-”Nhưng ta không muốn thiếu nợ ngươi” Thiên Song Song nhìn hắn nghiêm túc lại
rất muốn cười lên nhưng cố nén; nàng là cố tình chọc hắn; không biết sao nhìn hắn nàng thấy lòng nhẹ nhõm được một chút, thả lỏng được một chút.
-”Ta là người của ngươi, không có nợ nần gì hết“. Thượng Quan Thần Tinh nhìn Thiên Song Song vỗ ngực nói.
-”Ta không cần” Thiên Song Song nhìn hắn cự tuyệt.
-”Ngươi...Ngươi..cái tử nữ nhân, xem ta cái gì. Chính ngươi nói ta là người của ngươi, rồi
giờ lại nói không cần, tức chết ta” Thượng Quan Thần Tinh giận dữ nói,
khuôn mặt tuấn tú tối đen.
Thiên Song Song nhìn hắn giận dữ bỗng cảm
thấy mắc cười không nhịn được, bụm miệng cười lên, làm cho hắn khuôn mặt hết trắng rồi lại đen.
-”Ngươi cái tử nữ nhân, cười cười cái gì” Thượng Quan Thần Tinh giận đến đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi.
-”Ngươi thật dễ thương“. Thiên Song Song cười như yêu nghiệt mị hoặc chúng
sinh, làm cho Thượng Quan Thần Tinh không thể tức giận; đó giờ ai nói
hắn dễ thương hắn đánh bầm mặt người đó nhưng mà nàng nói thì hắn không
cảm thấy tức giận ngược lại rất là ấm áp.
-”Thật?” Thượng Quan Thần Tinh ngu ngơ hỏi.
-”Ân“. Thiên Song Song mỉm cười gật đầu làm hắn sung sướng đến suốt nữa nhảy cẩng lên.
-”Ngươi đừng đi được không?” Thượng Quan Thần Tinh bỗng nhu tình nhìn Thiên Song Song, ánh mắt lộ vẻ say đắm.
-”Không thể.” Thiên Song Song lập tức dội gáo nước lạnh làm hắn như rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
-”Ngươi xú nữ nhân” Thượng Quan Thần Tinh lửa giận bốc lên; hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
-”Ngươi đi theo ta là được không phải sao?” Thiên Song Song bỗng chớp chớp mắt long lanh long lanh.
-”Ta..ta..” Thượng Quan Thần Tinh không nói được lời nào.
-”Ta thấy Thượng Cửu thích muội muội ngươi; ta nghĩ hắn sẽ không phụ nàng”
Thiên Song Song nhìn ra lo lắng của hắn, trực tiếp vào vấn đề.
-”Ngươi nghĩ vậy, ngươi không trách muội muội ta sao?” Thượng Quan Thần Tinh
nhìn Thiên Song Song; hắn tuy là thích nàng nhưng hắn cũng rất quý muội
muội hắn a.
-”Ta không nhỏ mọn vậy.” Thiên Song Song lạnh nhạt đáp;
hắn nghi ngờ nàng làm nàng cảm thấy có chút khó chịu. Quay đầu định rời
đi.
-”Khoan đã“. Thượng Quan Thần Tinh ngăn lại Thiên Song Song, một thân hắc y dưới ánh trăng tản ra một cỗ nho nhã thần khí.
-”Mạng ta là ngươi cứu, ta giờ là người của ngươi, có gì đến tìm ta“. Thượng
Quan Thần Tinh lưu luyến không muốn rời Thiên Song Song.
-”Dài dòng như đàn bà” Thiên Song Song phi người rời đi.
-”Ách, tử nữ nhân“. Thượng Quan Thần Tinh một đầu hắc tuyến tính cãi lại nhưng Thiên Song Song đã không thấy bóng dáng, nuốt chữ vào trong bụng. Hắn
nhìn hướng nàng rời đi đến trời gần sáng mới trở về phòng ôm mộng ngủ
ngon.
Thượng Quan Thần Tinh ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, lâu lâu tủm
tỉm cười một mình như một người điên làm cho bọn gia nhân tò mò không
thôi.
-”Thiếu gia, sao ngươi vui vậy?” Thượng Cửu gan to nhất bà tám hỏi.
