Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 57: Chương 57: 38: Gặp Nam Cung Tiếu




Nam quốc hoàng cung, người hầu kẻ hạ vô số, xa hoa cung điện làm người ta không thể không khen tặng, vật chất phù phiếm bề ngoài làm người ta chói mắt hề hề, chỉ là bên trong chính quyền thối nát đáng khinh không chịu nổi.

Không chỉ hoàng cung Nam quốc mà những thành trì khác cũng được tu bổ một cách xa hoa vô tội vạ mục đích đơn giản chỉ là cho hoàng đế có nghỉ lại qua đêm cảm giác như ở trong hoảng cung, có điều không có người nào nghĩ rằng hoàng đế có bao giờ rảnh đến chỗ họ, có bao giờ đi hết được tất cả các thành đâu mà xây dựng, đúng là hoang phí vô cùng.

Trên ghế dựa một nam tử đang nhàn nhã nằm, liêm diêm mắt thiu thiu ngủ, người này không ai khác chính là Nam Cung Kỹ, hắn một đường chạy trốn đã trở về được an toàn, hiện đang trụ tại Nam thành, nghỉ vài ngày cho khỏe ra hắn lại trở về hoàng cung cùng mẫu thân hắn.

-”Bẩm nhị hoàng tử, theo lịch trình ba ngày nữa chúng ta mới đi, sau hôm nay người lại muốn tức tốc trở về, nếu sức khỏe ngài có vấn đề gì thì bọn nô tài làm thế nào ăn nói với hoàng hậu được” Tên nô tài lo lắng khuyên bảo Nam Cung Kỹ, có điều hắn không để vào đầu được lời nào.

-”Bản hoàng tử đã quyết định ngươi không cần nói nhiều, ta còn khỏe chán, nếu có vấn đề gì ta sẽ lo liệu, ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt cho chúng ta trong thời gian ngắn nhất xuất phát là được“. Nam Cung Kỹ tức giận thâm trầm nói làm cho tên nô tài sợ hãi không dám nói một câu gì, đương nhiên hắn biết rõ một khi chủ nhân nổi giận đối hắn sẽ không có ích lợi gì, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu mà thôi.

-”Vậy nô tài cáo lui, sáng ngày mai chúng ta có thể lên đường” Tên nô tài nói xong liền không dám ngẩng đầu đi rồi, hắn sợ là ở thêm một chút nữa không chừng mạng nhỏ của hắn cũng không còn.

Nhan thành cách trấn nhỏ bọn Lãnh Phong, Bạch Vân, Hoa Trầm Hương cùng Bắc Thần Tử Yên trú không quá xa, có điều Nam thành là lãnh thổ Nam quốc, người của quốc gia khác khó có thể tự do ra vào, nhất là lúc chiến tranh như thế này, vậy nên ngụ ở đây tuyệt đối an toàn cho Nam Cung Kỹ ngu xuẩn, ngạo mạn.

Nam thành thực sự cũng không có rộng lớn lắm, chỉ là một thành nhỏ trực thuộc Nam quốc, Nam Cung Tiếu cũng chính là bị giam lỏng tại nơi này, dù gì cũng là một quốc gia thái tử nên không thể ném Nam Cung Tiếu vào một nơi có vật chất quá thấp được, vì vậy Nam Cung Tiếu là được an bài ở Nam thành thành chủ nơi ở tốt nhất.

Nam Cung Kỹ đến đây đương nhiên cũng trụ tại Nam thành thành chủ, hắn đương nhiên không thể ở nơi có điều kiện quá thấp, hắn là được mẫu thân bảo bọc kĩ từ nhỏ tới lớn mà. Mới vừa đến đã muốn chiếm dụng gian phòng của Nam Cung Tiếu.

-”Thái tử ca ca, ta lâu ngày mới đến thăm ngươi, ngươi không thể vì ta là khách nhường cho ta phòng của ngươi sao?” Nam Cung Kỹ không biết lớn nhỏ, tốt xấu, không biết trước sau rất không tôn trọng nói với Nam Cung Tiếu.

Nam Cung Tiếu đối tính tình Nam Cung Kỹ đều hiểu rõ rành mạch, vì vậy không thèm so đo với tiểu nhân, tươi cười trả lời “Không sao, nhị đệ cứ dùng phòng ta, dù gì biệt viện bên điều kiện vẫn tốt lắm, ta cũng không thích ồn ào nên chuyển qua đó cũng không tệ” Nam Cung Tiếu tươi cười nhưng là vạn vạn xa cách, ở hắn toát ra sự lạnh nhạt làm người ta khó có thể tiến đến gần.

-”Hảo, cám ơn” Nam Cung Kỹ ngạo mạn nói xong liền quẩy đuôi đi, hắn kì thật không muốn đến nói với Nam Cung Tiếu những lời này, nhưng là mẫu thân hắn dặn hắn không được quá thất lễ với thái tử bằng không những người khác không phục nên hắn mới làm thôi, hắn có thể trực tiếp cướp phòng mà đối phương không thể làm gì hắn.

