Cơ quan con rối cũng không phải là cái đơn giản
người, Bạch Vân thiên hạ thứ nhất kỳ tài thuật con rối đâu phải cái hư
danh, vì nàng hắn là ngày đếm tu luyện, tìm tòi đem đám con rối ngày
càng nâng cấp. Bởi vì hắn muốn bảo vệ nàng, có hắn sẽ không ai đụng được vào một cọng lông chân của nàng.
Bạch Vân nhìn thoáng quan Thiên Hoa Băng hiện ra một chút đau lòng, quay đầu hắn lại nhanh chóng tập trung vào trận đấu.
Bọn con rối chính là thực lực cường hãn, ngang tay với một cái hắc y nhân,
mà hai cái đấu một cái đương nhiên rất nhanh đem hắc y nhân xuống hạ
phong. Năm cái giết sạch năm.
Bạch Vân hài lòng bọn con rối vô cùng, lại phái bọn hắn qua tiếp đón thêm năm cái hắc y khác.
Lúc này Bắc Thần Tử Yên đương nhiên danh hiệu Bắc Thần Vương đâu phải dễ
dàng có, một mình hắn chọi với năm cái hắc y không có gì là khó khăn.
Cũng nhanh chóng đem bọn hắn xử hết một lượt.
Còn lại ba tên hắc y
nhân chính là thiên hạ đệ nhất văn nhân đối phó, hắn chính là một trong
năm người võ công thấp chút nhưng là cũng không đến nỗi quá nhược. Bù
qua đắp lại, hắn chính là một cái văn nhân nga, đầu óc thông minh vô
cùng, giảo hoạt phúc hắc đương nhiên càng góp phần thắng lợi cho hắn
trên mặt văn lẫn mặt võ.
Mặc dù vậy nhưng Hoa Trầm Hương cũng trong
lòng thề, về sau phải hảo hảo tăng lên võ công của mình, bảo hộ nàng,
bằng không nàng gặp nguy hiểm, hắn lại ngồi không mà nhìn sao. Hắn làm
không được.
Hoa Trầm Hương một thân lửa đỏ đem công phu Hoa gia nhẹ
nhàng cấp ba cái hắc y nhân quay cuồng, công phu của hắn tựa hồ rất nhẹ
nhàng, rất tiêu soái nhưng là ba cái bọn hắn không thể tiếp nhận được.
Cuối cùng bị Hoa Trầm Hương một cước đá bay.
-”Dám động vào người của ta, bọn ngươi đi tử. Nhưng là nếu ngươi nói ai phái bọn ngươi đến, ta
sẽ tha cho các ngươi một cái mạng chó” Hoa Trầm Hương chính là một cái
nghĩ lâu dài người, đương nhiên không cho bọn hắn chết dễ dàng. Còn giá
trị sử dụng hắn sẽ không tha.
Ba cái hắc y nhân nghe xong Hoa Trầm
Hương lời nói liền chỉ thấy thân thể nhẹ tựa lông hồng ngã xuống sàn.
Nhìn lại bọn hắn mắt đã trợn trắng.
Hoa Trầm Hương bực mình giở mặt
bọn hắn xuống liền thấy một đạo vết máu nằm ở khóe miệng. Đương nhiên
Hoa Trầm Hương biết bọn hắn chính là tự sát rồi.
Giỏi cho một đám sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, các ngươi tưởng các ngươi chết cũng
không nòi thì ta không biết các ngươi là ai sao. Hoa Trầm Hương đôi mắt
bỗng nhiên hiện lên một chút ánh sáng lạnh, lãnh như băng hơi thở ngoại
phóng.
Trầm mặc một chút hắn liền quay về bên cạnh Hoa Thiên Băng cùng Lãnh Phong, đôi mắt lo lắng không ngừng.
Bọn hắc y nhân rất nhanh đều bị giải quyết xong rồi, duy nhất tên cầm đầu
đánh nhau cùng Đông Y Ly thừa dịp mấy tên khác ngã xuống bỗng nhiên lắc
mình một cái không thấy.
-”Ách, tên đó đâu?” Bạch Vân vừa giải quyết
xong tên hắc y của chính mình nhìn qua, hắn một giây trước còn thấy tên
hắc y kia đánh nhau với Đông Y Ly, vậy mà một giây sau liền không thấy.
Thật là quỷ dị đâu.
-”Ta cũng không biết” Đông Y Ly lạnh nhạt trả lời.
-”Người này võ công không sai” Bắc Thần Tử Yên cũng đàm. Ánh mắt không có rời
đi khuôn mặt Thiên Hoa Băng hiện lên phức tạp thần sắc cùng lo lắng.
-”Nếu ta đoán không lầm hắn chính là dùng “Xé rách không gian” một chiêu chạy trốn” Lãnh Phong lạnh nhạt giọng điệu nói.
-”Ta cũng nghĩ vậy” Hoa Trầm Hương cũng là một đầu phong phú kiến thức nhận định.
-”Nga, xé rách không gian không phải ai cũng có thể dùng được” Bạch Vân cũng
là có nghe sư phụ hắn Khỗng lão nhân nói một lần, thường người sử dụng
được chiêu này phải có võ công thật cao và là người trong tam tộc đứng
đầu mới có thể làm được.-”Đúng vậy, vậy là có thể thu hẹp được phạm vi”
Bắc Thần Tử Yên gật đầu, nhíu nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
-”Phong nhân là cái đầu tiên bị loại trừ, còn lại Hỏa tộc xác suất không cao
lắm, Thủy tộc cơ hồ lâu nay không màng sự đời cũng rất ít khả năng.
Không biết là ai đâu“. Bạch Vân chu miệng cãi.
-”Đủ, Song Song còn
như thế này các ngươi còn có tâm tình cãi nhau” Đông Y Ly giận dữ nói,
khốc khốc khuôn mặt lại lạnh đi một phần, hắn lắc mình một cái cướp
Thiên Hoa Băng trong tay Lãnh Phong liền biến mất nhanh về phía cửa sổ.
Mấy người còn lại bị mắng một cái tỉnh lại, bọn hắn chính là làm sao lại
quên Song nhi/ Song Song bị thương đâu, tự trách bản thân. Bọn hắn cũng
là lo lắng người nào làm hại nàng, diệt cỏ tận gốc thôi mà. Ai da, dù gì cũng là bọn hắn sai, nếu nàng có chuyện gì, bọn hắn sẽ không tha thứ
cho chính mình.