Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 103: Chương 103: Không phải ta đang nằm mơ chứ?




Bóng dáng màu vàng dựa vào phía trước chiếc bàn trong Ngự thư phòng. Long ỷ màu vàng to lớn uy nghiêm càng làm cho thân thể của hắn trở nên gầy gò thấy rõ.

Lý Ngọc nhíu mày, như suy nghĩ cái gì, cây bút nhanh chóng viết xuống. Gương mặt tuấn tú tràn ngập suy nghĩ. Chỉ hơn một tháng không gặp, hắn lại gầy đi mấy phần.

Trong mắt tràn ngập hơi nước, Diệp Mộ Liễu cảm thấy bóng dáng càng trở nên mơ hồ.

Bước chân thong thả đến trước bàn học, nàng tham lam chăm chú nhìn gương mặt tuấn mỹ, rất muốn đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên trán của hắn. Tay vươn đến không trung bỗng dưng lại ngừng lại...

Nhưng Lý Ngọc hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ vừa viết vừa không thèm ngẩng đầu lên nói:

“Trương Phúc sao? Pha cho Trẫm ly trà. Hôm nay làm sao vậy? Ngay cả nô tài hầu hạ trong điện cũng dám lười biếng sao? Trẫm gọi mãi cũng không thấy ai...”

Diệp Mộ Liễu không trả lời, chỉ từ trong lọ sứ lấy một dúm trà bỏ vào trong ấm trà men sứ thanh hoa, sau đó lấy phích nước nóng cho vào. Nhìn lá trà xanh biếc ở trong ly trà nở ra, khi thì lượn lờ nhảy múa, khi thì chím xuống. Từng nhánh xanh biếc chồng lên nhau, hết sức thú vị. Hương thơm bốn phía, mùi hương xông vào mũi.

Để ly trà trước mặt Lý Ngọc, nhưng Diệp Mộ Liễu không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng bên cạnh hắn không nói lời nào.

Đại diện cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Diệp Mộ Liễu có thể nghe được hô hấp và tim đập của hai người.

Có lẽ cảm thấy không khí có chút khác thường, hoặc là cảm giác được Diệp Mộ Liễu đang nhìn chằm chằm vào mình, Lý Ngọc theo án thư ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái lại hoàn toàn đỡ đẫn.

“Liễu Nhi... Nàng đến rồi sao?”

Âm thanh cảu Lý Ngọc như mộng như ảo, ánh mắt mê ly đầy ngạc nhiên.

“Không phải ta đang nằm mơ chứ?”

“Lý Ngọc...”

Diệp Mộ Liễu muốn cười, đáy mắt ngấn nước. Âm thanh quen thuộc làm cho con ngươi đen bóng như mặc ngọc của Lý Ngọc lóe sáng muôn vàn rực rỡ.

“Đúng là nàng, Liễu Nhi.”

Sau giây lát đờ dẫn, Lý Ngọc thả bút lông xuống, bỗng nhiên đứng dậy, cuống quít làm đổ nghiên mực trên bàn, khiến cho mực nhuộm đầy ống tay áo. Nhưng Lý Ngọc lại không quan tâm, chạy thẳng đến chỗ Diệp Mộ Liễu…

Chương 108: Nên làm gì để vãn hồi sự tin tưởng của nàng ?

Nữ tử trước mắt mặc chiếc váy màu xanh nhạt giống như hoa cỏ trong thơ ca, trong lành làm cho hắn không thể nào dời mắt được.

“Liễu Nhi, nàng đã đến rồi, làm sao lại không nói cho ta biết?”

Diệp Mộ Liễu không trả lời, chỉ dơ hait ay ra ôm lấy cổ hắn, âm thanh có chút nghẹn ngào.

“ Lý Ngọc… ”

“Đừng khóc, đừng khóc nữa... Nha đầu ngốc, ngươi khóc trái tim ta đều nát.”

Lý Ngọc đưa tay lau nước mắt bên hai má của Diệp Mộ Liễu, nhưng càng lau càng nhiều, càng lau lại càng nhiều hơn.

Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, dùng hết sức lực toàn thân như muốn nhập nàng vào trong thân thể của hắn như ruột thịt.

“La ta không cho bọn họ nói cho chàng.”

Một lúc sau, Diệp Mộ Liễu mới mở miệng nói chuyện, nhưng làm cho thân thể Lý Ngọc run rẩy.

Mộ Liễu, nàng muốn cho ta ngạc nhiên sao?

Hay vẫn muốn lặng lẽ tới rồi lặng lẽ đi…

Trong lòng nghĩ vậy, Lý Ngọc mở miệng hỏi :

“ Liễu Nhi, có phải nàng còn chưa chịu tha thứ cho ta ? ”

Thân thể bị Lý Ngọc mãnh mẽ ôm vào trong ngực, giây phút này Lý Ngọc cảm giác rõ ràng phần lưng của Diệp Mộ Liễu có chút cứng nhắc.

Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, trái tim Lý Ngọc như bị muôn vàn con kiến gặm nhấm, vừa chua vừa chát.

Quả nhiên nàng vẫn không chịu tha thứ cho hắn sao ?

“ Lý Ngọc, ta không biết. ”

Bỗng dưng Diệp Mộ Liễu lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Lý Ngọc có chút mê man, có chút bất lực.

“Lý Ngọc, ta không thể chịu nổi việc chàng hoài nghi và thăm dò tình cảm của ta, ta cũng không thể chịu nổi việc bị chàng lừa gạt dù có ý tốt, ta cũng không thể chịu được cảnh cũng nữ nhân khác hầu hạ một chồng, chia sẻ chàng. ”

Lý Ngọc muốn tiến lên ôm Diệp Mộ Liễu vào lòng, nhưng bước chân của hắn khi nghe đến lời của Diệp Mộ Liễu thì bỗng dưng dừng lại.

Đau khổ nhắm mắt lại, khóe môi Lý Ngọc quét xuống nụ cười tự giễu.

Lý Ngọc ơi Lý Ngọc, đúng là tạo nghiệt không thể sống ! Kết quả như ngày hôm nay đều do một tay ngươi tạo thành. Tình huống hiện tại ngươi phải làm gì mới có thể vãn hồi lòng nàng, sự tín nhiệm của nàng.

Không đành lòng nhìn biểu tình hiện tại của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu rũ mắt, che dấu sự đau khổ trong mắt, tiếp tục nói :

“ Nhưng mà, cho dù chàng lừa gạt ta cũng được, ta vẫn không thể quên được chàng. Lý Ngọc, chàng nói cho ta biết ta nên làm cái gì bây giờ ? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.