-”Tại sao đến giờ hắn còn chưa tỉnh?” Thiên Song Song lo lắng hỏi. Đông Y Ly đã ngủ một ngày một đêm rồi.
-”Ta tìm đại phu đến“. Bạch Vân xem Thiên Song Song lo lắng không đành lòng, hắn cũng không phải lòng dạ sắc đá, dù gì Đông Y Ly cũng thành lão tam, hắn cũng không quá so đo.
-”Ngươi có biết đại phu ở đâu sao, Xa Xa
đi rồi” Lãnh Phong đạm mạc đối Bạch Vân. Bạch Vân hơi bực mình nhưng
chuyện hắn không biết đường ở Đông quốc là sự thật, hắn là kẻ mù đường,
lúc trước ở thâm sơn cùng cốc, hiện tại cũng ít khi ra ngoài, huống gì
đây là Đông quốc lạ lẫm.
Một khắc sau, một vị đại phu già nua đi đến, tay cầm một cái hòm nhỏ để dụng cụ. Xa Xa mang lão đến bên giường Đông Y Ly, mọi người lập tức tránh một bên cho lão xem mạch, không khí trầm
trọng bao trùm.
-”Hắn sao rồi đại phu?” Thiên Song Song sốt ruột hỏi.
-”Phu nhân, hắn là bị tẩu hỏa nhập ma“. Lão đại phu nét mặt già nua nhăn thành một chỗ.
-”Như thế nào tẩu hỏa nhập ma? Hôm trước hắn còn rất bình thường?” Thiên Song Song nói giữa chừng lại nhớ lại Đông Y Ly lúc đánh nhau có cái gì đó
không đúng, xinh đẹp lông mày nhíu chặt cùng mắt sâu thẳm hiện lên tia
rối rắm.
-”Theo mạch tượng là như vậy, thứ lỗi lão phu lực bất tòng
tâm, muốn giải độc phải tìm Hoa tộc, nhưng mà Hoa tộc ẩn cư rất lâu rồi, chỉ sợ hắn không có hy vọng” Lão đại phu lắc đầu bất đắc dĩ nói.
-”Vậy nếu không tìm được Hoa nhân thì công tử có thể sống được bao lâu?” Xa
Xa chen ngang, hắn cũng rất lo lắng an nguy của Đông Y Ly.
-”Bảy
ngày, ngại ngùng, lão phu cáo từ” Lão đại phu nhanh chóng rời đi, trong
phòng còn lại Thiên Song Song, Bạch Vân, Lãnh Phong cùng Xa Xa, mọi
người đều không nói được cái gì.
-”Chủ nhân người luyện cái gì công phu?” Thiên Song Song hỏi trực tiếp vào vấn đề khả nghi nhất.
-”Là Quỷ hồn” Xa Xa ngập ngừng trả lời, khuôn mặt hiện lên một chút sợ hãi cùng bất an.
-”Quỷ hồn là gì?” Thiên Song Song quay đầu ngu ngơ hỏi Lãnh Phong cùng Bạch Vân.
Lãnh Phong liếc mắt Bạch Vân một cái như ám hiệu, cuối cùng hắn giải thích“Quỷ hồn công phu thực quỷ dị, luyện được có thể thành siêu cường giả,
không được thì sẽ tẩu hỏa nhập ma khó mà giữ được mạng sống.”
-”Nga,
như thế nào Đông Y Ly lại luyện loại công phu này?” Thiên Song Song nhìn Xa Xa đặt dấu chấm hỏi lớn. Đừng nói là hắn vì trả thù nga.
-”Các
chủ vì muốn trả thù, sợ võ công không bằng Lý Quỳ nên mới luyện, bọn
thuộc hạ không thể ngăn cản được, ngươi cũng biết nếu Các chủ xúc động
sẽ không ngăn được bản thân, cho nên không ai có thể làm sai ý hắn“. Xa
Xa trần thuật, khuôn mặt chính là siêu cấp bất đắc dĩ.
-”Ta hiểu
rồi“. Thiên Song Song nặng nề đáp, Đông Y Ly đúng là một đứa trẻ tội
nghiệp, hắn đã phải gánh chịu bao nhiêu đau thương và tổn thương tâm lý, nàng tự nhủ phải cố hết sức cứu hắn, dù hắn không phải là phu quân nàng nàng cũng cứu; dần dần nàng nhận ra hắn không phải cố ý làm tổn thương
Liệt Hỏa Vô Khuyết.