-”Nhị hoàng tử ngày càng không coi ai ra gì” nô tài cận thân A Nhị của Nam Cung Tiếu vừa thấy Nam Cung Kỹ khuất dáng liền bất mãn nói, hắn chính là không hiểu làm sao chủ nhân hắn lại vô điều kiện nhường nhịn tên kia.

-”Ngươi bức xúc làm gì, ta còn không có nói gì” Nam Cung Tiếu lạnh nhạt xa cách giọng điệu làm người ta có cảm giác hắn ở trước mặt nhưng thật sự rất xa đâu, may mắn là tên nô tài bên cạnh hắn đã quen thuộc cảm giác này lâu rồi, ngay từ đầu còn tưởng hắn chính là người cõi âm chứ không phải phàm trần a.

Nam Cung Tiếu cùng A Nhị hai người bước về phía biệt viện. Biệt viện là một nơi khá tách biệt với khu bên ngoài, yên tĩnh làm người ta buồn chán, may mắn là biệt viện điều kiện cũng tốt không thua kém nhiều so với phòng chính, lại yên tĩnh rất nhiều nên Nam Cung Tiếu không có ý kiến nhiều, hắn chính là người lãnh mạc mà, thích yên tĩnh là sự thật trăm phần trăm.

-”Thái tử, có tin tức” A Nhị cùng Nam Cung Tiếu vừa bước vào phòng, phát hiện không có ai bên cạnh nên hắn liền đưa cho Nam Cung Tiếu một mảnh giấy.

Nam Cung Tiếu lướt ngang mảnh giấy, trầm ngâm không nói gì, ánh mắt có một chút sâu xa nhưng nhìn không thể hiểu hắn nghĩ gì.

-”Sột soạt”

-”Sột soạt”

Bỗng phòng bên cạnh có tiếng gì động đậy khác thường, Nam Cung Tiếu cùng A Nhị nô tài nhanh chóng qua xem xét.

Trực tiếp đá văng cửa phòng, Nam Cung Tiếu xông thẳng vào trong, trên tay móc ra chiếc roi mây đang trong tư thế phong thủ. Một thân tử y, khuôn mặt chữ điền, nước da bánh mật khỏe mạnh cùng khí thế bất phàm, ngũ quan tinh xảo đạm mạc xa cách làm người ta muốn sờ cũng không sờ tới được, có một loại không phải người thường khí chất, sợ rằng khi chạm vào hắn sẽ lập tức biến mất vậy.

-”Có người chết” A Nhị kinh hoảng hô, bị Nam Cung Tiếu bịt miệng mới không thể la được nữa, sợ hãi khuôn mặt không còn một chút huyết sắc.

Nam Cung Tiếu bình tĩnh đi đến cạnh cái được cho là người chết, chỉ thấy người này vóc dáng cao gầy, không có thịt cho lắm, trang phục dính một tầng bụi bặm từ căn phòng, hôn mê bất tỉnh không biết bằng cách nào đến được chỗ này.

-”Còn sống“. Nam Cung Tiếu lạnh lùng nhìn A Nhị nói, khinh bỉ lá gan A Nhị, đúng là một tên thỏ đế, chưa gì đã la hoảng lên, chẳng may kinh động nhiều người gây hiểu lầm thì khổ. Thật là..

-”A..” A Nhị a một tiếng nhỏ không dám làm ồn, ý rằng hắn hiểu rồi, lúc này sự kinh ngạc cũng không còn nhiều như lúc ban đầu, hắn bắt đầu bình tĩnh.

-”Ngươi lên xem là gì” Nam Cung Tiếu chỉ định A Nhị, bởi vì người kia quay mặt vào tường nên không có nhìn rõ ràng lắm. Hắn là thái tử nên ngại dơ bẩn, đương nhiên A Nhị là người đến.

A Nhị không thể chối từ bước lên, đỡ cái gọi là “người chết” lên, quay mặt lại. Kinh ngạc thay một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc hiện ra, mặc dù khuôn mặt phủ thượng một lớp bụi nhưng không ảnh hưởng đến nét đẹp của nàng, lông mi như hai cái quạt lông phập phồng sống động, sóng mũi cao thanh thanh, hai má hây hây, môi anh đào đỏ mọng, nước da trắng như tuyết, lông mày lá liễu, nhìn nàng như một tiên nữ lưu lạc cõi trần, mái tóc đen nhánh như thác nước buông xõa, bạch y cùng màu đen của tóc tạo nên một sự tương phản mà hài hòa, đẹp đẽ làm tôn lên vẻ đẹp của nàng.

A Nhị kinh diễm, hắn từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp qua người nào đẹp như thế, hắn liền thấy tim mình đập liên hồi.

Nam Cung Tiếu có một chút kinh ngạc vì người này là một cái cô nương ngoài dự đoán của hắn nhưng nhanh chóng biến mất, hắn nhìn nàng trầm ngâm không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.