Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 111: Chương 111: Con thỏ không ăn cỏ gần hang




Nhìn Lãnh Dịch Hạo đối với nữ nhân khác dịu dàng như vậy, Úc Phi Tuyết đột nhiên thấy trong lòng lạnh lẽo.

Bây giờ, nữ nhân này có đúng là Ngọc Điệp hay không đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là vào lúc này Úc Phi Tuyết chợt nhận ra, thứ nàng muốn, Lãnh Dịch Hạo không thể cho nàng được.

Nếu như nói trước đây là do nàng ngây thơ, mới biết được cái gì gọi là tình yêu, thì lúc này đây, khi nhìn Lãnh Dịch Hạo cúi đầu dịu dàng nhìn Ngọc Điệp, nàng đột nhiên nhận ra.

Thứ nàng muốn, là duy nhất... Mà nàng không phải người duy nhất của Lãnh Dịch Hạo.

Ngọc Điệp nhẹ nhàng lắc đầu, tại một góc khuất Lãnh Dịch Hạo không nhìn thấy được, ả ta nhướng mày nhìn Úc Phi Tuyết đầy vẻ đắc ý. Ý tứ của ả rất rõ ràng, đã nhìn rõ chưa? Người Lãnh Dịch Hạo quan tâm nhất, luôn luôn là ả.

Lần này, Úc Phi Tuyết đột nhiên không tức giận nữa.

Nữ nhân này, chỉ muốn đến xem dáng vẻ tức giận của nàng, nếu như nàng nổi giận, đúng là rất ngu ngốc rồi.

Đôi mắt trong suốt của Úc Phi Tuyết sáng lên, nàng chậm rãi bước tới bên cạnh bàn ngồi xuống, ung dung rót một chén nước, khẽ nhấp một ngụm: "Lãnh Dịch Hạo, không phải ngươi tự nhận là rất thông minh sao? Ta lại thấy ngươi rất ngu ngốc!"

Lãnh Dịch Hạo nheo mắt, ánh mắt nghiêm nghị đầy nguy hiểm liếc qua. Nữ nhân này lại muốn giở trò gì?!

"Ngươi mới biết Úc Phi Tuyết ta sao? Nếu như ta muốn hại nàng ta, sao có thể lần nào cũng đều ngốc nghếch giết gà trước cửa, làm bẩn nơi ở của chính mình?"

So sánh rất thú vị khiến Cảnh Thu đứng một bên không nhịn cười được. Lãnh Dịch Hạo không nói được gì, sắc mặt lạnh băng, tà mâu híp lại, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn không ra

Mặt Ngọc Điệp đột nhiên lộ vẻ âm hiểm, chỉ là trong nháy mắt, liền khôi phục lại vẻ nhu nhược vô tội như trước: "Vương phi, người đang nói cái gì? Thiếp nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu thì ngươi câm miệng lại cho ta! Bản vương phi nói chuyện với Vương gia, lúc nào đến phiên ngươi tới xen mồm!" Úc Phi Tuyết lạnh lùng quát một tiếng, ba lần bốn lượt bị ả giở trò hại, nếu như nàng không đánh trả, nàng sẽ không phải là Úc Phi Tuyết!

Lúc này, sắc mặt Lãnh Dịch Hạo trở nên tái nhợt xấu xí, nàng cũng làm như không thấy. Dù gì Lãnh Dịch Hạo cũng không để ý đến cảm giác của nàng, nàng việc gì phải để ý sắc mặt Lãnh Dịch Hạo! Nàng ra dáng Vương phi kiêu ngạo, bắt đầu dạy người.

"Ngươi là người Vương gia từng yêu thích, cũng có địa vị, nhưng ngươi chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, theo quy củ, ngươi còn phải hướng bản vương phi hành lễ châm trà, nhưng ta miễn cho ngươi. Đỡ phải đến lúc đó ngươi bị vẹo chân đau lưng, lại bảo do lỗi của bản vương phi ta. Nếu như ngươi nghe không hiểu, câm miệng của ngươi lại cho ta."

Úc Phi Tuyết nói xong, lại nhìn đến Lãnh Dịch Hạo nãy giờ không nói được một lời: "Thông minh, cơ trí như Thuận Vương gia, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Mỗi một lần đều đúng lúc nàng ấy đến tìm ta là xảy ra chuyện. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, Úc Phi Tuyết ta lại bốn lần đều ngay tại cửa hại người, điều này không phải đưa tóc cho người túm sao? Nếu như ta thực sự muốn hại nàng ấy, ta có thể bảo đảm sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội phát hiện, lại càng không đưa tóc cho ngươi túm!"

"Còn nữa, thủ đoạn của Úc Phi Tuyết ta ngươi đã từng thử qua. Ta sao có thể dùng thủ đoạn nhỏ như thế! Nếu như ta thật muốn đem rắn dọa nàng ấy, ta sẽ không dùng một con, mà dùng cả bầy! Hơn nữa cũng sẽ không ở chỗ này, mà là đặt trong chăn, trong quần áo hoặc trong tóc của nàng ta!"

