Tạ Khuyển không biết đi bao lâu, đi như thế nào,
cuối cùng mưa cũng nhỏ dần, nhỏ dần rồi tạnh. Bầu trời sáng tinh mơ đẹp
vô cùng. Một cái cầu vồng bảy sắc rực rỡ giắt ngang qua đỉnh núi.
-”Tiểu Song đôi” Tạ Khuyển lo lắng đặt tay lên trán nàng, thì thầm vào tai.
Thiên Song Song vẫn như cũ không có trả lời, hai mắt nhắm nghiền. Trán nàng lúc này nóng hâm hấp.
Tạ Khuyển cố gắng dùng một chút nội lực cuối cùng hong khô y phục hai
người, kiếm một tảng đá sạch sẽ đặt nàng nằm, hắn đi xung quanh tìm thảo dược giúp nàng hạ sốt.
Hắn không dám đi xa, hắn sợ đi xa nếu mãnh thú lại thì hắn không bảo vệ được nàng.
-”Ngươi đây rồi” Tạ Khuyển mừng rỡ khi tìm được thảo dược, có thảo dược nghĩa
là Thiên Song Song được cứu rồi nên hắn cao hứng không thôi.
Tạ
Khuyển vui mừng cầm trên tay mớ thảo dược vừa tìm được, định về giúp
nàng dùng. Nhưng mà hắn tính tới tính lui vẫn tính không lại ông trời.
Tren tảng đá lúc này không có một người. Thiên Song Song biến mất.
-”Tiểu Song đôi...” Tạ Khuyển một tiếng gọi vang vọng cả núi rừng, thê lương
vô cùng. Nhưng là hắn kêu như thế nào cũng không có người đáp lại.
Róc rách tiếng nước chảy, tiếng gió xào xạc, tiếng chim ríu rít hay phong cảnh đẹp vô ngần không thể lấp đầy lòng hắn.