Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 151: Chương 151: Mượn bào thai trong bụng ngươi dùng một chút




Mượn bào thai trong bụng ngươi dùng một chút

Tại sao có thể như vậy?.

Ngọc Điệp tròn mắt chăm chăm nhìn thái hậu: "Vì sao? ...Rõ ràng..."

Thái hậu từ từ đúng dậy, nhẹ nhàng bước vài bước: "Thật ra, dù biết rõ ngươi là giả, ai gia cũng không định đối với ngươi như thế. Thêm một con chó bên cạnh cũng không có hại gì

Con chó...

Thì ra từ trước tới nay trong lòng thái hậu, ả chỉ bằng một con chó!

"Muốn trách, ngươi nên trách A Tiêu. A Tiêu tiến cung, nó sẽ nhận ra ngươi. Nó sẽ không che giấu giúp ngươi như A Khánh đâu."

"Con người A Tiêu luôn tùy tiện, lỡ nó không cẩn thận nói lộ ra ngoài, còn gì là uy nghi của hoàng gia. Hơn nữa chuyện này cũng đã đến lúc kết thúc rồi." Thái hậu chậm rãi xoay người.

"Người đã biết rồi?" Ngọc Điệp ôm phần bụng đang đau nhức, nói không ra lời.

Thái hậu cao ngạo cười cười: "Có chuyện gì mà qua được mắt ai gia?"

Thực ra lúc Ngọc Điệp mới tiến cung, bà cũng đã có chút nghi ngờ. Đang lúc tình hình thế này, Lãnh Dịch Hạo sao có thể dễ dàng đồng ý như thế? Biết rõ Vương phi tiến cung sẽ trở thành con tin, nhưng hắn lại không chút do dự để nàng ta vào. Nói cách khác, vị Vương phi này không hề quan trọng đối với hắn.

Bà nghe nói Lãnh Dịch Khánh từng vì Úc Phi Tuyết mà đánh nhau với Lãnh Dịch Hạo. Thế nhưng bây giờ, hai người ấy đều lạnh nhạt với Ngọc Điệp. Trong khi đó, vào đêm Lãnh Dịch Hạo tiến cung, có thể thấy rõ hắn đặt hết tâm hồn vào Thanh Loan điện.

Cho nên bà có thể kết luận, Vương phi ở bên cạnh bà là giả, mà người ở trong Thanh Loan điện mới là thật.

Lúc nhìn thấy Úc Phi Tuyết, bà càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là chính xác.

Chiếc vòng ngọc trên tay Úc Phi Tuyết, trong thiên hạ chỉ có duy nhất một cái. Lúc Úc Phi Tuyết rời cung, chính tay bà đã đeo cho Úc Phi Tuyết.

"Tôi không hiểu." Ngọc Điệp không thể ngờ, một chiếc vòng ngọc nho nhỏ có thể đẩy ả từ trên cao rớt xuống vực thẳm.

"Ngươi không cần biết." Thái hậu thản nhiên xoay người nhìn Ngọc Điệp, "Ngươi chỉ cần biết, Lãnh Dịch Hạo biết rõ đưa ngươi tiến cung là đem ngươi đẩy vào hố lửa, nhưng hắn vẫn cố tình làm như vậy, hắn muốn nhìn ngươi chết! Là Lãnh Dịch Hạo muốn ngươi chết, không phải ai gia! Người ai gia muốn giết không phải là ngươi, là do ngươi tự dẫn xác tới!"

Trong lòng Ngọc Điệp tràn đầy đau xót, đúng là Lãnh Dịch Hạo bảo ả đến.

Thái hậu dáng vẻ đắc thắng nhìn Ngọc Điệp, có vài lời, bà không cần phải giải thích việc mình làm với bất kỳ ai. Nếu Úc Phi Tuyết thật đã ở trong cung, như vậy kẻ giả danh này đã không còn quan trọng nữa rồi.

Nhưng Ngọc Điệp này lừa đảo thủ đoạn thật inh, ả đang ở hậu cung, vậy mà có bản lĩnh khiến Úc thừa tướng ở trước mặt thừa nhận ả, ngay cả Lãnh Dịch Khánh cũng không vạch trần ả.

Nữ nhân nguy hiểm này, giữ lại sẽ là tai họa!

Nhưng trước giờ bà làm việc gì cũng đều chừa lại đường lui, những lời này, bà sẽ không nói ra.

"Giờ ngươi đã hiểu chưa? Người muốn ngươi chết không phải là ai gia, mà là Lãnh Dịch Hạo! Người muốn mạng của ngươi cũng không phải ai gia, mà là Úc Phi Tuyết thật sự!"

Trên mặt thái hậu có vẻ bí hiểm, điều bà muốn chính là để cho nữ nhân này hận Lãnh Dịch Hạo, cho dù ả ta chết, cũng phải để cho ả mang theo oán hận đối với Lãnh Dịch Hạo mà chết!