-”Hoa gia ở đâu, Hoa Trầm Hương có phải hay không là Hoa nhân?” Bạch Vân yêu nghiệt bỗng nhiên hỏi ngốc, hắn dù đến Bắc
Thần quốc kinh thành không lâu nhưng không phải không nghe danh Hoa Trầm Hương a.
-”Hoa gia – Hoa Trầm Hương, có thể lắm, nhưng mà kinh thành Bắc Thần quốc cùng nơi đây không thể trong vòng 7 ngày về được” Thiên
Song Song lúc đầu là mừng như điên, nhưng mà ngẫm lại đúng là không còn
cách nào.
Đại gia một đầu ảo não, Thiên Song Song một trận thở dài,
nàng vì Đông Y Ly túc trực không chịu rời, Lãnh Phong cùng Bạch Vân
không đành lòng nên ngày thứ sáu buộc nàng đi ra ngoài một chút cho
thoáng, Xa Xa thay nàng trông Đông Y Ly, một miệng không thể đấu lại hai miệng nên cuối cùng nàng đành theo bọn hắn ra ngoài cho khuây khỏa một
chút.
Từ lúc đến Đông quốc đến giờ Thiên Song Song còn chưa có cơ hội thăm thú xung quanh, diệt Lý Quỳ xong Đông Y Ly xảy ra chuyện làm đại
gia không ai có tâm trí quản chuyện khác. Hôm nay nàng mới có thể ra
ngoài, Lãnh Phong cùng Bạch Vân cũng không khác.
Đông quốc kinh thành cũng náo nhiệt không thua gì Bắc Thần quốc, có điều lúc này tâm trạng
mọi người không tốt nên phong cảnh xung quanh cũng lặng theo. Đi dạo một vòng sắc trời cũng ngã màu, hoàng hôn xuống màu đỏ bao trùm làm kinh
thành Đông quốc đẹp mà quỷ dị, ba người vì tránh người ta dòm ngó nên
mặc quần áo kín mít, mũ che trụ đầu làm người ta khó có thể thấy được
khuôn mặt.
Thiên Song Song muốn ngắm hoàng hôn nên Bạch Vân liền mang nàng đến bờ sông, Lãnh Phong đương nhiên đi theo. Hai nam tử thấy nương tử nhà mình không sợ dơ liền tọa xuống thảm cỏ ven sông nên bọn hắn
không ngần ngại ngồi theo, nhất nữ một nam đối cảnh đẹp mà say đắm nhìn. Bỗng một khúc nhạc du dương vang lên làm ba người tỉnh khỏi giấc mộng
đẹp của phong cảnh, tiếng nhạc đẹp một cách khó có thể hình dung, không
từ nào có thể diễn tả được, thật không biết muốn khen phải dùng từ như
thế nào để bộc lộ cái mỹ và tuyệt diệu của tiếng đàn ấy.
Người đánh
được tiếng đàn như thế trên thế gian có mấy người, Thiên Song Song là
một vậy người còn lại là...Không ai khác chính là Hoa Trầm Hương.
Hoa Trầm Hương...Hoa Trầm Hương...Là hắn sao?
Thiên Song Song mừng rỡ liền một bước bay lên thuyền, nơi tiếng đàn vọng ra.
Thiên Song Song vừa đặt chân lên thuyền bỗng nhiên tiếng đàn im bặt, một chiếc lồng sắt thật to lù lù xuất hiện nuốt gọn con tàu vào bên trong,
Lãnh Phong cùng Bạch Vân thấy tình thế cấp bách định xông vào nhưng
không cách nào vào được, chiếc lồng vẫn sừng sững không một chút thương
tổn gì.
Một chiếc màn lớn ngăn trụ tầm mắt bên ngoài nhìn vào, lúc này không gian trong và ngoài lồng kín là hoàn toàn khác biệt.
-”Mẫu thân, ngươi đừng làm hại nàng?” Một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi
trong thuyền trong bước ra, hắn một thân hống phấn, cổ áo xẻ sâu, khuôn
ngực bán lộ mê người trắng nõn, phía dưới hồng phấn áo xòe ra bay bay
trong gió như một chiếc đầm của thiếu nữ, hắn một thân tóc nâu cố định
buộc cao, dây ruy băng hồng phấn buộc ngang bay bay hòa cùng tóc, khí
chất nho nhã, ngọc thụ lâm phong, mĩ làm người ta mặt đỏ tim đập, yêu
nghiệt khí chất cùng giọng nói y như cũ mê người âm thanh không phải Hoa Trầm Hương thì là ai.