Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Chương 6: Chương 6: Phượng Hoàng Đồng Ca




“Chuyện gì?”

”Ngươi biết tên trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang là gì không?”

”Ca, ngươi đang làm khó ta đấy ư?” Long Ngọc đặt ly rượu bằng bạc xuống bàn, “Trong thiên hạ này ai mà biết tên của trang chủ thiên hạ đệ nhất trang chứ?”

Trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang tuấn mĩ tuyệt luân, quyền thế ngập trời, mức độ giàu có xếp bậc nhất thiên hạ, nhưng người biết tên của hắn chỉ sợ đếm được trên đầu ngón tay.

Đừng nói là tên, ngay cả dung mạo của hắn thế nào, hắn bao nhiêu tuổi cũng không mấy người biết.

”Hắn tên là Hoàng Ca” nói xong, Long Cẩn nhìn về phía Long Ngọc giống như muốn nhìn phản ứng của hắn.

”À” Long Ngọc gật đầu một cái, sau đó đánh một quyền vào ngực Long Cẩn,“Ca, xem ra Ám Ảnh ngày càng lợi hại nhỉ, ngay cả cái này cũng điều tra ra được.”

Ám Anh chính là tổ chức mà lúc trước hai huynh đệ nhà họ không có chuyện gì làm nên lập ra, nhưng cho tới hôm nay nó đã lớn mạnh tới mức trở thành một lực lượng không thể thiếu của huynh đệ họ.

Chức trách chủ yếu của Ám Ảnh chính là điều tra tin tức, chấp hành mệnh lệnh ám sát, làm ám vệ của hai người bọn họ.

“...”trên trán Long Cẩn hiện lên mấy đường hắc tuyến.

Đây không phải là trọng điểm nha!

”Ngọc, ngươi còn nhớ ba năm trước ta có nhắc đến khúc 'Phượng Hoàng đồng ca' không?” Long Cẩn nhịn xúc động muốn bóp chết người trước mặt xuống, bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho bạn vương gia chậm tiêu nào đó.

”Nhớ!” hồi tưởng lại một lát, Long Ngọc gật đầu nói, “Ngươi còn nói rất thích khúc này...” nói xong câu này đột nhiên Long Ngọc trợn to mắt nhìn Long Cẩn.

”Ca! Vậy người nam nhân đầu tiên của nàng ta là...”

Bạch Phượng Ca.

Hoàng Ca.

”Phượng Hoàng đồng ca”!

Trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang là một người khiêm tốn, trên giang hồ rất ít khi có lời đồn về hắn, nhưng ba năm trước đây khúc “Phượng Hoàng đồng ca” kia lại lưu truyền rất rộng rãi trong dân giang.

Giai điệu sầu triền miên, chân tình dù chết không sờn, nếu không có trải nghiệm sâu sắc thì nhất định không thể viết ra một nhạc phổ cảm động như vậy.

Long Cẩn thấy đệ đệ của mình cuối cùng cũng hiểu được thì gật đầu, cười mà không nói.

”Nhưng mà ca, cái này cũng chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, nếu người nam nhân kia chỉ là một người hầu hay hạ nhân nào đó thì...” Long Ngọc nói được một nửa thì tự thấy khả năng hắn vừa nói là không thể xảy ra nên lập tức im lặng.

Ngẫm lại cũng phải, nữ nhân kia cho dù không biết liêm sỉ tới đâu thì bộ dạng của nàng ta xinh đẹp như thế, hơn nữa còn có thân phận con gái độc nhất của đại tướng quân thì lý nào lại đi làm chuyện bậy bạ với hạ nhân!

***

”Tiểu thư, thiểu thư!” Tiểu Chanh xốc chân của Bạch Phượng Ca lên, đánh thức bạn nữ nào đó đang ngủ nướng sắp cháy cả giường, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, “Nhuyễn kiệu đã được chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuất phát!”

”Xuất phát? Đi đâu?” hai mí mắt của Bạch Phượng Ca đã híp thành một đường, hỏi xong thì có xu thế muốn chui vô chăn ngủ tiếp.

”Không được ngủ!” tất nhiên bạn nha hoàn hiểu rất rõ bản tính làm biếng làm gốc làm rễ trong người tiểu thư nhà mình nên liền ra tay trước, bổ nhào lên người bạn tiểu thư nào đó, ngay lúc bạn tiểu thư còn chưa nhắm mắt mà banh to con mắt của bạn ấy ra, “Tiểu thư, hôm nay là ngày lại mặt, không nên đi trễ!”

”Lại mặt?” Bạch Phượng Ca kéo hai cái tay của Tiểu Chanh đang banh mí mắt của nàng xuống, biểu cảm hết sức thản nhiên, “Đã bảy ngày rồi à!”

Đúng là thời gian trôi nhanh ghê!

Nhìn tới nhìn lui mà nàng đã lập gia đình được bảy ngày rồi cơ à!

Thật ra gả cho Long Ngọc cũng không tệ.

Ít ra có thể thực hiện được nguyện vọng sâu gạo mà nàng ấp ủ bấy lâu nay.

Bạch Phượng Ca rơi vào trầm tư, tùy ý để Tiểu Chanh đùa nghịch.

Chốc lát sau, Tiểu Chanh đã thay quần áo xong cho nàng, từ đầu tới cuối nàng không hề làm bất cứ thứ gì.

