Lãnh Phong không đành lòng Thiên Song Song tự trách nên ôm người ngọc vào
trong ngực, cầm hai tay nàng, xoa xoa hai gò má ửng đỏ. Bạch Vân vừa
giận vừa nghẹn khí không biết làm gì chỉ có thể đi đến Đông Y Ly đánh
một cái vào bụng trút giận.
-”Ngươi đêm hôm khuya khoắt đến phòng nương tử ta làm gì?” Bạch Vân ăn dấm chua giận dữ hổ báo hỏi.
-”Ta...ta..” Đông Y Ly chính là không thể giải thích, lắp bắp.
-”Nói” Bạch Vân lạnh lùng mặt như cai ngục tra khảo tội phạm trừng mắt Đông Y Ly, dồn hắn ngồi đến tường của giường.
-”Là..ta lo lắng nàng nên vào xem“. Đông Y Ly nói sự thật có điều nghe vào tai
Bạch Vân chính là cố ý thưởng nương tử, yêu nghiệt khuôn mặt tức giận
vặn vẹo, có chút dữ tợn.
-”Vân Vân được rồi, nếu không có hắn không
chừng ta bị nghẹn tử rồi. Dù gì là ta cường hắn, ngươi cho ta chút mặt
mũi được không?” Thiên Song Song thấy Bạch Vân lửa giận ngùn ngụt liền
ngăn cản. Nàng sợ hắn tổn thương Đông Y Ly, dù lúc trước là hận không
thể giết hắn nhưng giờ dù gì cũng có đôn luân chi lễ rồi hận cũng tiêu
giảm đi vài phần.
-”Được rồi, đem hắc ngọc bội ra, nếu hắn là người
của ngươi ta sẽ không phản bác hắn là lão tam“. Bạch Vân nhân nhượng tới mức cuối cùng, dù gì sư phó hắn cũng khuyên can hắn ngay từ đầu là
Thiên Song Song vận số đào hoa. Hắn cũng nên tập làm quen.
Lãnh Phong cũng là tán thành Bạch Vân, hắn đối Đông Y Ly cũng khôn có thiện cảm
lắm. Nếu hắc ngọc bội xác nhận thì được bằng không hắn là đại phu quân
của nàng sẽ không cho Đông Y Ly qua cửa.
-”Được rồi” Thiên Song Song
không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp, nàng lấy từ vòng tay ra hắc
ngọc bội hướng về hướng Đông Y Ly, hỏi “Tử ngọc bội, hắn có phải hay
không là người của ta?”
Hắc ngọc bội như hiểu ý Thiên Song Song, lúc
đầu không thấy động tĩnh nhưng cuối cùng sáng chói lên. Thần bí hề hề
làm Đông Y Ly có một chút khó tiếp thu.
-”Chuyện gì vậy?” Đông Y Ly kinh hãi hỏi.
-”Được rồi, từ giờ ngươi được vào đại gia, lão tam“. Lãnh Phong lạnh lùng vỗ vai Đông Y Ly một cái, nhanh chóng ra ngoài.
-”Lão tam, ngươi là nhỏ hơn ta, sau này phải nghe lời biết không?” Bạch Vân
lên mặt, hắn giờ không phải bé nhất, đương nhiên phải diễu võ dương oai, tà nghễ hướng Đông Y Ly dạy dỗ.
-”Nga, vậy giờ ta được làm phu quân của nàng?” Đông Y Ly ngây ngô hỏi, còn tưởng như mình đang nằm mơ.
-”Ngươi không muốn, thì thôi vậy?” Bạch Vân liếc mắt khinh bỉ.
-”Không, không, đương nhiên ta muốn” Đông Y Ly hai mắt sáng ngời, hạnh phúc như tràn ngập tim hắn, vui mừng nói.
-”Nhớ kĩ vai vế“. Bạch Vân thả một câu đi rồi, hắn tuy chấp nhận nhưng là
chia sẽ nương tử đương nhiên không phải nhất thời chấp nhận được, hắn
phải đi làm việc cho quên đi.
Đông Y Ly gật đầu lia lịa như gà mổ
thóc, nhìn Thiên Song Song nồng đậm tình yêu. Thiên Song Song cũng không biết nói gì chỉ có thể im lặng nhìn hắn. Nàng lúc đầu muốn hướng hắn
chịu trách nhiệm nhưng chưa nghĩ tới Bạch Vân cùng Lãnh Phong chấp nhận
sớm như vậy, không biết nên buồn hay vui đây, dù gì hắn cũng là người
hại Liệt Hỏa Vô Khuyết, nàng vẫn là không thể quên được.
-”Song Song” Đông Y Ly thì thầm gọi.
-”Ta đối ngươi chịu trách nhiệm, nhưng là ta không thể quên những việc ngươi từng làm, ngươi cầu nguyện cho Vô Khuyết không sao đi, bằng không chúng ta chỉ là danh nghĩa phu thê thôi.” Thiên Song Song lạnh nhạt nói cũng
rời đi, quay đầu đối Đông Y Ly dặn dò “Nhớ chăm sóc bản thân tốt, đừng
bắt ta phải lo lắng“.
Đông Y Ly mất mát nhưng hắn là tự làm tự chịu,
hắn không thể trách ai, hắn chính là bị bệnh tâm lý. Khi quá kích động
sẽ làm chuyện điên rồ, hắn không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể oán
chính mình.
Trong phòng im lặng như tờ, Đông Y Ly nằm tựa vào đầu
giường suy nghĩ miên man, gió lạnh đầu đông thổi qua lãnh như lòng hắn,
thở dài không biết phải làm gì, tự khuyên bản thân nên hạnh phúc với
hiện tại, hắn chính là phu quân nàng, thế là đủ rồi, nam tử mệt mỏi chìm vào giấc nồng.