"Người đâu, cho cô ta uống thuốc!" Thái hậu vẫy tay, có mấy người thị vệ bưng chén thuốc đi tới.

"Bà... Bà muốn làm gì?" Toàn thân Ngọc Điệp không còn chút sức lực, ả cố gắng lùi về phía sau, đáng tiếc phía sau là bức tường.

"Ta chỉ muốn mượn bào thai trong bụng ngươi dùng một lát." Thái hậu cười hết sức lạnh lùng.

"Không... Đừng......" Ngọc Điệp thét lên chói tai, lùi về phía sau, bọn thị vệ tiến lên kéo Ngọc Điệp, ép ả uống thuốc.

Bụng đau đớn dữ dội, hai má bị bóp vào rất đau khiến Ngọc Điệp bất lực mồm kêu cứu, thế nhưng miệng vừa hé ra liền bị chén thuốc nóng có mùi nồng nặc đổ vào trong họng.

Đừng ----- Ngọc Điệp liều mạng giãy giụa, Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết hai người các ngươi đều đáng chết! Đều đáng chết!

Đúng lúc này, từ ngoài cửa sổ cợt xuất hiện một bóng đen tiến đến, tay cầm trường kiếm, chỉ vài đường kiếm đã giải quyết xong mấy người thị vệ, ôm lấy Ngọc Điệp, phi thân qua cửa sổ chạy thoát ra ngoài.

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt. Lúc mọi người sực tỉnh thì hình bóng Ngọc Điệp đã không còn.

"Người đâu! Đuổi theo!" Thái hậu giận dữ. Trong hậu cung lại có thể có cao thủ như vậy ẩn nấp.

"Chờ một chút!" Thái hậu đột nhiên mở miệng, chỉ do dự chốc lát rồi chậm rãi nói: "Đuổi theo, tìm cho được ả, nhưng đừng để ai biết. Tìm được thì nhớ bám theo xem ả giở trò gì!"

"Vâng!" Bọn thị vệ lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Nhìn Ngọc Điệp trốn thoát, thái hậu không chút kinh hoảng. Tuy rằng Ngọc Điệp hận bà, nhưng ả càng hận Úc Phi Tuyết. Vì vậy bà không nóng nảy. Có lẽ, lúc Ngọc Điệp bị ép đến đường cùng còn có thể lợi dụng được ả.

Lãnh Dịch Tiêu xông thẳng vào ngự thư phòng: "Đại ca!"

"A Tiêu?" Lãnh Dịch Khánh buông tấu chương trong tay, đứng dậy đón chào. Đối với tiểu đệ này, hắn vẫn luôn yêu quý.

"Nghe nói đệ đã cải trang rời khỏi kinh thành, sao lại đột nhiên quay về?"

"Lúc này mà đại ca còn bình tĩnh ngồi đây được sao?" Lãnh Dịch Tiêu không nói chuyện phiếm, vội đem tất cả chuyện xảy ra bên ngoài thành kể hết cho Lãnh Dịch Khánh.

Lãnh Dịch Khánh nhíu mày: "Chuyện này, trẫm đã nghe nói."

"Vậy thì sao? Đại ca, huynh dự định xử lý thế nào?"Lãnh Dịch Tiêu còn có vẻ gấp gáp hơn cả Lãnh Dịch Khánh.

"Yên tâm đi, trẫm đã dặn dò xuống dưới, trong hoàng cung nếu không có thủ dụ của trẫm, không ai được tự ý ra vào. Xung quanh kinh thành đều được trẫm cho tăng thêm người bảo vệ. Chỉ cần có chút biến động, trầm sẽ là người biết trước tiên. " Lãnh Dịch Khánh nói.

Lãnh Dịch Tiêu gật đầu: "Úc thừa tướng cáo ốm không vào triều, sản nghiệp của Tần gia thì bị niêm phong, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lãnh Dịch Khánh nói vắn tắt mọi chuyện cho Lãnh Dịch Tiêu biết.

Lãnh Dịch Tiêu do dự một chút:"Vậy chuyện của Úc Phi Tuyết là thế nào?"

Trên mặt Lãnh Dịch Khánh hiện lên một tia dịu dàng: "Vài ngày nữa nàng ấy sẽ là hoàng phi của trẫm. Trẫm cũng biết để nàng ấy làm hoàng phi là thiệt thòi cho nàng ấy, nhưng việc mẫu hậu chấp nhận cho nàng ấy làm hoàng phi đã là một tiến bộ rất lớn rồi. Đợi ọi chuyện êm xuôi, trẫm sẽ phong nàng ấy làm hoàng hậu."

"Chuyện đệ muốn hỏi không phải chuyện này!" Lãnh Dịch Tiêu sốt ruột, "Nàng ấy là người của nhị ca, tại sao lại..."

