-”Song nhi; kì thật là..” Lãnh Phong ấp úng.
-”Chuyện gì?” Thiên Song Song gấp đến muốn bóp cổ Lãnh Phong.
-”Kì thật là gia gia ngươi vì truyền công lực cho ngươi đã không còn; ngươi
cũng hôn mê nửa tháng rồi.” Bạch Vân giọng nhỏ xíu như muỗi kêu giải
thích.
-”Tại sao gia gia lại làm như vậy?” Thiên Song Song nắm lấy tóc chính mình vò lên làm cho nó rối tung rối mù.
-”Vì ngươi, ngươi là người được chọn, sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm; gia gia
ngươi muốn ngươi thật cường đại để tự bảo vệ bản thân” Bạch Vân cầm tay
Thiên Song Song trấn an nàng.
-”Rốt cục là có chuyện gì?” Thiên Song Song đầu óc quay cuồng, rối rắm không thôi; không biết chuyện gì xảy ra.
-”Ngươi là hoàng tộc của Phong nhân, có trách nhiệm chấn hưng gia tộc; Phong
nhân bị diệt tộc là do bị người khác tính kế, hiện tại sự thật chôn vùi; gia gia cùng Khổng lão nhân điều tra biết được chính là một đại thế lực rất lớn; thủ hạ của chúng phát hiện Y Mục cùng Khổng lão nhân nghe lén
nên hạ độc thủ; hai người không thể sống lâu hơn nên quyết định truyền
công lực còn lại cho ngươi và bọn ta. Hiện tại bọn chúng chưa biết ngươi tồn tại nhưng mà pháp sư Thủy tộc có thể tiên đoán ra ngươi; sớm muộn
gì ngươi cũng sẽ nguy hiểm. Thế lực của đại thế lực rải rác khắp nơi;
ngươi là người được chọn để làm cho mọi thứ trở về quỹ đạo; ngươi phải
tập hợp đủ người mà hắc ngọc bội chọn” Bạch Vân nói một mạch tất cả sự
tình.
-”Tại sao lại là ta? Tại sao?” Thiên Song Song đau lòng mất đi
gia gia, người thân duy nhất của nàng; như người điên ôm đầu tự hỏi.
-”Vì ngươi có mệnh cách đặc biệt, sư phụ nói như vậy“. Lãnh Phong nhu tình nhìn nàng.
-”Đặc biệt ư? Vì ta không phải người nơi đây.” Thiên Song Song mơ hồ nói. Lãnh Phong cùng Bạch Vân kinh hách nhìn nàng.
-”Thật sự ta là người của thế giới khác, triều đại khác” Thiên Song Song nhìn bọn hắn nói.
-”Uh, dù Song nhi là gì cũng là nương tử của ta” Bạch Vân ngọt ngào cầm tay nàng, nhu tình không thôi.
-”Đúng vậy; ta không quan tâm“. Lãnh Phong thâm tình con ngươi nhìn nàng; trong mắt hắn cũng chỉ có nàng.
-”Hảo, cám ơn các ngươi, ta chỉ còn hai ngươi là người thân của ta” Thiên Song Song buồn bã; nàng vừa mất đi gia gia a.
-”Còn có chúng ta“. Lãnh Phong cầm tay còn lại của nàng đặt vào hai tay hắn;
Bạch Vân cũng là dịu dàng gật đầu; hai người rất ăn ý đi lên. Hai người
được như vậy cũng là nhờ nửa tháng chăm sóc nàng mà ra; bọn hắn lúc đầu
như nước với lửa nhưng mà cuối cùng đều thấy nàng không tỉnh lo lắng
không thôi; nhìn thấy đối phương thật lòng vì nàng nên cuối cùng cũng
chấp nhận thế cục.
-”Ân” Thiên Song Song gật đầu, trong lòng dâng lên chút ấm áp, không kiềm chế được nước mắt rơi xuống.
Bạch Vân tiếp tục kể về sự tình; sư phó hắn Khổng lão nhân là truyền cho hắn bí kiếp thuật con rối cùng nội lực cho Lãnh Phong xong cũng quy tiên.
Đại gia cùng tưởng niệm hai vị lão giả; không khí bi thương lan tràn
khắp căn phòng.
Rất lâu sau Thiên Song Song tâm tình mới ổn định trở
lại; Bạch Vân vì nàng làm một ít điểm tâm; Lãnh Phong vì nàng pha trà.
Hai vị nam nhân chăm sóc rất kĩ lưỡng nương tử làm người ta ghen tỵ
không thôi.