Vì sao nàng ấy lại ở trong này? Từ đầu đến cuối nàng không cùng Thích phu nhân nói nữa câu, trước kia nhìn thấy gương mặt của người này khi ở cùng với Nhiếp Thư Thần lúc nào cũng là vẻ mặt thẹn thùng, e ngại.
Chẳng lẽ nàng đến Thanh Châu để tìm Nhiếp Thư Thần? Nhưng vì sao lại xuất hiện ở trong phòng nàng chứ?
Trong đầu Sở Nhụy một mảnh hổn độn, sửa sang lại quần áo trên người nàng, thân thể không được bình thường càng ngày càng bốc cháy, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Thiền phu nhân đi về phía nàng.
“Ngươi ... .... Đã làm gì ta?” Sở Nhụy nhẹ nhàng mở miệng, rất nhanh hiểu được ý đồ của nhữ nhân kia! Cũng may lúc nãy tiểu nhị mang cháo đến cho nàng, mà nàng khẩu vị không dược tốt lắm chỉ ăn có một ít.
“ Cái này là ' Ngọc lộ kiều' được bào chế ở trong cung, Nhụy phu nhân không ngại thử một lần.” Thích Thiền Nhi cười gian trá, không có nữa điểm nào gọi là thẹn thùng!
“Vì sao ngươi lại làm như vậy?” Sở Nhụy thấy cả kinh, 'Ngọc lộ kiều này rõ ràng là xuân dược, nàng và Thiền phu nhân này không có một chút thâm thù đại hận nào, tại sao lại đối xử với nàng như vậy?
“Bởi vì ta muốn nhìn xem ngươi đã không còn trong sạch thì hắn sẽ không cần ngươi nữa.”
Sở Nhụy vô cùng kinh ngạc, hơi thở hỗn loạn nói:“ Ta....Ta và hắn không có quan hệ nào hết.”
“Ngươi còn giả ngu! Hắn đến Thanh Châu không phải tìm ngươi sao?” Thích Thiền Nhi giận dữ nói:“Ngày đó ta cho rằng dùng bẫy hảm hại ngươi đuổi ngươi ra khỏi phủ, hắn sẽ buông tha cho ngươi, ai ngờ......”
Ai ngờ không chỉ hoàng hậu nương nương đem nàng ra khỏi kinh thành, mà Nhị thúc Thích Sùng đối với người của Cảnh gia có hứng thú lập tức phái người nửa đường mai phục.
Nếu nàng ấy chết cũng thôi đi! Không nghĩ tới nàng ấy số mạng thật lớn, không chỉ chạy thoát khỏi Độc Nương Tử, làm cho Nhiếp Thư Thần phái 'Ám vệ' tìm được nàng.
Thích Thiền Nhi nàng đã sớm biết người mà Nhiếp Thư Thần để ý đến cũng chỉ có một mình Sở Nhụy này.
Thích Thiền Nhi không hiểu nàng còn kém hơn so với một cung nữ?
Nàng cầm kỳ thư họa cái gì cũng thông, tuy nàng là thứ nữ nhưng so với một cung nữ cao quý hơn nhiều, tương lai nàng ấy cũng chỉ có thể là thê thiếp.
Nhưng nàng không đoán được, tất cả mọi người trong phủ biết Sở Nhụy phu nhân không được sủng ái, là nữ quan trong cung hầu hạ hoàng hậu nương nương.
Nhiếp Thư Thần vì Sở Nhụy phu nhân à không chạm qua nàng, thậm chí cũng không nhìn nàng.
Nàng không thể nhẫn nhịn nữa, khi Nhiếp Thư Thần đang ở bên cạnh nhỏ nha hoàn thì nàng giả bênh mời hắn qua xem nàng, thật ra hắn đến đây với khuôn mặt lạnh đến bức người, nhìn nàng không nói một lời, nhìn nàng chột dạ đỗ mồ hôi trộm, liền nghiêng ngang đi ra ngoài.
Hắn chỉ làm việc vợ chồng cũng có một mình Sở Nhụy.
Thích Thiền Nhi nhìn cơ thể của Sở Nhụy xuân dược đang phát tán, nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp không có gì sánh bằng, càng giận dữ nói lớn tiếng:“Ngày xưa cha ngươi bại dưới tay của Nhị thúc ta, trở thành loạn tạc bị chu vi cửu tộc, nếu không phải Nhị thúc ta đánh chủ ý gì với ngươi, thì ngươi sẽ cũng giống như hai vị tỷ tỷ chết không đối chứng rồi, sao có thể cùng ta tranh giành hắn chứ.”
“Ngươi, ngươi..... mới vừa rồi nói cái gì?” Dĩ nhiên dược tính bắt đầu phát tán, Sở Nhụy toàn thân như nước, tay dùng sức níu cạnh bàn, ánh mắt long lanh đầy kiếp sợi:“Ngươi nói.... ...”
Thích Sùng? Là ông ta! Năm đó là người cùng cha nàng to sửa hoàng lăng, cùng với cha nàng đối đầu, về sau tiên hoàng giáng tội cho Cảnh gia năm sau liền thăng chức thành công bộ thượng thư.
Sở Nhụy nhất thời không nghĩ tới người hãm hại Cảnh gia bao nhiêu năm lại là Thích Sùng, nhất thời vừa vui vừa buồn, trong cơ thể bắt đầu nóng lên nàng không duy trì được ngã ở bên bàn.
