Nương Tử Được Cưng Chiều

Chương 1: Chương 1




Phố Nghĩa Dân ở Lạc Hỉ thành, là con phố nhộn nhịp nhất thành này, các hiệu buôn mọc như nấm, các gian hàng quy tụ về một nơi, dù là ban đêm cũng náo nhiệt như ban ngày.

Mà nổi tiếng nhất là món bánh vòng của một cửa hàng điểm tâm nọ.

Thật ra cách làm món bánh vòng này rất đơn giản, chỉ cần nặn bột mì thành sợi dài, nối hai đầu lại với nhau thành một vòng, rán chín, vẩy lên ít đường bột, thật là một món điểm tâm đơn giản. Nhưng bánh vòng này rất xốp, cắn một miếng miệng đầy vị ngọt, quả thật là món yêu thích của người dân ở thành này. Về sau, mặc dù xuất hiện nhiều tiệm bán bánh bắt chước theo giống như vậy, nhưng chỉ có tiệm sáng tạo ra món bánh này đầu tiên là được hoan nghênh nhất, dù đã bán xong hết, ngoài cửa vẫn còn một hàng dài người xếp hàng.

“Ta muốn ăn bánh vòng ngọt, ngươi đi mua cho ta” Tiếng nói trong trẻo vang lên, nghe ra là một nam hài đáng yêu khoảng chừng mười tuổi, nhưng giọng điệu lại hống hách, ngang ngược, hoàn toàn không có ý thỏa hiệp.

“Nhưng mà thiếu gia à, nhiều người xếp hàng như vậy…” Phía trước nam hài, mặc dù người tùy tùng mang dáng vẻ khúm núm nhưng có thể nhận thấy hắn không muốn xếp hàng mua bánh chút nào.

Ăn một cái bánh cũng phải xếp hàng dài thế này, đầu óc bọn họ có vấn đề sao? Hắn hoàn toàn không dám gật bừa.

“Nhiều thì sao chứ? Hay là ngươi tìm cách xin họ cho ngươi chen vào đi! Hôm nay nếu không mua bánh vòng cho ta, ta dứt khoát không về” Nói xong liền ngồi xuống tảng đá bên cạnh: “Đi nhanh lên!”

Thân là nô tài theo hầu thiếu gia hắn chỉ còn cách tuân theo, nhìn hàng người đang xếp dài như kiến, sờ sờ mũi, vừa nhấc chân định đến đầu hàng thương lượng lập tức bị mấy chục cặp mắt phía sau trừng cho rụt lại, lau mồ hôi trên trán rồi đi thẳng về phía cuối hàng.

Nhiều người như vậy chỉ sợ chưa đến lượt hắn thì bánh đã bán hết rồi!

Lần trước cũng vậy, tiểu thiếu gia giận đến mức nằm ăn vạ dưới đất, hắn tốn mất nửa canh giờ, dỗ dành cầu xin cậu, bày đồ thành từng chồng bốn phía quanh cậu, rốt cuộc mới dỗ được cậu chịu về nhà.

Hu hu… Công việc này cũng khó quá đi, chẳng trách tiền lương của hắn cao hơn những võ sư khác, thì ra là do lão gia biết tiểu thiếu gia này quả thật rất khó chiều ý.

Hiệu gỗ Đồng gia sở hữu hơn trăm ngọn núi, là hiệu cung cấp gỗ cho cả nước, nhưng đời đời đơn truyền, chỉ có mình Đồng Tiếu Ngộ nên đương nhiên là được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, quả thật là tiểu bá vương của dòng họ.

Hắn bị phái tới chăm sóc cho tiểu chủ, bề ngoài thì “hưởng lương cao”, bên trong lại khổ cực trăm bề.

Đồng Tiếu Ngộ thấy thân thể cường tráng của tên võ sư Tiểu Chu đáng ghét đó bị vùi trong hàng dài người xếp hàng, đến mức sắp không thấy người nữa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười gian, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

Mỗi lần ra ngoài, Tiểu Chu được lệnh bảo vệ bên người cậu, tên này không khéo ăn nói làm cậu vui còn chưa kể, đến cả đồ ăn cũng muốn quản lý, ví như cậu muốn ăn kẹo hồ lô, hắn ta lại nói phu nhân căn dặn không được ăn, nói thứ kia đỏ au như thế, nhìn là biết không tốt, còn nói là đồ chỉ có dân đen mới ăn, phiền chết đi được.

Cũng chỉ là đồ ăn thôi mà, bộ ăn vào sẽ chết sao? Nhiều người ăn như vậy, chẳng lẽ tất cả bọn họ hôm sau đều không xuống giường nổi à?

Lằng nhà lằng nhằng chi bằng tìm việc cho hắn làm, còn mình thì được tự do.

