Sáng hôm sau, Thiên Song Song còn chưa có tỉnh ngủ đã bị tiếng ồn ào làm tỉnh dậy.
-”Ồn ào quá, có thôi cho người ta ngủ không” Thiên Song Song cào nhào lên tiếng, khuôn mặt rõ ràng chưa có tỉnh ngủ.
Nàng chính là lầm bầm, còn bên ngoài cứ tiếp tục xôn xao. Cuối cùng Thiên
Song Song không chịu được nữa đành phải rửa mặt chải đầu xem bên ngoài
có chuyện gì.
Vừa bước vào cửa đã thấy một cái lục y bóng dáng ngồi
tại trong phòng, nam tử da trắng như tuyết, phấn nộn hề hề, tóc xõa buộc lại một nửa như thác đổ, đôi mắt đen trong suốt như hai viên ngọc sáng
ngời ngời, mặc dù thân hình có một chút gầy nhưng tổng thể hắn vẫn là
một cái mỹ nam. Trên mặt hắn vẫn còn lại một chút dấu vết xanh tím nhưng vẫn không ảnh hưởng vẻ đẹp của hắn. Thiên Song Song tự hỏi nàng có quen hắn sao.
Nhìn ra được người trước mặt không có nhớ ra mình, nam tử
nhăn nhăn tuấn mi, trầm giọng nói “Thiên minh chủ, ngài còn không nhớ rõ ta sao?”
Thiên Song Song nghe hắn nói xong vẫn đưa cái mặt vô tội hề hề dòm hắn “Ta có quen ngươi sao”
-”Hừ, hôm qua là ai đánh ta, còn không phải Thiên Minh chủ sao?” Lục y nam tử chỉ chỉ lên mặt của hắn hiện ra một chút đáng thương vô cùng.
-”Không có a, ta chưa hề gặp qua ngươi” Thiên Song Song chính là liều chết
không thừa nhận. Muốn nàng chịu trách nhiệm ư, đừng có mơ.
Nam tử sắc mặt từ bạch biến hắc, được lắm, nàng không nhận, hắn liền có cách giúp nàng nhận.
-”Hảo, nếu không phải là Thiên Minh chủ ta cũng không truy cứu, có điều ta đây là người gặp nạn, Thiên Minh chủ cũng không phải gặp nạn không cứu chứ” Lục y nam tử nhàn nhã nói. Ngữ khí rất ư chắc chắn, hắn xác định nằm lỳ ở đây rồi.
Thiên Song Song vừa định mở miệng cự tuyệt thì bên ngoài
một tên nô tài hồng hộc xông vào “Lục hoàng tử, ngươi hù chết ta, ngươi
không nói không rằng chạy đến đây làm ta tìm muốn chết”
Thiên Song
Song hơi kinh ngạc nhìn lục y nam tử, Lục hoàng tử không lẽ là hắn đi.
Tây thành này ngoài Lục hoảng tử Tây Thần Liên làm sao còn có người khác được xưng, ai da hôm qua lỡ đắc tội hắn, nếu hôm nay lại làm hắn không
vui thì sau này sẽ sống không yên đâu.
Nàng bối rối một chút liền
trấn định đi xuống, được rồi dù gì hắn cũng nể mặt mình, mình chũng
không thể làm cho hắn phật lòng. Hiện tại địch mạnh ta yếu, bớt một
người đỡ một người.
-”Ta cũng không phải là người thấy người gặp nạn
không giúp, nếu lục hoàng tử đã mở lời nhờ cậy. Mời nói” Thiên Song Song hơi cung kính nói. Cung kính chứ trong lòng toàn là khinh bỉ đâu.
-”Thiên minh chủ, kỳ thật nếu Ngũ hoàng huynh ta thấy ta bị thương sẽ truy xét
tới cùng. Chi bằng cứ đẻ ta ở đây vài ngày tịnh dưỡng. Khi nào vết
thương lành hẳn ta sẽ rời khỏi” Tây Thần Liên nắm bắt cơ hội nói, hắn
đương nhiên muốn Thiên Song Song bồi thường bồi thường.