dịu đi không ít, kéo nàng vào vườn.

“Đến đây, ngồi xuống, nghe nói nàng không dùng đồ ăn sáng, ta để Tĩnh An nấu chút cháo hạt ý dĩ cho nàng.” Ngô Đắc Nhân cho tỳ nữ hầu hạ bên cạnh một ánh mắt, tỳ nữ này nhận mệnh đi ra.

“Cháo hạt ý dĩ?”

“Nghe biểu ca nói nàng thích uống cháo hạt ý dĩ, ta đặc biệt kêu Tĩnh An nấu cho nàng.” Ngô Đắc Nhân nhận chén cháo hạt ý dĩ trong tay Tĩnh An, đưa tới tay nàng, “Uống đi.”

An Nhược Hảo uống thử một ngụm, mặc dù chất lượng hạt ý dĩ tốt hơn nhà Mễ lão đầu, nhưng mùi vị này không giống như Mễ lão đầu làm.

“Sao vậy, uống không ngon?” Ngô Đắc Nhân cẩn thận canh chừng sắc mặt nàng từng li từng tý, có dấu hiệu muốn khóc.

“Không phải.” An Nhược Hảo vừa nói, nước mắt đã chảy xuống, dường như nàng nhớ Lăng Canh Tân rồi, nhưng tại sao nàng lại nhớ hắn? Hắn đối xử tốt với nàng, nhưng nàng chỉ là con dâu nuôi từ bé, còn lâu nàng mới cần cái gì gọi là con dâu nuôi từ bé. Hắn còn đối xử với nàng như vậy, để cho hắn cưới tiểu thư Liễu gia đi, tên ngốc đó!

“Uống không ngon thì đừng uống.” Ngô Đắc Nhân đoạt chén trong tay nàng, “Rốt cuộc nàng thế nào?”

“Không có việc gì.”

“Mặc dù ta đã từng chạm rất nhiều nữ nhân, nhưng không có ai giống nàng, ta thật sự không đoán được tâm tư của nàng, nàng cứ nói đi.” Ngô Đắc Nhân dựa vào bên cạnh bàn, rất buồn bực.

Lời này lại giống như một cái gai đâm vào trong lòng An Nhược Hảo, hắn không phải là người nàng muốn.

“Thật mất hứng.” Ngô Đắc Nhân nhìn hai mắt đẫm lệ của nàng, chỉ an ủi qua loa, vung tay áo đi ra cửa.

An Nhược Hảo nằm sấp bên cạnh bàn khóc sụt sùi thật lâu, đột nhiên nàng phát hiện nàng không thấy rõ tim mình rồi, ngay lúc này thì đột nhiên nàng bị mất phương hướng.

“Tiếu Nhan.” Lương nha đầu đau lòng vắt khăn ướt lau mặt cho nàng, “Sao vậy, cãi nhau với đại thiếu gia?”

An Nhược Hảo lắc lắc đầu, bây giờ nàng rất khó chịu, cổ họng như bị chặn lại, nói không ra lời.

“Ôi, mặc dù ta đã nói Ngô gia là một gia đình lớn, cuộc sống an nhàn, nhưng gia đình giàu có cũng có bi ai của gia đình giàu có, ngươi nhất định chỉ có thể làm tiểu thiếp, mà bây giờ đại thiếu gia rất tốt với ngươi, sau này chưa chắc. Có vẻ như, bây giờ không được tốt lắm, đại thiếu gia là người có mới nới cũ, không biết Tiếu Nhan có thể nắm chặt trái tim của đại thiếu gia không đây?” Lương nha đầu cứ thở dài như thế, lau mặt cho nàng xong bưng chậu nước ra ngoài.

“Đại thiếu gia, người tới bắt ta đi, tới đi tới đi.” Ngoài cửa tiếng cười yêu kiểu liên tục, dường như Ngô Đắc Nhân chơi rất vui mừng.

“Ha ha, bắt được ngươi, đến đây cho bản thiếu gia hôn một cái.”

“Đại thiếu gia, hôn một cái làm sao đã nghiền đây?” Nha đầu bên cạnh nói ồn ào.

“Vậy lột tầng lụa mỏng này ra, các ngươi đều tới đây phục vụ bản thiếu gia cho tốt!”

“Dạ.” Ngô Đắc Nhân ra lệnh một tiếng, chúng tỳ nữ mềm mại đáp lời vây quanh.