Đồng Tiếu Ngộ theo đường quen chạy về chỗ người bán kẹo hồ lô, nói: “Ta muốn mua kẹo hồ lô!”

“Được thôi, tiểu huynh đệ.” Người bán hàng rút hai cây đưa cho cậu: “Tổng cộng sáu văn tiền.”

“Ta chỉ mua một cây thôi.”

“Muội muội cháu không muốn ăn sao? Thúc thấy cô bé muốn ăn lắm đó.”

“Muội muội ta?” Cậu làm gì có muội muội chứ? Nhà cậu chỉ có một tỷ tỷ phiền phức đã xuất giá nhưng cứ hễ chút là chạy về nhà mẹ đẻ thôi.

“Đó không phải muội muội cháu sao?” Người bán hàng chỉ tay về bên trái cậu.

Đồng Tiếu Ngộ ngẩng đầu nhìn theo, quả thật có một nữ hài tử chỉ đứng vẻn vẹn đến ngực cậu, miệng ngậm ngón trỏ, nước miếng rơi tí tách, mắt nhìn chằm chằm kẹo hồ lô.

Cho xin đi! Ông bị mù mắt sao? Nữ hài này mặc đồ cũ rách, nhìn bẩn như vậy rõ ràng là tiểu hài tử nhà nghèo làm sao mà giống công tử nhà giàu như cậu được chứ.

“Đó không phải muội muội ta.” Cậu lạnh lùng nói: “Ta chỉ mua một cây thôi!”

“Đó không phải muội muội cháu sao? Người bán hàng đưa cậu một cây kẹo hồ lô, lấy về ba văn tiền. “Nhưng thúc thấy hình như tiểu cô nương rất muốn ăn, nhìn cháu ăn mặc có vẻ giàu có như vậy, hay là mua cho tiểu cô nương một cây đi?”

“Ông tưởng ta làm từ thiện sao?” Đồng Tiếu Ngộ trừng mắt nhìn ông ta. “Nàng ta muốn ăn, sao ông không cho đi?”

Tại sao cậu phải xài tiền của mình chứ? Đồ thần kinh! Tưởng cậu ngốc chắc?

Nhà cậu có tiền, nhưng lão tử không thích xài tiền không có lý do, thì thế nào hả?

Ngậm kẹo hồ lô, Đồng Tiếu Ngộ mang tâm trạng vui vẻ đi dạo, đi một hồi chợt phát hiện có điều bất thường, hình như sau lưng có gì đó bước cùng nhịp với cậu.

Chẳng lẽ có người muốn bắt cóc cậu?

Con trai của một lão phú hộ nào đó ở thành kế bên đã từng bị bắt cóc, hoặc đưa tiền chuộc người về, hoặc là bị giết, cho nên người của Đồng gia ra ngoài phải luôn có võ sư võ công cao cường, thân thể cường tráng đi theo, như Tiểu Chu dù tính nhiều chuyện như nữ nhân nhưng lại có sức mạnh khủng khiếp đến mức nhổ được cả đại thụ to tướng chỉ với tay không.

Bây giờ không có Tiểu Chu bên cạnh, lỡ như có người thật sự muốn bắt cóc cậu, một tên tiểu tử mới mười tuổi như cậu quả thật không có sức chống trả.

Cậu không thể ngồi chờ chết!

Đồng Tiếu Ngộ chợt dừng bước, quả nhiên tiếng bước chân kì lạ sau lưng cũng dừng theo, cậu quay đầu, nhìn mọi người qua lại trên đường cũng không thấy có ai khả nghi.

Không phải trốn rồi chứ?

Cậu thử tiến thêm.

Tiếng bước chân lại xuất hiện.

Cậu quay lại thật nhanh.

Vẫn không thấy có người khả nghi.

Tên xấu xa này cũng nhanh thật, vừa quay đầu hắn đã trốn mất, phải cẩn thận đề phòng mới được.

Lần này cậu đi mấy bước, đang đi thì quay đầu lại, không thấy kẻ xấu đâu, trước ngực lại bị đập vào một cái, đau nhói.

“Ui da!” cậu che ngực lui về sau mấy bước, rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ mặt thật của tên theo dõi mình: “Ngươi…”

Tóc buộc lởm chởm, miệng ngậm ngón tay, nước miếng thì rơi tí tách, không phải nữ hài tử mà tên bán hàng có mắt như mù kia tưởng nhầm là muội muội cậu đó sao?

Nàng muốn gì chứ?

Nữ hài tử cứ đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm kẹo hồ lô trên tay cậu.

Cậu nhìn thẳng nàng, phát hiện nàng vừa gầy vừa bẩn, cũng vì vậy mà đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng vừa to vừa tròn như hai viên bảo thạch đen thần bí hút hồn người khác.