"Đã không phải nữa rồi."

"...." Lãnh Dịch Tiêu cũng biết, hai người ca ca từng vì Úc Phi Tuyết mà đánh nhau, thế nhưng thật không ngờ chuyện lại thành ra như vậy a!

"Nàng ấy không phải là Úc Phi Tuyết, mà là Luyến Tuyết, đệ sẽ sớm được gặp nàng ấy thôi, vì vậy đệ phải chuẩn bị tâm lý. Trẫm không muốn đến lúc đó có chuyện không vui xảy ra. Giờ nàng ấy đang mang thai, sức khỏe rất quan trọng." Trong giọng nói dịu dàng của Lãnh Dịch Khánh lại mang theo sự đe dọa.

"Mang thai? Là của ai?" Lãnh Dịch Tiêu mở to mắt.

Lãnh Dịch Khánh không đáp.

"Là của nhị ca!" Lãnh Dịch Tiêu thử đoán, nhưng nhìn sắc mặt Lãnh Dịch Khánh, hắn càng khẳng định câu trả lời mình vừa đưa

"Là ai không quan trọng, quan trọng đó là con của nàng ấy." Lãnh Dịch Khánh hơi cong môi, hắn chỉ cần Úc Phi Tuyết chịu ở lại bên cạnh hắn, có đứa bé cũng không sao.

"Đại ca, huynh điên rồi!" Lãnh Dịch Tiêu lắc đầu tỏ vẻ không thể chấp nhận được.

"Trẫm không có điên, trẫm chỉ cảm thấy không có nàng ấy, cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa. Đệ hiểu không? Nếu như không vì Tiểu Tuyết, trẫm đã không nắm giữ ngôi vị hoàng đế này." Trong lòng Lãnh Dịch Khánh dâng lên một cỗ xúc động.

"Có ý gì?" Lãnh Dịch Tiêu thấy hình như mình đã bỏ lỡ nhiều trò vui.

"Trước đây, trẫm nhìn Tiểu Tuyết bị Ngọc Điệp bắt nạt, A Hạo lại không tin tưởng nàng ấy, nhiều lần hiểu lầm nàng. Trẫm rất muốn bảo vệ nàng, nhưng trẫm không có quyền lực. Bây giờ đã khác rồi, trẫm có thể công khai bảo vệ nàng, không để cho nàng bị bất kỳ ai làm hại. Chỉ cần nàng ấy vui, trẫm có thể vì nàng ấy làm mọi chuyện!" Khuôn mặt Lãnh Dịch Khánh đầy vẻ dịu dàng, hạnh phúc.

"Đại ca, huynh nói những lời này nghe thật buồn nôn quá." Lãnh Dịch Tiêu thở dài, đại ca điên đến mức không có thuốc nào cứu được nữa rồi.

Bên ngoài cửa, Úc Phi Tuyết cảm động, đôi mắt mơ màng đẫm lệ.

Thái hậu đã ban ý chỉ, chuyện đồng ý cho nàng làm phi vốn không thể thay đổi được. Nhưng trong lòng Úc Phi Tuyết, nàng không thể nào tin chuyện này là sự thật.

Cho nên nàng mới đến tìm Lãnh Dịch Khánh để chào từ biệt. Không ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện này.

A Khánh ơi A Khánh, huynh luôn lặng lẽ làm mọi việc vì ta, nhưng ta lại không có gì để báo đáp lại ân tình này của huynh. Thậm chí, ngay cả việc ở lại hoàng cung ta cũng không làm đưực.

Ngoài việc đau lòng, Úc Phi Tuyết nghĩ tới việc Lãnh Dịch Tiêu đã nói. Xung quanh kinh thành có rất nhiều người lạ tới? Chẳng lẽ tiểu sư phụ đã bắt đầu ra t

Úc Phi Tuyết lặng lẽ xoay người rời đi.

Nàng đã từng hỏi Lãnh Dịch Khánh, hỏi hắn muốn làm một hoàng đế như thế nào. Lãnh Dịch Khánh nói, hắn muốn cho đất nước giàu mạnh, người dân có cuộc sống ổn định, đi đường không sợ mất của, khắp đất nước không có ăn xin.

Nàng tin Lãnh Dịch Khánh sẽ là một vị vua tốt. Nhưng tiểu sư phụ...

Đang lúc Úc Phi Tuyết thất thần, một người mặc đồ đen đột nhiên xông đến. Úc Phi Tuyết theo bản năng lắc mình tránh được.

"Ngươi là ai?" Úc Phi Tuyết quan sát hắc y nhân trước mặt, là nàng ta?! Hắc y nhân này là người lần trước hại nàng ngã xuống núi!

Hắc y nhân vẫn không lên tiếng, giơ kiếm lao về phía Úc Phi Tuyết đâm liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.