Nạp Dương có chút buồn bã tựa đầu bên cạnh giường của Phùng Phùng, tại sao cô lại như vậy ngủ thật say, hắn biết sai rồi, đợi cô tỉnh lại sẽ hoàn toàn thay đổi, sẽ với cô hết sức quan tâm chăm sóc, chỉ mong cô đừng ngủ nữa.
Phùng Phùng hiện tại hoàn toàn không mặc gì cả, trên người chằng chịt những vết xanh tím, Nạp Dương lo lắng mặc y kiện cho cô sẽ làm đau Phùng Phùng.
Ba ngày nay hắn giống như biến thành một con người khác đối với việc chăm sóc người bệnh xưa nay chưa bao giờ từng làm lại làm thành thạo cực kỳ, hắn vốn dĩ không muốn có người thứ hai chạm vào thân thể của Phùng Phùng nên toàn bộ việc mớm thức ăn, tắm rửa hắn đều tự tay làm.
Công việc cũng theo đó mà bê trễ rất nhiều nhưng hắn không quan tâm, toàn bộ đều ném cho đệ đệ xử lý.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Phùng Phùng thiêm thiếp hắn không khỏi đau lòng, cái quái gì mà muốn trừng phạt cô chứ, hắn rõ ràng cảm thấy bị cô phớt lờ nên mới nổi giận muốn trừng phạt cô. Nhưng mà người con gái này, hắn thua rồi, không những thua còn lại tự chọc tức bản thân mình.
Môi cô khô khốc, hắn đem chén nước nhỏ, ngậm lấy một ngụm lớn, từ từ cúi xuống mớm vào cái miệng nhỏ xinh đẹp, hắn thực muốn cô ngày ngày kêu y nha y nha ngốc nghếch cho hắn nghe.
--- -----
Phùng Phùng có chút khó thở nhẹ cựa mình một cái, từ trong giấc ngủ triền miên cuối cùng cũng chịu tỉnh lại. Thân thể nằm một chỗ lâu ngày nên sinh ra đau nhức vô cùng, khó chịu nhất là nơi hạ thân cả hai chỗ đều cảm thấy hình như rách mất rồi.
“Ư...”
Phùng Phùng rên lên một tiếng, bàn tay vô thức đưa xuống phía bụng dưới mà ấn xuống, đau đến co quắp.
“Vật nhỏ tỉnh rồi sao!”
Cô lờ mờ nghe có tiếng người gọi mình, đem ánh mắt mông lung hướng về phía Nạp Dương mà nhìn. Bỗng chốc gương mặt tái dại mất hồn giống như trông thấy ma quỷ, miệng nhỏ lắp bắp, thân thể thoáng chốc co rúm lại như thể vừa bị người ta hung hăng đạp xuống một đạp.
Cả người Phùng Phùng lợi hại run rẩy, không ngừng lùi về sau, trong đầu cô hiện tại mọi thứ đều loạn, chỉ có duy nhất hai từ “kỹ nữ”, cô là kỹ nữ bẩn thỉu.
Nạp Dương cảm nhận Phùng Phùng có điểm bất thường, tay lớn vươn ra ý định đem cô ôm vào lòng, không ngờ cô thét lên một tiếng, tứ chi điên cuồng giãy dụa muốn đem Nạp Dương đạp ra xa.
“A.... a.....”
Hắn nhíu mày không vui, vẫn là khi cô hôn mê đáng yêu nhất, sẽ không phản kháng lại hắn. Nạp Dương trong lòng tuy tức giận nhưng vẫn hết sức kìm nén, người làm Phùng Phùng thành ra như vậy là hắn, đem thân thể Phùng Phùng cường bạo là hắn.
Nạp Dương vẫn nhớ rõ lúc đệ đệ đưa thuốc cho hắn còn ý nhị nhét thêm vào một bình sứ nhỏ, lúc quay đi còn không quên phun một câu.
“Nơi ấy cả trước cả sau đều bị huynh chọc rách đến chảy máu rồi, muốn cô ấy chết thì cứ tiếp tục mà chọc, nữ nhân của huynh ta không muốn nhiều lời.”
Mẹ kiếp! Con sói đói này nhân lúc quỷ không biết thần không hay đã lẻn vào phòng hắn đem thân thể nữ nhân của hắn lột sạch sẽ, cái quái gì mà khám bệnh. Tuy vậy nắm đấm này vẫn không thể một phát giáng xuống cái mặt đệ đệ được.
Thật ra hắn vẫn không quên lần trước khiến cổ họng Phùng Phùng tổn thương, đệ đệ hắn đã gầm gừ hắn rất lâu... bất quá đều là muốn đem vật nhỏ chăm sóc thật tốt.
“Nàng cuống cái gì, đừng kêu la nữa, lần này ta sai, ngoan ngoãn một chút” Nạp Dương đem giọng nói hết sức kìm nén xuống cho thật dịu dàng, không ngờ cái thứ hắn nghĩ là dịu dàng thành công dọa cho Phùng Phùng sợ đến bật khóc.
Trong lòng hắn thực sự bực bội, lòng kiên nhẫn đạt đến giới hạn, cuối cùng cũng quát to.
“Nàng nháo cái gì” nói xong cũng không quan tâm Phùng Phùng đang run rẩy, hung hăng đem thân thể nàng kéo vào lòng.
Vừa khéo hiện tại Nạp y Uy đem thuốc tới, vốn quen không thèm gõ cửa mà trực tiếp xông vào, hiện tại thấy một màn trước mắt, huynh trưởng của cậu đang đem Tiểu Phùng lôi kéo.
Nạp dương mạnh mẽ đem Phùng Phùng nhấc bổng khỏi mặt đất, thân thể nữ nhân bé nhỏ trần truồng hoàn toàn hiện ra trong mắt Nạp Y Uy. Cậu phút chốc đỏ mặt, có trời biết đối với chị dâu, cậu cực kỳ... có hứng thú.
Nạp Y uy khẽ ho nhẹ một tiếng thành công lôi kéo sự chú ý của Nạp Dương, hắn nhanh chóng đem chăn mỏng cuốn lấy thân thể Phùng Phùng. Tuy nhiên vẫn y như cũ đem cô ôm chặt vào lòng mặc kệ cô vẫn không ngừng khóc giống như tiểu hài tử bị đoạt kẹo.
“Tới rồi”
“Tại sao cô ấy khóc như vậy?”
“Vừa thanh tỉnh liền khóc nháo”
Nạp Y Uy thấy Phùng Phùng có điểm không bình thường, hình như cô cực kỳ sợ huynh trưởng?
“Dương Dương, thử đem cô ấy đặt xuống giường”
Nạp Dương trong lòng có chút bất mãn cùng khó hiểu như vẫn làm theo lời Nạp Y Uy, hắn nhẹ nhàng hết mức có thể, nhẹ nhàng đem Phùng Phùng nghiêm chỉnh nằm trên giường. Phùng Phùng thoát khỏi Nạp Dương, thân thể giống như thả lỏng, thút thít vài tiếng rồi đem chăn bao bọc kỹ lấy thân thể cùng co rúm lại thành một khối.
Cô cực kỳ sợ người này, trong tâm trí luôn có một loại khiếp hãi, mỗi khi ở cùng hắn sẽ bị đau đớn vô cùng.
Nạp Y Uy kéo Nạp Dương ra ngoài, Nạp Y Uy đem nghi vấn trong lòng nói ra.
“Theo em hình như tiểu Phùng bị anh bức tới phát điên rồi”
_ Tử Dục_
_________________
Tử Dục