Cậu dời kẹo hồ lô qua bên phải, bảo thạch đen cũng chuyển sang phải, cậu dời tiếp sang trái, bảo thạch đen cũng dời sang bên trái.

Cậu đưa kẹo về phía trước, nữ hài tử lại bước về trước một bước.

Cậu rụt tay lại, tiểu nữ hài dừng bước.

“Ngươi muốn ăn à?”

Tiểu nữ hài gật đầu.

“Hừ” Đồng Tiếu Ngộ cười lạnh: “Sao ta phải cho ngươi ăn?”

Nói xong cậu há to miệng, cắn từng miếng, chẳng mấy chốc đã ăn hết cây kẹo.

Tiểu nữ hài ngẩn người nhìn cậu, khó nén vẻ thất vọng.

“Sao hả?” Đồng Tiếu Ngộ tiện tay ném que trúc xuống đất: “Ta không cho ngươi ăn đấy!”

Đột nhiên tiểu nữ hài hung tợn nhào đến, bất ngờ dọa cậu hết hồn, dù chưa đụng trúng cũng khiến cậu bị dọa tới mức ngã xuống mông chạm đất.

“Ngươi... ngươi muốn làm gì?”

Tiểu nữ hài đứng cách cậu hai bước cúi người xuống nhặt que trúc cậu vừa vứt, không ngại dính bùn đất liền cho vào miệng.

“Nè! Ngươi... cái đó bẩn lắm, đừng ăn!”

Thấy nàng không sợ bẩn, liếm sạch đường và kẹo còn sót lại trên que trúc cậu vứt đi sau đó nhìn cậu chằm chằm.

Đồ trong nhà mà rơi, mẫu thân cậu còn không cho cậu chạm vào chứ đừng nói là cho vào miệng, nàng không sợ đau bụng hay sao?

Liếm sạch que trúc, tiểu nữ hài nhấp môi ra vẻ chưa đã thèm, ném que trúc trong tay quay đầu bước đi.

Nàng định đi đâu? Lòng hiếu kỳ của Đồng Tiếu Ngộ bị khơi dậy.

Chỉ thấy tiểu nữ hài chạy tới chạy lui trên đường, người nào vừa đi vừa cầm đồ ăn thì lập tức đi theo, chỉ cần họ vừa vứt bỏ, nàng lại nhặt lên cho vào miệng như cũ.

Nàng là ăn xin sao? Đồng Tiếu Ngộ hiểu ra nhưng vẫn đi theo.

Đến khi nàng vừa định nhặt xương gà dưới đất, một con chó đến giành với nàng, cậu vội vàng đến muốn lôi nàng đi, nhưng nàng lại bỏ tay cậu ra, hai tay nàng giơ cao ngang đầu, vẻ mặt dữ tợn, cắn răng trừng lại nó.

Không phải muốn đấu với chó chứ? Chỉ vì một cái xương gà không còn miếng thịt kia à?

“G...rừ…..” Tiểu nữ hài gầm ra tiếng ngân uy hiếp.

“G..rừ….” Rõ ràng chú chó không xem một tiểu cô nương gầy yếu như nàng là đối thủ.

“Này, đừng giành với chó chứ, nếu muốn ăn ta mời ngươi ăn là được rồi.” Được rồi, được rồi! Hôm nay cậu có lòng tốt, xem như làm từ thiện có được không.

Tiểu nữ hài như không nghe thấy cậu nói, lại như nổi điên xông đến chỗ con chó kia.

“Này!” Cậu không suy nghĩ nữa, xông tới ôm lấy tiểu cô nương.

“Grào... Grào... Grào.” Tiểu nữ hài giãy giụa, năm ngón tay cào loạn trên mặt cậu.

“Oa… Đau quá!” Chết tiệt, nhất định là cậu chảy máu rồi: “Ta mời ngươi ăn! Ta mời ngươi! Đừng giành với chó nữa!”

Cậu gào lên không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc tiểu nữ hài cũng nghe được lời cậu, quay đầu lại, khuôn mặt không còn đáng sợ như lúc nãy, trong mắt đầy hoang mang.

Cậu tránh tầm mắt của người dân đang vây xem, trừng mắt nhìn chủ quán: “Cho một bát mì, lấy bát lớn nhất nhé!”

“Được, được, có ngay.” Ông chủ xem xong trò cười quay vào trong.

“Ngồi đi!” Đồng Tiếu Ngộ bế nàng ngồi lên ghế, thấy cặp mắt to tròn của nàng còn nhìn chằm chằm xương gà của chó, cậu xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đang thèm thuồng của nàng về phía mình: “Không được nhìn, nhìn nữa sẽ không cho ngươi ăn mì!”

Vừa nghe đến chữ ‘mì’, hai mắt nàng bừng sáng, vui mừng nhìn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.