Cái này đủ đề thấy được bạn tiểu thư nào đó lười tới trình độ nào.

***

Trước cửa đã đặt sẵn một cái kiệu tinh xảo, kiệu phu cũng đã xốc màn lên chờ sẵn.

Bạch Phượng Ca vừa muốn nhấc chân bước lên kiệu thì bên tai đã truyền tới tiếng la thảm thiết.

Xoa xoa cái lỗ tai bị tiếng la kia làm cho phát đau, sắc mặt của nàng cực kì không tốt nhìn về phía người phát ra âm thanh, “Tiểu Chanh, nếu ngươi còn kêu thêm vài tiếng nữa thì chớ đó mà nhặt xác cho tiểu thư đang yêu của ngươi luôn đi.”

Nghe nha đầu này la lên một tiếng mà muốn tổn thọ mười năm!

Nàng còn bao nhiêu cái mười năm để mà lãng phí đây?!

”Tiểu thư! Vương gia... vương gia không có ở nhà!” bây giờ bạn Tiểu Chanh không chút nào để ý tới lời trêu chọc của tiểu thư nữa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết có phải vì tức giận hay không mà hồng hồng rất đẹp mắt.

”Ta biết” Bạch Phượng Ca chỉ vào hai mắt của mình, “Nhìn đi, ta cũng có mắt mà!”

Nói xong Bạch Phượng Ca khom người chui vào kiệu, nhưng góc áo lại bị ai đó giữ chặt.

”Tiểu thư, vương gia không có ở đây thì sao người...ngô ngô...”

Bạch Phượng Ca đưa tay bịt miệng cái người đang không ngừng lải nhải kia lại, sau đó nhét nàng vào nhuyễn kiệu, bản thân cũng chui vào trong,“Khởi kiệu” sau khi thông báo một tiếng với kiệu phu thì nàng mới bỏ Tiểu Chanh ra.

”Tiểu thư...” miệng vừa được tự do, Tiểu Chanh lập tức mở miệng, nhưng vừa nói được hai chữ đã bị bạn tiểu thư vô lương tâm chặn họng.

”Câm miệng!” Bạch Phượng Ca trừng một cái, “Còn nói nữa thì ta sẽ quẳng ngươi xuống dưới cho ngươi đi bộ về!”

“...” Tiểu Chanh ai oán nhìn tiểu thư nhà mình, không dám nói nữa.

Dựa vào cái trình độ vô lương tâm của người nào đó thì nhất định nói được làm được!

Bạch Phượng Ca làm như không thấy ánh mắt ai oán của Tiểu Chanh, nhắm mắt dưỡng thần.

***

Trong hoàng cung.

Long Cẩn đang ở trong ngự hoa viên vẽ tranh.

Muôn hoa nở rộ, cảnh sắc xinh đẹp như thế mà không có gì để ghi lại thì thật là có lỗi với cuộc đời.

”Nô tài tham kiến nhiếp chính vương, vương gia thiên tuế!” đang lúc Long Cẩn hết sức nhập thần thì mấy tên thái giám bên cảnh đã quỳ xuống hành lễ.

”Miễn lễ” tâm trạng của Long Ngọc hôm nay rất tốt, thản nhiên đáp một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Long Cẩn, “Ca, ta tìm ngươi nãy giờ!”

Long Cẩn buông bút trong tay xuống, khó hiểu nhìn về phía Long Ngọc, “Ngọc, sao giờ này ngươi còn ở đây?”

”Sao ta không thể ở đây?” Long Ngọc cũng khó hiểu hỏi lại.

“...” Long Cẩn nhìn cái bộ mặt không thể nào 'tỉnh' hơn của đệ đệ nhà hắn, trong lòng hận không thể một phát đánh chết người trước mặt hắn đi, phân phó thái giám, “Các ngươi lui xuống đi”

Long Ngọc nhìn bọn thái giám đang lui xuống, nhún vai một cái, sau đó ngồi lên bàn, “Ca, sao ngươi bảo bọn họ lui xuống hết thế, không lẽ muốn bàn chuyện quan trọng gì với ta sao?”

”Ngươi biết hôm nay là ngày gì không?” vẻ mặt của Long Cẩn rất nghiêm túc nhìn về phía Long Ngọc.

”?” Long Ngọc nghi hoặc, “Ngày sinh nhật của ca?”

“...”khuôn mặt tuấn tú của Long Cẩn bắt đầu đen lại.

”Sinh nhật của ta sao?”

“...” mặt của Long Cẩn càng đen hơn.

”Ngày giỗ của mẫu thân...”

”Ngày ngươi và vương phi của ngươi lại mặt!” rốt cục thì Long Cẩn cũng nhịn không được mà thét lên chấm dứt mọi suy đoán của bạn vương gia.

”A...” Long Ngọc sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn, chột dạ nhìn khuôn mặt đen hơn đít nồi của Long Cẩn, “Ha ha, ta quên.” (bó tay với vợ chồng nhà này!)

Thật ra cũng không thể trách hắn được.

Hắn không hề để ý tới cuộc hôn nhân này thì quên mấy chuyện nhỏ thế này cũng là chuyện tất nhiên.

“...”Long Cẩn bất đắc dĩ nhìn Long Ngọc, lấy tay kéo hắn, “Sớm muộn gì cũng có ngày ta bị đệ chọc cho tức chết!” nói xong thì kéo Long Ngọc đi, trong chốc lát ngự hoa viên đã không còn bóng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.