Chỉ một lát sau, có thể nói thân thể nữ nhân hoàn mỹ đã nằm trên cỏ, tư thế phóng túng, ánh mắt xinh đẹp, tất cả đều chỉ để nhận được một giọt mưa móc của Ngô Đắc Nhân, có lẽ chỉ là một nụ hôn ân huệ.

An Nhược Hảo đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tượng hoang đường này, đúng là Ngô Đắc Nhân tự coi mình là hoàng thượng, nuôi nhiều nữ nhân như vậy ở đây. Người Ngô gia cũng mặc cho hắn làm loạn, An Nhược Hảo không nghĩ ra những người này rốt cuộc nghĩ gì, có tiền thì có thể tùy tiện đến đây sao?

“Ôi.” An Nhược Hảo ngồi ở trong phòng cũng chỉ có thể thở dài.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Đêm nguyệt hắc phong cao *, An Nhược Hảo nằm trên giường thở dài, cuối cùng cũng híp mắt.

(*) thích hợp làm chuyện xấu

“Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân say khướt đi vào, sờ An Nhược Hảo ở trên giường.

Trong lúc mơ màng An Nhược Hảo được hắn ôm chặt vào lòng, thân thể nóng như lửa còn có mùi rượu ngất trời khiến nàng tỉnh táo trong nháy mắt: “Biểu ca!”

“Tiếu Nhan, ta muốn nàng.” Ngô Đắc Nhân tiến cả người đến gần, dồn An Nhược Hảo vào góc giường, “Ta muốn nàng.”

“Biểu ca, huynh say.” An Nhược Hảo lợi dụng ánh đèn lồng yếu ớt thấy trên người Ngô Đắc Nhân chỉ khoác một áo khoác dài, vừa rồi đụng chạm nhiều nữ nhân như vậy, còn muốn tới chỗ nàng đòi hỏi vui thích.

“Tiếu Nhan, những nữ nhân kia đúng là không có ý tứ, nhưng nàng thì có. Cao hứng thì cao hứng, tức giận thì tức giận, đám nữ nhân đó chỉ biết cười với ta, quyến rũ ta, cả ngày mượn thân thể của chính mình đến quấn quýt lấy ta.” Ngô Đắc Nhân nhào tới, một tay giữ An Nhược Hảo dưới thân.

“Biểu ca!”

“Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân mê muội hôn gương mặt nàng, “Tiếu Nhan đừng sợ, sẽ không làm nàng đau.”

“Biểu ca huynh say thật rồi.” An Nhược Hảo định đẩy hắn ra, nhưng toàn bộ sức nặng của Ngô Đắc Nhân đặt ở phía trên, nàng vốn không đẩy được.

“Vừa rồi ta không đụng ai hết, nàng yên tâm, ta rất có sức.” Ngô Đắc Nhân đưa tay cởi cái yếm của An Nhược Hảo.

“Bốp!” Một gối sứ nện vào phía sau gáy Ngô Đắc Nhân.

An Nhược Hảo nhìn Ngô Đắc Nhân bị đánh ngất xỉu, thở phào nhẹ nhõm. Thật may là gối đầu đánh vào gáy, không có bất kỳ vết thương nào, nàng lắng nghe tiếng động bên ngoài, dùng hết sức mang hắn đến phòng ngủ của hắn.

An Nhược Hảo ở đây chưa tới nửa tháng, nàng đã không nhịn nổi, hắn không phải là Lý Đường Ca của nàng, Lý Đường Ca của nàng đã cách xa nàng trong đêm mưa đó, bọn họ đã coi như là người lạ, nếu như thế, đây chỉ là người dưng có bề ngoài giống hắn mà thôi.

“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lương nha đầu hoảng hốt chạy vào.

“Sao vậy?” An Nhược Hảo tưởng chuyện nàng đánh Ngô Đắc Nhân đã bị phát hiện rồi, trong lòng căng thẳng.

“Vừa rồi Mễ lão đầu tới đây nói, nhị ca không cẩn thận bị xà ngang nện vào rồi, bị thương rất nghiêm trọng.”

“Cái gì?” Trong đầu An Nhược Hảo ầm một tiếng.

“Ngươi có muốn về xem không, bây giờ hắn bị thương, lại không ai chăm sóc…” Lời Lương nha đầu còn chưa dứt, An Nhược Hảo đã chạy ra ngoài.