"Nhưng mà hiện giờ ta nói gì ngươi cũng sẽ không tin, chờ lúc ngươi rảnh rỗi tin tưởng lời ta nói, ta có thể nói cho ngươi cái gì vừa xảy ra, nhưng hiện tại ta không muốn lãng phí nước bọt."

"Ta nói nhiều như vậy, chuyện ngươi không thích nghe, ta cũng không xen vào. Bây giờ, không cần biết ngươi có hiểu những gì ta nói hay không, hãy mang nữ nhân của ngươi lập tức ra khỏi của ta!"

Úc Phi Tuyết nói xong, phất tay áo xoay người, mặc kệ đôi "Gian phu dâm phụ"!

Trong gian phòng, lặng lẽ tịch mịch, Lãnh Dịch Hạo nheo đôi mắt cuốn hút mê người nhưng lạnh lẽo lại, hắn vẫn không nói được gì.

"Vương gia, Vương phi, hai người đừng cãi nhau, để Tiểu Điệp nói một lời, có được không? Tiểu Điệp chỉ nói một câu, một câu thôi." Trong bầu không khí trầm mặc, thanh âm Ngọc Điệp dịu dàng vang lên.

"Vương gia, chàng thật sự hiểu lầm Vương phi rồi. Vương phi cũng không biết Tiểu Điệp sợ rắn, cho nên mới cầm thứ này chơi. Thế nhưng nàng cũng không muốn làm ta sợ. Thật đấy."

"Nếu như Ngọc Điệp không đến tìm Vương phi, Vương gia sẽ không hiểu lầm Vương phi, Vương phi cũng sẽ không tức giận, đều là lỗi của Ngọc Điệp, thật đó! Hai người đừng tức giận, Ngọc Điệp sẽ ở Đào Hoa uyển, không bao giờ ... đi ra ngoài nữa, không bao giờ ... tìm đến Vương phi nữa. Hai người đừng tức giận, có được không?"

Đúng là một nữ nhân nham hiểm! Luôn luôn lấy lùi làm tiến!

"Vương gia, chúng ta quay về Đào Hoa uyển, Tiểu Điệp hứa sẽ nghe lời Vương gia nói, có được không?" Ngọc Điệp lắc lắc Lãnh Dịch Hạo.

Con ngươi Lãnh Dịch Hạo đầy vẻ bình tĩnh một cách kỳ lạ, hắn chậm rãi đẩy Ngọc Điệp ra, từng bước một đi về phía Úc Phi Tuyết.

Từ phía sau truyền đến luồng khí lạnh buốt khiến Úc Phi Tuyết không tự chủ được xoay người lại.

Khuôn mặt tuyệt thế của Lãnh Dịch Hạo mang theo nét lạnh lùng, từng bước một tiến tới gần, Úc Phi Tuyết không thể không lui về phía sau một bước, cho đến khi sau lưng chạm vào bức tường lạnh như băng.

"Rầm" một tiếng, nắm đấm Lãnh Dịch Hạo rơi ngay trên mặt tường dọa Úc Phi Tuyết giật mình.

"Nàng đang khảo nghiệm ta, hay muốn khiêu khích ta?" Thanh âm trầm thấp của trong ánh mắt hiện lên vài phần lợi hại, "Chuyện ngày hôm nay, nàng phải cho ta một lời giải thích. Có điều không phải bây giờ. Nha đầu, cho dù nàng gây chuyện thế nào, ta cũng không quản nàng, thế nhưng có hai việc, nàng không nên làm. Thứ nhất, nàng không nên phản bội ta. Thứ hai, nàng không nên thương tổn Tiểu Điệp. Từ lúc nàng phản bội ta, để cho Mã Thiên Ba chạy thoát, ta còn có thể tin tưởng nàng sao?"

Úc Phi Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng một trận bế tắc, hô hấp gian nan. Tim giống như đang bị vật gì cắt thành từng mảnh nhỏ. Hắn không tin nàng, cho dù nàng nói rõ ràng như vậy, hắn vẫn không tin nàng.

Trong mắt nóng lên, có vật gì theo viền mắt chảy xuống.

Lãnh Dịch Hạo liếc nhìn nàng một cái, xoay người ôm Ngọc Điệp rời đi.

Đêm tĩnh mịch, trong thư phòng, Lãnh Dịch Hạo suốt đêm không ngủ.

"Vương gia, nên nghỉ một chút." Cảnh Thu ở bên cạnh lại một lần nữa nhắc nhở.

"Cảnh Thu..." Lãnh Dịch Hạo muốn nói lại thôi.

"Vương gia!" Cảnh Thu chăm chú lắng nghe, lại có nhiệm vụ mới rồi.

"Còn nhớ rõ quê nhà của Ngọc Điệp không?"

"Nhớ, thưa Vương gia. Lúc Ngọc Điệp được Vương gia cứu tại chiến trường, nàng ấy nói mình là người ở Đồ Long Sơn cách Ấp thành ba dặm." Cảnh Thu kính cẩn đáp lại.

"Đi Đồ Long Sơn một chuyến, đến nơi Ngọc Điệp nói, điều tra cẩn thận một chút. Bất luận chi tiết gì cũng không được bỏ sót, từng chuyện của nàng ấy từ nhỏ đến lớn, ta đều muốn biết rõ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.