(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 16
“Nhất Nhất, Nhất Nhất, tỉnh, tỉnh tỉnh, Nhất Nhất…”
Nhất Nhất đang ngủ say, mơ màng nghe được có người gọi hắn. Nghĩ rằng là Vệ Hạo Thiên nên con mắt cũng không buồn động, mở miệng mắng: “Vương bát đản, đêm hôm khuya khoắt, ngươi tới đây làm gì? Nếu như còn dám phá lão tử, lão tử sẽ… sẽ… ” Còn chưa nói hết, lại dễ dàng ngủ tiếp.
“Nhất Nhất, đệ mau tỉnh, tình, là tam ca nha, Nhất Nhất…” Thấy Nhất Nhất vẫn còn chưa tỉnh, người tự xưng là tam kia lại tiếp tục gọi.
“Tha mụ đích, kêu la cái gì, ngươi gọi hồn hả?” Nhất Nhất bị phá không thể ngủ, mở một mắt thóa mạ.
“Nhất Nhất, đệ cuối cùng cũng tỉnh. Đệ làm sao lại ở chỗ này? Đệ bỗng nhiên mất tích hơn một tháng làm tất cả mọi ngươi lo muốn chết!” Người nọ thấy Nhất Nhất tỉnh, cũng không để ý hắn vừa mở miệng mắng chửi, vội vàng mà hỏi nguyên nhân hắn thất tung.
Nhất Nhất tỉnh táo lại, phát hiện người trước mặt không phải Vệ Hạo Thiên, mà là một người xa lạ, tưởng kẻ trộm, sợ hãi mà kêu to “Cứu… ngô!” Nhưng hắn vừa mới hô lên một chữ liền bị người nọ bịt chặt miệng.
“Nhất Nhất, đệ làm sao vậy? Sao lại không nhận ra tam ca? Ta là tam ca Thẩm Nhất Phi a! Mau nói tam ca biết, đệ một tháng nay rốt cuộc là ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Nhất Phi buông bàn tay che miệng Nhất Nhất ra.
“Tam ca?” Theo ánh trăng rọi vào, Nhất Nhất thấy rõ người trước mặt mình có ba phần tướng mạo giống hắn. Chẳng lẽ là tam ca của thân thể này? Lẽ nào thân thể này cũng tên là Thẩm Nhất Nhất? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nhất Nhất càng nghĩ càng thấy nghi vấn, tìm cách chứng thực suy đoán của mình.
“Đúng vậy!” Thẩm Nhất Phi chẳng biết tại sao đệ đệ lại hỏi câu này.
“Không phải là đến giết lão tử chứ?”Vừa nghe y là tam ca của thân thể này, Nhất Nhất liền không còn sợ hãi. “Tam ca” này có thể giúp hắn thoát khỏi Vệ Hạo Thiên, tại sao lại không hảo hảo lợi dụng? Nhất Nhất trong đầu chợt lóe lên ý tưởng này.Nhưng nghĩ lại thì… không được, không được, thân thể này chính là vì bị thương nặng mà chết, nói không chừng người này cũng là vì muốn giết hắn mà tìm đến. Nghĩ vậy Nhất Nhất lại sợ hãi.
“Không phải, không phải… Kẻ nào muốn giết đệ? Tam ca giúp đệ giết hắn!” Thẩm Nhất Phi vừa nghe đệ đệ như vậy mà bị người truy sát, căm giận đập tay lên bàn một cái, khiến chiếc bàn nát thành từng mảnh nhỏ.
Mẹ ơi! Ở đây làm sao người nào cũng lợi hại như vậy! Vừa thấy Thẩm Nhất Phi một tay đập nát chiếc bàn khiến Nhất Nhất bị dọa đến ngây người.
“Ngươi thực sự chính là tam ca?” Nếu như không phải, lão tử nhất định sẽ rất thảm! Nhiều lần cân nhắc, Nhất Nhất quyết định thừa nhận người này là tam ca. Nhưng hắn cũng không thực sự là đệ đệ của y, vì chắc chắn đạt được mục đích, Nhất Nhất quyết định giả vờ mất trí nhớ “Lão tử bị thương nặng, sau khi tỉnh lại thì không nhớ rõ sự tình trước kia.”
“A! Tiểu đệ đáng thương của ta, thì ra là mất trí nhớ! Đệ thực sự là tứ đệ a! Nếu như không tin, tam ca có thể chứng minh cho đệ xem.”
Nói xong, Thẩm Nhất Phi liền túm lấy tiết khố của Nhất Nhất.
“Dừng tay!”Tại gian phòng bên cạnh, nghe được tiếng động, Vệ Hạo Thiên kịp lúc đá văng cánh cửa. Vừa vào phòng đã chứng kiến tặc nhân đang kéo lấy tiết khố nương tử vì vậy y liền cấp cấp cản trở. Vệ Hạo Thiên tưởng rằng Thẩm Nhất Phi đích thị là một tên hái hoa, nghĩ đến nương tử mình thiếu chút nữa bị làm hại trong lòng sớm nộ khí, không đợi biện giải liền cùng với Thẩm Nhất Phi động khởi tay chân.
Nhất Nhất phản ứng đã trở lại sau khi bị động tác của Thẩm Nhất Phi làm cho hoảng sợ, nhanh chóng năm lấy tiết khố “Ngươi thoát tiết khố lão tử làm gì?”
Thẩm Nhất Phi biết Nhất Nhất hiểu lầm, liền vội vàng giải thích “Phía bên trong bắp đùi của ngươi có một vết bớt màu đỏ, tam ca chẳng qua muốn chứng minh ngươi chính là tứ đệ của ta a!”
Nhất Nhất chưa từng xem qua, cũng không biết y nói có đúng hay không nhưng Vệ Hạo Thiên thì sớm đã biết, vài lần lần mò, đối với thân thể Nhất Nhất rõ như lòng bàn tay, nghe Thẩm Nhất Phi nói như vậy liền có chút tin “Ngươi làm sao biết bắp đùi nương tử có vết bớt? Ngươi thật là tam ca của hắn?”
_____________oOo_____________
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});