An Nhược Hảo chạy ra khỏi Ngô phủ, xuyên qua chợ, chạy thẳng qua tiệm cháo của Mễ lão đầu cũng không kịp hỏi kỹ. Mặc dù lúc này là đầu đông, gió thổi trên người rất lạnh, nhưng lúc An Nhược Hảo chạy được nửa đường đã mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc.

Thật ra thì không phải trong lòng nàng không có tình cảm với hắn, nhưng suy nghĩ ban đầu ảnh hưởng tới nàng, nàng cảm thấy Lăng Canh Tân là nhị ca của nàng, không có khả năng khác.

Nhưng Lăng Canh Tân lại không phải nhị ca của nàng, nàng cũng không phải là muội muội kia, mà là con dâu nuôi từ bé có địa vị thấp kém.

Nàng nhớ mỗi lần Lăng Canh Tân muốn nói lại thôi, ánh mắt người trong thôn nhìn nàng, là nàng quá ngốc nghếch, là nàng không muốn nghĩ sâu.

Nàng nhớ đến cho tới nay Lăng Canh Tân đối xử tốt với nàng, yêu thương nàng, nàng coi hết thảy là chuyện đương nhiên.

Nàng nhớ tới Lăng Canh Tân, dieendaanleequuydonn trong cổ họng liền vô cùng buồn bực, nhưng lúc này nàng không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể lẳng lặng ngồi chồm hổm ở ven đường rơi lệ.

“Tiếu Nhan?” Thím Tào ngồi trên xe trâu, kinh ngạc nhìn nàng đang ngồi chồm hổm ven đường.

“Thím.” An Nhược Hảo vất vả đứng dậy, thím Tào đỡ nàng lên xe.

“Nghe nói ngươi đi Ngô phủ, sao lại ở đây?”

“Ta nghe nói nhị ca bị xà ngang đập bị thương, sao hắn lại bị xà ngang nện vô chứ?”

“À, khoảng thời gian này, nhị ca của ngươi tạo một gian nhà trúc ở bên phòng ngươi, ngươi không biết sao?” Thím Tào càng thêm buồn bực, “Nhị ca của ngươi còn nói là làm cho ngươi đó.”

“Cái gì?” An Nhược Hảo nhớ trước kia nàng đã từng nói nàng muốn một gian phòng trúc, không ngờ Lăng Canh Tân ghi tạc trong lòng lời nàng thuận miệng nói ra. Lăng Canh TÂn không chỉ coi nàng là nàng dâu nhặt về, hắn có cảm tình với nàng, là tình yêu sao?

“Trong khoảng thời gian ngươi không ở đây, nhị ca của ngươi liều mạng, nhị ca một mực góp tiền chờ tháng ba sang năm cưới ngươi.” Thím Tào thao thao bất tuyệt suốt dọc đường nói cho nàng biết về tình trạng của Lăng Canh Tân gần đây, An Nhược Hảo nghe được không biết nên khóc hay nên cười, hắn làm tất cả đều là vì nàng.

“Nhị ca, nhị ca!” Xe trâu vừa mới qua cầu đá thôn Thuấn Thủy, An Nhược Hảo liền nhảy xuống, tốc độ xe trâu đã không thỏa mãn được sự chờ đợi trong lòng nàng. Nàng nghĩ đã nghỉ đủ rồi, chạy như bay mà về.

Nàng vừa đến cửa, trong lòng lại lo sợ, giờ phút này nàng đã rất rõ ràng, nơi này mới là nơi mà tận trong đáy lòng nàng mong muốn ở lại. nàng bị quá khứ mê hoặc mới có thể ở lại Ngô phủ, tình cảm kiếp trước ràng buộc khiến cho nàng hơi không cam lòng. Nhưng một chút không cam lòng đã là cái gì khi so với Lăng Canh Tân? Thật ra thì khi nàng biết rõ chân tướng, thật ra nàng bất bình với số phận, chứ không phải chán ghét Lăng Canh Tân.

Nếu thật sự nói về cảnh ngộ trong khoảng thời gian này, nói nàng không có tình cảm gì với Lăng Canh Tân là giả, có lẽ đã sớm từ tình huynh muội thành tình yêu, chỉ có điều cảm giác tủi thân vẫn đè nặng trong lòng nàng khiến nàng đè nén tình cảm của mình. Bản thân trong mộng rõ ràng hơn khi tỉnh táo, cảm giác đêm kia rõ ràng. Trong nội tâm nàng có hắn, nếu có thể không hề cố kỵ, nàng còn ở đây do dự làm gì, sợ cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.