Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 69: Chương 69: Không phải ta muốn quỵt tiền




Chuyện này hắn có thể hiểu, người thất tình dù là đàn ông hay phụ nữ, đều mượu rượu giải sầu.

Càng bĩnh tĩnh như thường thì chỉ buồn lại càng buồn...

Tim như vỡ nát, mấy thứ rượu này cho dù ngon nhưng sao có thể lấp đầy.

Chỉ là không biết tên nào có mắt không tròng lại không cần cô nương tốt như vậy, để cho nàng cô đơn đau khổ...

“Cảm ơn, hai lạng bạc.”

Thở dài một hơi, ánh mắt ông chủ quán rượu nhìn về phía Diệp Mộ Liễu thêm mấy phần thương tiếc.

“...”

Diệp Mộ Liễu cúi đầu tìm túi tiền của mình, sau khi tìm khắp người cũng không thấy đâu.

Sắc mặt thay đổi, bỗng dưng lóe sáng, lúc này Diệp Mộ Liễu mới nhớ vào ban ngày mình đã đưa túi tiền cho Lý Ngọc.

Khi đó vẫn nghĩ hắn thật sự nghèo túng, sơ nàng đi rồi hắn sẽ bị nghèo đói dày vò, sợ hắn không một xu dính túi, không có chỗ dung thân.

Thật là buồn cười, quả thật nàng là một người đần độn.

Hắn làm sao có thể là tên thư sinh nghèo túng? Rõ ràng hắn là người giàu có nhất, quyền thế nhất, vinh quang nhất trên đời này. Một chưởng càn không, lời nói sập đổ thiên hạ, một hời có thể làm đất nước phồn thịnh, một lời có thể chấn an thiên hạ.

Mà nàng, lại ngốc đến nỗi lo lắng vì hắn, đau lòng vì hắn...

Diệp Mộ Liễu ơi Diệp Mộ Liễu, ngươi mới là tên ngốc không hơn không kém, ngốc tới cực điểm, ngốc đến nỗi cả người và thần đều tức giận.

Khóe môi quét xuốn nụ cười trào phúng, ánh mắt của Diệp Mộ Liễu đầy xin lỗi nhìn về ông chủ quán rượu.

“Ông chủ, thật xin lỗi... ta quên mang theo bạc rồi...”

Ông chủ quán rượu ngẩn ra, không nghĩ tới cô nương xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt mình lại là một tên ăn quỵt.

Trong lúc này, không khí lâm vào xấu hổ. Lúc này Diệp Mộ Liễu hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, trong phòng đột nhiên vang đến âm thanh sáng như ánh trăng.

“Ông chủ, tiền của cô nương này sẽ do tại hạ thay nàng trả có được không?”

“Chuyện này làm sao không biết xấu hổ như vậy...”

Diệp Mộ Liễu theo tiếng nói nhìn lại, phát hiện âm thanh phát ra từ chỗ nam tử xin đẹp áo tìm và áo thanh. Người nói chuyện không phải là nam tử yêu nghiệt vừa rồi đánh gá mình mà ngược lại là nam tử áo xanh tướng mạo lích ự tuấn lãng.

“Không cần làm phiền hai vị công tử này...”

Chương 69: Chúng ta quen biết sao?

Mặc dù hai mắt Diệp Mộ Liễu đã say lờ mờ, nhưng giác quan thứ sáu của con gái lại phản ứng, hai nam tử trước mặt tốt nhất nàng không nên trêu chọc vào.

Vì vậy, nàng theo bản năng lắc đầu, từ chối lời đề nghị của nam tử áo đen.

“Vậy cô nương có cách nào tốt hơn sao?”

Nam tử áo tìm thả lỏng cơ thể dựa vào ghế trúc đằng sau, thần thái toát ra vẻ lười biếng, con ngươi đen bên trong đôi mắt xếch như ngôi sao sáng trong trẻo mà lạnh lùng trong đêm tối.

“Ông chủ quán làm ăn buôn bán nhỏ, ngươi cũng không thể không biết xấu hổ để cho người ta làm ăn lỗ vốn đúng không?”

Diệp Mộ Liễu rũ xuống đôi lông mi đen dài, che dấu phong ba nổi lên trong mắt. Mím môi nghĩ, cảm thấy bản thân không có vật nào dùng được, ngay cả miếng ngọc bôi đeo bên người ba năm hôm nay cũng bị nàng tự tay ném xuống.

Giờ phút này, ngay cả nàng muốn dùng thứ gì đó trả tiền rượu cũng không có khả năng.

Biết rõ hắn nói không sai, nhưng nàng không thích người gây sự như hắn. Giống như ở trước mặt hắn, tâm tư của nàng đều không có chỗ nào che giấu.

Nâng mắt đón nhận ánh mắt tỏa ra sự mát lạnh mang theo mấy phần trào phùng của nam tử áo tím, Diệp Mộ Liễu không nhịn được cảm thấy ớn lạnh.

Nam tử này thật đáng sợ!

Trong ánh mắt hắn có một sức mạnh như nhìn được tâm người khác, làm cho nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên, không được thoải máu...

“Ông chủ, ta trước thiếu tiền rượu của ngươi. Ngày mai, ngày mai nhất định ta sẽ phái người đưa tới.”

Có chút sợ hãi nhìn thoáng qua ông chủ quán rượu, Diệp Mộ Liễu ngượng ngùng nói.

Không phải nàng không biết điều, mà trực giác nói cho nàng biết, thà nàng nhẹ nhàng vòng vo, khẩn cầu lòng tốt của ông chủ quán rượu cũng không cần thiếu phần nhân tình kia của nam tử áo tím mới tốt.

Giờ phút này, Diệp Mộ Liễu mặt dày, cầu xin ông chủ quán rượu.

“Diệp cô nương, nếu ngươi không muốn thiếu nhân tình của tại hạ, không bằng tiền rượu này ta cho cô mượn.”

Ông chủ quán rượu chưa kịp mở miệng, nam tử áo xanh bên cạnh đã từ từ đứng dậy, dịu dàng nói:

“Tại sao ngươi biết ta họ Diệp?”

Diệp Mộ Liễu xoay người, đối mặt với nam tử áo xanh, hàng lông mày theo bản năng nhíu lại, bên trong ánh mắt mang theo mấy phần phòng bị.

“Chúng ta quen biết nhau sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.