Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 90: Chương 90: Bắt đầu huấn phu




“Giúp ta cứu một người, từ nay về sau mọi việc trong vương phủ sẽ do nàng quyết định”.

Điều kiện này thật hấp dẫn. Mắt Úc Phi Tuyết sáng lên. Nhớ ngày ấy, nàng đồng ý gả tới đây cũng là vì có thể làm chủ cái nhà này.

“Người nào?”

Lãnh Dịch Hạo hơi do dự, hắn đứng lên, nói:

“Nàng từng hỏi ta, là ai đã giúp ta độ cổ.”

Đến lượt Úc Phi Tuyết giật mình:

“Hắn còn sống?”

“Nàng còn sống, nhưng rất khổ sở. Dung nhan bị hủy hết, nàng cũng biết nỗi đau đớn này rồi đấy.” – giọng Lãnh Dịch Hạo trầm xuống.

Sắc mặt Úc Phi Tuyết cũng u ám, loại đau khổ này người bình thường đúng là không chịu được.

“Đêm qua thật sự là nữ nhân kia sao?”

“Đúng.” – thì ra nàng cũng nghe thấy, Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng nói.

“Vì ngươi, nàng không tiếc biến mình thành như vậy, là nàng điên rồ hay ngu ngốc ?” – Úc Phi Tuyết lắc đầu, những chuyện này ngoài sự hiểu biết của nàng.

“Nha đầu, trước giờ ta chưa bao giờ cầu xin nàng, nhưng cơ thể nàng ngày càng yếu đi, nếu nàng không cứu nàng ấy, tối nay nàng ấy chắc chắn sẽ chết.” – vẻ mặt Lãnh Dịch Hạo nghiêm nghị.

Khó thấy được Vương gia xấu xa cũng có được lúc thật lòng như vậy, Úc Phi Tuyết suy nghĩ một chút, nói:

“Được! Ta đồng ý với ngươi, nhưng ta có một yêu cầu”

“Yêu cầu gì?”

“Chúng ta cùng nhau cam kết ba điều, ngươi đáp ứng ta, ta giúp ngươi cứu người.” – Úc Phi Tuyết giơ ba đầu ngón tay.

Lông mày Lãnh Dịch Hạo nhướn lên, thay đổi nhanh thật đấy, vừa rồi là một, lúc sau đã thành ba rồi.

“Nàng nói đi.” – bây giờ không phải là lúc so đo.

“Thứ nhất, thu dọn tất cả mấy cạm bẫy của ngươi lại. Bắt đầu từ bây giờ, bất kể là ta làm gì, ngươi không được phép quát ta, không được hung dữ với ta, không được bắt nạt ta, lại càng không được mắng ta.”

Chân mày Lãnh Dịch Hạo giật giật, nha đầu này….

“Thứ hai, là ngươi tự nói đấy nhé, nếu như ta cứu nàng, Vương phủ do ta làm chủ. Cho dù ta muốn đem bán Vương Phủ, ngươi cũng không được can thiệp.”

Khóe miệng Lãnh Dịch Hạo hơi co giật, chân mày hứng thú nhướn cao lên, ngay cả đến việc bán Vương phủ nàng cũng đã nghĩ đến rồi đấy, tốt thôi, chỉ cần có người dám mua, hắn cũng không thấy có vấn đề gì.

“Thứ ba, trong thành ngoài thành không cho phép kẻ nào nói ta là dịu dàng gì đó. Nếu ta nghe được một lần thì nàng ta nhất định phải chết”

“Không thành vấn đề.” – việc này không khó, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng là được.

“Còn một điều phụ nữa.” – Úc Phi Tuyết quát to một tiếng.

“Còn nữa sao?”

“Nếu có một ngày, ta muốn rời khỏi đây, ngươi không được ngăn cản.” – Đây là điều quan trọng nhất, sao cuối cùng nàng mới nghỉ đến chứ, đúng là ngốc. Đến lúc tiểu sư phụ đến đón nàng đi, nàng cũng không còn gì phải lo lắng nữa rồi.

Lần này Lãnh Dịch Hạo do dự:

“Là cam kết ba điều” – Lãnh Dịch Hạo nhấn mạnh chữ “ba”. Bởi vì tiểu nha đầu kia nhắc đến việc “đi” làm hắn thấy rất không thoải mái, trực giác muốn từ chối.

“Ta nói ba là ba, nói bốn là bốn. Làm sao? Không được sao?” – Úc Phi Tuyết bắt đầu chống nạnh huấn phu.

