Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 76: Chương 76: Ngươi muốn khuyến khích bản vương mưu phản?




“Vương gia sao lại nói những lời chắc chắn như vậy.” – Tần Thế Viễn thay một chén nước khác cho Lãnh Dịch Hạo, sau đó tươi cười ngồi xuống.

“Thật ra Tần gia cũng từng là một họ lớn, chỉ vì đủ thứ nguyên nhân, gia đạo sa sút, đến thời thế hệ Tần mỗ này, dường như đã chỉ còn căn nhà với bốn bức tường trống. Mà nay Tần gia có thể khôi phục danh tiếng, hy vọng lớn nhất của Tần mỗ, chính là có thể đạt được một chức quan, có thể phục vụ quốc gia .”

Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng cười:

“Thật sự để phục vụ quốc gia ? Hay là để củng cố gia nghiệp nhà ngươi ?”

Bởi vì thương nhân còn có tên là gian thương, cho nên làm quan trong triều, luôn luôn không cần thương nhân. Ngay cả khoa khảo cũng thiết lập mức ngưỡng rất cao đối với thương nhân, thương nhân không thể đạt được quyền lợi chính trị, cho nên bọn họ phải có chỗ dựa chính trị mới có thể chân chính củng cố gia nghiệp của mình.

Nhưng Tần Thế Viễn này lại muốn tự mình làm quan. Hơn nữa ở thành Ngọc Sơn Thạch xa xôi lại có thể rõ ràng mọi chuyện trong kinh thành, không thể không nói là có động cơ thầm kín.

“Người trong sáng không nói lời mờ ám. Chí hướng cả đời của Tần mỗ chính là có thể vào triều làm quan. Củng cố gia nghiệp là tất nhiên, Tần mỗ có thể có tất cả ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng. Tần mỗ hy vọng Tần gia có thể làm rạng rỡ tổ tông, vĩnh viễn huy hoàng, cũng không phải cái gì sai trái.”

“Hơn nữa Tần mỗ từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, trong bụng chỉ có trả thù, ngày đó lập nghiệp làm thương nhân cũng là bất đắc dĩ. Mà nay, Tần mỗ cũng chỉ hy vọng có thể đem tất cả những gì mình học, cống hiến cho hậu thế. Nếu như một ngày nào đó Vương gia có thể đạt được vị trí lớn nhất, Tần mỗ chỉ hy vọng có thể mượn miệng vàng của Vương gia, thỏa lòng mong muốn, một bước đi được hai món hời thế này, có gì không thể được ?”

Tần Thế Viễn tươi cười, giọng nói đều đều. Tổ tiên của hắn chính bởi vì chọn sai núi dựa, cho nên gia đạo mới sa sút, vì thế hắn phải làm cho mình trở thành núi để dựa vào. Vào triều làm quan, cùng lúc phát triển tham vọng, cũng có thể để Tần gia không bị người khác thao túng.

Lãnh Dịch Hạo mỉm cười:

“Lời này của ngươi, không phải chỉ nói với một mình ta đấy chứ.”

Tần Thế Viễn cũng không trả lời vấn đề này, chỉ khẽ cười nói:

“Vương gia ngực ôm chí lớn, Tần mỗ cũng đầy ngập khát vọng, nếu hai người chúng ta hợp tác, có cái gì không làm được chứ ?”

Lãnh Dịch Hạo nheo mắt, hắn không nhìn thấy, nhưng không phải hắn nghe không hiểu.

Tần Thế Viễn đang giao dịch với hắn. Hắn ta giúp hắn làm Hoàng đế, cái giá chính là đợi sau khi hắn làm Hoàng đế, có thể cho thương nhân vào triều làm quan.

Hơn nữa Lãnh Dịch Hạo tin rằng, những lời này của Tần Thế Viễn, tuyệt đối không chỉ nói với một mình hắn, hắn là một thương nhân, có lợi mới thực hiện mới kinh doanh.

“Đáng tiếc ngươi tìm nhầm người rồi.” – trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Hạo hiện lên nụ cười trào phúng.

“Nếu bản vương để ý đến ngôi vị Hoàng đế, sẽ không cứ trú lâu dài tại biên quan Ấp thành.”

“Tướng sĩ một lòng, đủ để mưu sự.”

“Ngươi muốn khuyến khích bản vương mưu phản ?”

“Tần mỗ tuyệt đối không có ý này. Tần mỗ chỉ bàn việc, trên thực tế ai làm Hoàng đế, đối với Tần mỗ mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là, ai có thể cho Tần mỗ được thỏa lòng mong muốn. Tần mỗ hôm nay thành thật với Vương gia, cũng bởi vì Vương gia là nhân trung long phượng. Tần mỗ tin tưởng Vương gia. Tần mỗ cũng tin rằng, mắt Tần mỗ không nhìn sai. Việc hôm nay, Vương gia nếu có tâm, hai người chúng ta có thể tính toán lâu dài, nếu như Vương gia vô tình, coi như tất cả những gì Tần mỗ nói hôm nay đều là nói vui, như không khí, Tần mỗ coi như kết giao bằng hữu với Vương gia !”

