Mấy đại nam nhân chính là một cái mặt dày bám đuôi không hơn không kém, sau khi Thiên Song Song bị người gây tổn hại đêm
trước liền tò tò đi theo không chịu rời nàng. Trừ lúc này đi vệ sinh
\(#.#)/ Kinh chưa?
Thiên Song Song một đầu hắc tuyến, cuối cùng khó
khăn lắm mới lừa năm cái rời nàng một chút để có không gian riêng tư.
Nàng chuồn ra ngoài.
Võ lâm minh chủ chỗ ở chính là một phủ nằm ở bên ngoài của Tây thành. Nó có vẻ độc lập với Tây thành.
Thiên Song Song hớt ha hớt hải trốn ra ngoài nhẹ nhõm thở một hơi. Có trời
mới biết nàng bị bọn hắn phiền đến thế nào, bao bọc kĩ đến thế nào. Đúng là bọn hắn chu đáo thật nhưng là với tính cách của nàng thì xin tha,
nàng phiền não (
Mừng như điên chạy ra ngoài. Lúc này một thân nam trang tiêu sái, phía sau
oản một cái tóc đuôi gà khỏe khắn. Thân hình có một chút thon dài nhưng
là không có vẻ ốm yếu chút nào, ngược lại trông rất tao nhã, nàng cũng
tính là một cái mỹ nam đi.
Lang thang khắp các ngõ nghách, nàng phát
hiện một quán trà nhỏ trong hẻm. Trà quán vì nằm trong hẻm nên hơi vắng
vẻ. Nhưng là kiến trúc cùng bố trí rất không sai. Nhìn trà quán rất
trang nhã, rất sạch sẽ, mang lại một phần thoải mái hơn nữa mùi trà
thoang thoảng chiêu hồn nhân rất là không sai.
Thiên Song Song chậm
rãi bước vào. Phất một cái tay áo, còn có giơ tay nhấc chân đều rất tao
nhã. Tiểu nhị thấy thế liền niềm nở ra tiếp đón.
-”Khách quan mời vào. Người có hay không đặt chỗ trước?” Tiểu nhị cung kính hỏi.
-”Không có” Thiên Song Song lạnh nhạt đáp.
-”Thế khách quan có muốn thuê sương phòng?” Tiểu nhị thấy vị khách trước mặt chính là một cái có tiền liền thừa cơ hỏi.
-”Cho ta một chỗ bình thường gần cửa sổ là được” Thiên Song Song giọng điệu chính là đạm mạc xa cách.
-”Hảo. Xin mời khách quan” Tiểu nhị vì muốn lấy lòng nàng nên có vẻ rất hiếu
khách tiếp đón, sự thật thì không biết hắn có muốn xem trọng khách thật
lòng không thì có trời mới biết.
-”Hảo. Xin mời khách quan” Tiểu nhị
vì muốn lấy lòng nàng nên có vẻ rất hiếu khách tiếp đón, sự thật thì
không biết hắn có muốn xem trọng khách thật lòng không thì có trời mới
biết.
Thiên Song Song ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ. Gió thổi nhè
nhẹ vào mặt làm nàng có một chút sảng khoái. Trà quán tựa hồ rất ít
khách nên nàng rất vừa lòng, nàng chính là một cái không thích chỗ đông
người.
-”Đem loại trà ngon nhất của quán đến đây” Thiên Song Song
chính là một cái tiêu tiền không tiếc, hào phóng nói. Tiểu nhị nghe đến
liền bộ dạng chân chó vui vẻ đi làm.
Thưởng trà, thưởng cảnh, cúi đầu thưởng dòng người đi lại, ngước đầu lại thưởng trời xanh. Thích thú,
chính là thích thú. Nàng Thiên Song Song rất là thích cái cảm giác tự do tự tại, bình bình ổn ổn cuộc sống như thế này.
Chậm rãi thưởng thức
mọi thứ không có nhìn xung quanh. Bỗng nhiên Thiên Song Song cảm nhận
được một đạo ánh mắt cực nóng nhìn về phía mình.
Cảm giác tựa hồ thật khó chịu. Thiên Song Song thầm nghĩ.
Quay đầu liền đối mặt một cái nam tử, xanh nước biển quần áo làm nổi bật làn da trắng hồng, tóc đen như mực cắm đại một cây trâm, ngũ quan hoàn mỹ,
tuấn mỹ vô trù, tai trái đeo một viên ngọc xanh nước biển lấp lánh, đôi
con ngươi thản nhiên một màu xanh lơ trông thật sống động, nam tử trước
mặt chỉ là một từ để hình dung hắn. Mỹ.. Chính là mỹ, mỹ đến yêu nghiệt.
-”Ngươi nhìn cái gì?” Thiên Song Song giọng nói ẩn chứa một chút tức giận hướng nam tử phóng tia lửa điện, thầm mắng hắn ăn cái quái gì mà nhìn nàng,
nàng hiện không phải nữ nhân nga.
-”Ngươi có muốn theo ta về làm nam sủng?” Nam tử thản nhiên hỏi một câu.
-”Phù phù” Thiên Song Song chính là đang uống trà đều phun hết ra bên ngoài.
Tởm, nam nhân này là không có đùa với nàng đi. Nam sủng a, nam sủng cái
đầu hắn. Thiên Song Song lửa giận cháy nhanh ra ngoài, bộc phát “Nam
sủng cái đầu nhà ngươi, ta không phải đoạn tụ, ngươi muốn tìm nam sủng
thì đi chỗ khác“.
-”Không, ta quyết định rồi. Chỉ có ngươi mới xứng
làm nam sủng của ta. Ngươi đừng hòng trốn thoát khỏi tay ta” Lam y nam
tử mặt không đổi sắc bá đạo nói.