-”Người sẽ tiếp nhận vị trí minh chủ võ lâm tạm thời là ...”
Đang định tuyên bố bỗng nhiên bị một tiếng nam tử hô hoán làm đứt quảng“Khoan đã, ta cảm thấy thức ăn có vấn đề, bổn thái tử đau bụng, các
ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng mới có thể tuyên bố, bằng
không ta xem các ngươi là khinh thường bổn thái tử” Đông Y Ly khốc khốc
nói, hắn chính là cố tình gây chuyện nga, chỉ là không ai dám nói ra
thôi.
-”Đông quốc Thái tử, ngài có hay không làm khó bọn ta. Ngài đau lúc nào không đau, sao lại đau ngay lúc ta tuyên bố?” Đại trưỡng lão
không chút kiên nể nói, hắn chính là một cái kiêu ngạo người.
-”Thái
tử chắc là căng thẳng quá hóa ảo giác, không bằng mời trưởng lão đọc
tiếp” Lưu Thiên Nga thèm nhỏ dãi chức minh chủ võ lâm, đương nhiên rất
không kiên nhẫn nói.
-”Ngươi nói bổn thái tử ảo giác, hiện tại ngươi
thật sự không có đau bụng đi” Đông Y Ly sát khí bốn phía, băng hàn không khí làm người ta cảm thấy một trận lạnh lẽo vô cùng.
-”Ách” Nguyên
lai Lưu Thiên Nga vừa dứt lời bỗng cảm thấy bụng đau thực sự, không nghĩ tới Đông Y Ly là nói thật chứ không phải cố ý gạt người, kéo dài thời
gian nga.
Nhất thời toàn hiện trường ôm bụng.
-”Chuyện gì xảy ra
thế này?” Đại trưởng lão một tay ôm bụng một tay cầm tờ giấy kết quả
chưa được tuyên bố, nét mặt già nua nhăn thành một đoàn.
-”Bổn thái tử đã nói với ngươi là có người hạ độc, ngươi lại không tin” Đông Y Ly lúc này mồ hôi đầm đìa, giận dữ quát.
-”Các ngươi ỷ là người trong võ lâm nên xem thường chúng ta sao?” Bắc Thần Tử Yên lời nói như đá vào lồng ngực đại trưởng lão một cái làm hắn không
dám nói gì, đúng thật là hắn có một chút xem thường bọn hắn, vì bọn hắn
là dòng dõi quý tộc, mà mấy người trong dòng dõi này đa phần tham ăn
biếng làm, võ công yếu ớt, dù có cũng không mạnh bao nhiêu. Bởi vậy
trong mắt hắn cực kì bị xem nhẹ.
-”Ai phụ trách đồ ăn thức uống ra
đây cho ta?” Đại trưởng lão hét rống một hơi, lần này hội nghị chính là
hắn một tay sắp xếp, có việc xảy ra đương nhiên hắn là cái đầu tiên chịu trách nhiệm.
-”Xin lỗi, ta lỡ tay đổ nhầm thuốc xổ vào nước trà” Một giọng nói trong trẻo cất lên, nhưng trong giọng nói không có bất kì sự
run sợ hay hối lỗi gì.
-”Là ngươi” Đại trưởng lão nét mặt già nua tái nhợt lôi kéo tiểu nha hoàn pha trà ra ném ra ngoài.
-”Ai da, đại trưởng lão nhẹ tay thôi, ta đau” Mỗ nữ rút tay ra khỏi tay đại trưởng lão, rất nhanh đứng vững giữa hội trường.
Một thân vải thô ráp ôm choàng lấy thân thể mảnh mai một mét bảy mấy, làn
da trắng cơ hồ thấy được mạch máu bên trong, khuôn mặt tinh xảo nhỏ
nhắn, ba ngàn sợi tóc đen chụp cái đuôi ngựa vừa tiêu soái vừa sạch sẽ
nhẹ nhàng.
-”Thiên Hoa Băng” Mỗ đại trưởng lão cả kinh, lắp bắp nói.
-”Haha, là ta. Ngạc nhiên lắm sao Tiêu Tư“. Thiên Song Song cười tà nói, mị
nhãn sắc bén lên làm người ta cảm thấy một cỗ áp lực.
-”Ngươi làm sao có thể ở nơi này?” Lưu Thiên Nga không tin vào mắt mình, xúc động vô cùng.
-”Ta làm sao không ở nơi này đâu, hay là hiện tại ta phải nằm chết bên lề
đường Nam quốc?” Thiên Song Song miệng vẫn tươi cười hỏi nhưng mà nàng
nói chuyện làm người ta bất giác run rẩy.