“Được, nàng cứu người trước đi.” – Lãnh Dịch Hạo nhấc tay Úc Phi Tuyết lên.

Có để cho nàng đi hay không, không do nàng định đoạt. Đã vào Vương phủ của hắn, là người của hắn. Nàng muốn náo loạn thế nào cũng được nhưng đừng nghĩ đến việc rời đi. Nhưng những lời này bây giờ tạm thời hắn không nói ra.

Đào Hoa Uyển vẫn tĩnh lặng. Còn chưa đi đến Thanh Trúc Lâu đã nghe thấy tiếng kêu khóc rên rỉ đau đớn truyền ra.

Ngọc Điệp hôn mê nằm co quắp. Máu đen từ tấm mạng đen che mặt không ngừng chảy ra làm người ta không đành lòng nhìn. Úc Phi Tuyết không ngừng rùng mình.

Sư phụ đã nói, loại cổ độc này sau khi độ cổ độc tính sẽ tăng gấp đôi, người bình thường không chịu nổi 1 năm, bởi vì sang năm thứ 2 nàng sẽ không chịu được sự đau đớn mà chết. Nhưng nữ nhân này lại kiên trì đến ba năm, thật lợi hại. Rốt cuộc là điều gì đã khiến nàng sống lâu đến vậy.

Úc Phi Tuyết lại gần bắt mạch cho Ngọc Điệp, Lăng Nhất Sơn định nói gì đó nhưng Lãnh Dịch Hạo đã ngăn lại. Úc Phi Tuyết vừa bắt mạch vừa đánh giá nữ nhân mang lụa đen che mặt. Mạng đen che đi dung mạo của nàng nhưng từ vóc dáng mảnh mai không khó nhận ra, cô gái này lúc trước rất yểu điệu thướt tha, xinh đẹp mỹ miều.

“Kỳ lạ quá!” – Úc Phi Tuyết vừa bắt mạch vừa lắc đầu.

“Sao vậy?” – Lăng Nhất Sơn kích động, cái gì kỳ quái, sao hắn không phát hiện ra.

Úc Phi Tuyết đưa mắt liếc Lăng Nhất Sơn, ánh mắt hiện rõ ý hỏi: ngươi là ai?

Lăng Nhất Sơn không hề vui vẻ, quay đầu lại, thấp giọng hỏi Lãnh Dịch Hạo:

“Làm sao ngươi trị được nàng vậy?”

Lãnh Dịch Hạo nhướn mi cười một tiếng, trên khuôn mặt xấu xa hiện lên nét đắc ý khó dấu, nha đầu này, cũng chỉ có nàng mới làm được.

Úc Phi Tuyết không có thời gian so đo với hai nam nhân phía sau. Nàng vươn tay định kéo khăn che mặt Ngọc Điệp, đột nhiên Ngọc Điệp mở mắt, kinh ngạc nhìn Úc Phi Tuyết:

“Ngươi là ai? Ngươi là ai? Vương gia đâu? Vương gia” – Ngọc Điệp quơ loạn đôi tay nhỏ. Úc Phi Tuyết thấy rõ từ trong mắt nàng chảy ra máu đen.

“Ta ở đây, ta ở đây!” – Lãnh Dịch Hạo cầm tay Ngọc Điệp, sao nàng lại thế này?

“Vương gia, Vương gia..” – Ngọc Điệp lo sợ đưa tay ôm Lãnh Dịch Hạo, hoảng sợ bất an kêu lên:

“Nữ nhân này là ai, tại sao nàng lại ở đây? Bảo nàng ta đi đi, bảo nàng ta đi đi.”

“Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, nàng bình tĩnh lại đi, nàng ta đến xem bệnh giúp nàng, nàng ta có thể giải cổ độc. Nàng còn nhớ không. Ta đã nói rồi, ta nhất định sẽ trị lành cho nàng. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, nàng ta có thể giúp nàng.” – Lãnh Dịch Hạo dịu dàng khuyên nhủ.

Lại là một con Hồ Điệp, Lãnh Dịch Hạo này có đam mê cất giữ hồ điệp sao? Tại sao nữ nhân có liên quan đến hắn đều gọi là “Điệp” vậy. Hơn nữa, nam nhân trước mặt nàng thực sự là Lãnh Dịch Hạo sao? Là Lãnh Dịch Hạo cả ngày chỉ biết híp đôi mắt xấu xa đùa giỡn ngườ khác đây sao ?

Úc Phi Tuyết vô cùng nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng có chút chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.