-”Không có gì, ngươi thích Lệ nhi không?” Thượng Quan Thần Tinh khôi phục bộ
dạng nghiêm túc, ra dáng ông chủ ưỡn ngực ngẩng đầu nói.
-”Ta..ta..” Thượng Cửu ấp a ấp úng, sắc mặt hồng nhuận.
-”Hahaa..ta biết rồi. Ngươi có chê Lệ nhi không?” Thượng Quan Thần Tinh rất quan
tâm thái độ Thượng Cửu, cũng như quan tâm hạnh phúc muội muội mình.
-”Tiểu thư tốt như vậy, ta sao chê được” Thượng Cửu bình tĩnh đáp.
-”Thế ngươi có đồng ý lấy nàng?” Thượng Quan Thần Tinh nói một câu như sấm
chớp giữa trời quang, Thượng Cửu một miệng chữ O chưa kịp đóng lại.
-”Thiếu gia, Thượng Cửu không dám trèo cao“. Thượng Cửu vừa lo lắng vừa vui mừng quỳ xuống.
-”Đứng lên, ta đi hỏi tiểu thư. Nếu như nàng đồng ý thì ta cũng không ngăn cản“. Thượng Quan Thần Tinh nói xong đi rồi.
Thượng Cửu cuống quýt vội vã đi theo Thượng Quan Thần Tinh. Len lén đứng ngoài phòng nghe trộm.
-”Ca ca, ngươi đến“. Thượng Quan Hoa Lệ gặp Thượng Quan Thần Tinh đến liền đứng lên đón, sắc mặt khá hơn hôm trước rất nhiều.
-”Ngồi đi, ca có chuyện muốn hỏi ngươi.” Thượng Quan Thần Tinh rót cho Thượng Quan Hoa Lệ một ly trà, dìu nàng ngồi xuống.
-”Ca, ngươi nói đi” Thượng Quan Hoa Lệ dịu dàng hỏi.
-”Ngươi có thích Thượng Cửu không?” Thượng Quan Thần Tinh hỏi nàng nhưng thấy
nàng có vẻ không có bất kì kinh ngạc gì, lại hỏi tiếp “Lệ nhi, ngươi
nghĩ sao?”
Thượng Quan Hoa Lệ nhìn Thượng Quan Thần Tinh một cái; cúi đầu nhẹ giọng “Ca, kì thật ta biết Thượng Cửu thích ta, hắn đối ta rất
tốt, nhưng ta sợ ...ta không xứng với hắn“.
-”Nói bậy, ngươi sao lại không xứng” Thượng Quan Thần Tinh che miệng nàng, kí đầu. Hướng ra cửa hỏi “Đúng không, Thượng Cửu?”
-”Ách, thiếu gia, tiểu thư.” Thượng Cửu gãi đầu từ cửa đi ra. Lắp bắp “Nếu tiểu thư đồng ý thì ta không có ý kiến“.
-”Hảo, hai ngươi thành, ba ngày sau liền làm đám cưới“. Thượng Quan Thần Tinh
như trút được gánh nặng, vui mừng cầm tay hai người tươi cười.
-”Có sớm quá không, ca?” Thượng Quan Hoa Lệ thẹn thùng.
-”Đúng đó thiếu gia, sớm quá không?” Thượng Cửu cũng đỏ mặt.
-”Không sao. Hai ngươi sớm chút ta mới yên lòng, hai ngươi nên cám ơn Thiên
tiểu thư, nhờ nàng nên hai ngươi mới thành.” Thượng Quan Thần Tinh cười
tít mắt đạo.
-”Là nàng. Nàng không trách ta sao?” Thượng Quan Hoa Lệ sửng sốt hỏi.
-”Ân” Thượng Quan Thần Tinh cầm tay nàng gật đầu.
-”Cám ơn Thiên tiểu thư, cám ơn Thiên tiểu thư“. Thượng Cửu vui mừng trực
tiếp cám ơn như điên, ôm lấy Thượng Quan Hoa Lệ xoay vài vòng, Thượng
Quan Thần Tinh không muốn làm kì đà nên đi ra ngoài trả lại bầu không
khí cho hai người.