“Không sai! Cảnh gia không đấu lại Thích gia nhà ta, cũng giống như Cảnh Sở Nhụy ngươi như bây giờ cũng thua trong tay Thích Thiền Nhi ta.” Thích Thiền Nhi đắc ý cười rộ lên nói:“Hôm nay ta giúp ngươi chuẩn bị một lễ vật, từ từ hưởng thụ đi nha.”
Nàng vỗ tay hai cái, từ bên ngoài xuất hiện hai người nam nhân, nhìn qua thô bỉ không chịu nổi, nhìn chằm chằm Sở Nhụy cười không ngừng.
“Thích Thiền Nhi........Ngươi muốn làm gì?” Sở Nhụy thở gấp từng hồi, cả người mồ hôi chảy đầm đìa, môi phát run, không nói nên lời.
“Các ngươi hôm nay phải hầu hạ tốt cho Nhụy phu nhân, nàng ấy không phải là khuê nữ gì cả, các ngươi không cần phải khách khí.”
Thích Thiền Nhi cười cười nói, đứng lên đi ra ngoài, mới vừa bước ra ngoài cửa đột nhiên kêu một tiếng khuôn mặt trắng bệch giống như bình thường, lui về sau mấy bước.
Tiếp đến là hai gã hướng đến Sở Nhụy chuẩn bị ôm nàng, ngay cả kêu cũng không kịp kêu đột nhiên 'Rầm' một tiếng ngã xuống đất hiển nhiên là bị ám khí đánh trúng.
Toàn thân một màu đen, nam tử cao lớn xuất hiện ở cửa, là Lăng Phi và Lăng Vệt mang bốn nam tên ám vệ bịt mặt đi theo phía sau, cách đó không xa làm vài tên gia đinh của Thích gia nằm ở trên đất.
Thích Tiền Nhi kinh hãi, cả người phát run , nàng nghe giọng nói lạnh như băng :“Ngươi thật to gan, dám động đến nàng ấy.”
Âm thanh này thật sự rất quen thuộc là ai đến đây.
Sở Nhụy rất muốn ngẫn đầu lên nhìn xem thử là người nào, nhưng đáng tiếc ý thức của nàng rất hỗn độn, nàng vô lực nằm ở trên bàn, toàn thân như nước, giữa hai chân sớm đã ẩm ướt một mảng, trong hoa huyệt của nàng như muốn hỏng đi vậy.....
Trong sương mù, nàng cảm nhận có người ôm nàng vào lòng lại cẩn thận đem cơ thể ẩm ướt của nàng bao bộc trong cơ thể mình.
“Nhiếp ... ...” Nàng theo bản năng 'Umh' một tiếng, như vô thức gọi người nào đó.
“Ngoan , vẫn còn nghĩ đến ta.” Nhiếp Thư Thần nói nhỏ bên tai nàng, trầm thấp mà giàu từ tính, đều là lời dụ dỗ.
“Ngô....” Nàng thoải mái rên rỉ, cuối cùng tìm được lòng ngực quen thuộc, mềm mại không xương ở trong cơ thể của hắn, nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cọ cọ vào lòng ngực hắn, như con mèo nhỏ cọ vào lòng chủ nhân.
Bên tai Sở Nhụy có vài âm thanh ồn ào, làm nàng nhíu long mày.
“Ngươi đã hạ nàng dược gì?”
“... ...”
“Không nói đúng không......Gia cũng có xuân dược mạnh nhất, làm cho ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, ngươi có muốn thử không?”
“Không! Gia.....Xin người tha cho Thiền nhi?”
“Vậy còn không nói.....”
“Là.....là' Ngọc lộ kiều'.”
Nhiếp Thư Thần khi nghe đến ngọc lộ kiều bỗng chóc yên tâm, tuy ngọc lộ kiều là xuân dược nhưng dược tính lại ôn hòa, sẽ không làm thương tổn đến cơ thể của nàng.
Nhiếp Thư Thần ôm ngang người không ngừng vặn vẹo trong lòng, lạnh giọng nói:“Gia trước hết lưu lại mạng của ngươi, nếu nàng ấy có mệnh hệ nào, ngươi cũng dừng mong sống sót.”
Thích Thiền Nhi nhìn người nam nhân đi ra ngoài, đột nhiên khóc lớn tiếng nói:“Gia.....Thiền nhi vì quá yêu chàng, vì sao chàng chưa bao giờ nhìn Thiền nhi một lần, vì sao?”
Nàng một lòng một dạ, trước kia chưa đến Nhiếp phủ luôn lấy lòng người nam nhân này, thậm chí nàng đã quên Thích thái sư gọi nàng đến đây là có mục đích.....Nàng không muốn làm gián diệp, nàng muốn là làm nữ nhân của Nhiếp Thư Thần, nhưng cuối cùng lại một cung nữ chiếm được người nam nhân này.
“Ngươi?” Nhiếp Thư Thần nghe xong cũng không quay đầu lại, lười biếng nói:“Ngươi xứng sao?”
Người này, có tâm địa độc ác, luôn luôn bày kế, hắn làm sao không biết được chứ? Bất quá nhìn thấy lười vạch trần thôi.