Tần Thế Viễn lấy trà thay rượu, kính Lãnh Dịch Hạo một ly, tự uống cạn, xoay người ra cửa.

Hắn biết, ở trong mắt tầng lớp quyền quý, thương nhân chỉ là tảng đá để bọn họ đạt được mục đích, sau khi lợi dụng xong, không phải bị bỏ đi như giày thì là bị giết người diệt khẩu. Tổ tiên của hắn chính là như thế.

Vì thế hắn phải thay đổi điều này, trong tất cả các Vương gia, hắn nhìn trúng Lãnh Dịch Hạo. Người này có thể nắm bắt sâu sắc thời cuộc, gặp biến không sợ hãi. Mặc dù thân ở biên cương, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong triều đều nắm rõ trong lòng. Hơn nữa có thể che lấp hào quang dưới mũi nhọn tranh chấp, đẩy lui dòng nước xiết. Hiếm có nhất là, hắn cầm binh, kẻ nào cũng là tử sĩ. Luận tài luận đức luận mưu lược, Thuận vương gia này, đều là sự lựa chọn tốt nhất. Cho nên hắn mới tốn không ít tâm tư, hy vọng có thể có được sự chắc chắn của hắn. Thậm chí đến Úc vương phủ cầu thân, kéo gần quan hệ cùng Lãnh Dịch Hạo.

Nhưng xem xét tình huống trước mắt, con đường này có vẻ không khả thi.

“Công tử, theo phân phó của công tử, Thuận vương phi đã đi phố.” – Quản gia tiến đến bẩm báo..

Tần Thế Viễn phất phất tay, nếu con đường Lãnh Dịch Hạo này đi không thông, có lẽ hắn có thể thử sang Vương phi.

Tần Thế Viễn có lòng tiếp cận Úc Phi Tuyết, cho nên đối với Úc Phi Tuyết cái gì cũng tốt. Úc Phi Tuyết thích thú hết sức vui vẻ.

Tần Thế Viễn còn cố ý lén kêu người đến sòng bạc khiêu khích, sau đó lại mời Úc Phi Tuyết đến sòng bạc ra tay, làm cho Úc Phi Tuyết thích thú một phen.

Nhưng mà có người cũng rất mất hứng.

Tâm tình Lãnh Dịch Hạo rất tệ! Hắn không nhìn thấy, ở trong căn phòng xa lạ chỉ có thể khô héo ngồi chờ đợi, hắn chưa bao giờ bị thất bại như vậy !

Nhất là sau khi hắn ném vỡ ba cái bát, bốn cái đĩa, năm ly trà mà vẫn không thấy tiểu nha đầu quay về. Sự kiên nhẫn của Lãnh Dịch Hạo đã sát đến vạch mép của sự bùng nổ!

Một ngày không thấy tiếng của nàng, cũng không cảm thấy được sự tồn tại của nàng, Lãnh Dịch Hạo đột nhiên phát hiện ra cuộc sống của mình giống như thiếu cái gì đó, làm cho hắn đứng ngồi không yên.

Cho đến khi giọng nói vui sướng của Úc Phi Tuyết truyền đến, hắn mới đột nhiên cảm thấy giống như một tia nắng mặt trời chiếu rọi vào thế giới hắc ám của hắn.

Nhưng bên bờ vực của sự bùng phát giận dữ, làm cho hắn lạnh lùng đối mặt với Úc Phi Tuyết. Hắn sợ một khi hắn mở miệng sẽ ăn mất tiểu nha đầu tự cho là đúng này.

Tâm tình Úc Phi Tuyết vẫn vui vẻ như bình thường, trực tiếp biến sự tức giận của Lãnh Dịch Hạo thành lực cản không khí, làm như không thấy.

“A Hạo! Ngươi xem ta mang về cho ngươi cái gì ?” – Úc Phi Tuyết bắt đầu đem mấy thứ mang về từ chợ cho Lãnh Dịch Hạo xem. Sau đó miêu tả sinh động như thật cho Lãnh Dịch Hạo nghe.

“Ngươi không biết Tần Thế Viễn kia thú vị như thế nào đâu, hắn……”

“Tần Thế Viễn kia quả thực quá thông minh……”

“Tần công tử nói……”

“Tần công tử còn nói……”

“Nàng nói đủ chưa!” – Lãnh Dịch Hạo nghe mà bốc hỏa đầu đầy, tức sùi bọt mép. Giọng nói lạnh như băng.

Thì ra cả một ngày nay nàng đều ở cùng Tần Thế Viễn !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.