Xử lí xong mọi chuyện, Phượng Thanh Loan liền đưa mắt nhìn Chiến Thiên Kỳ đang đứng phía sau lưng mình, tay vẫn nắm chặc tay nàng không thả. Lại đưa mắt nhìn vào đôi mắt trong veo không tạp chất của hắn, mày nhíu lại một chút rồi giản ra lại, lạnh lùng nói.
“Chi, lấy cho ta một chút thức ăn, đem lên phòng cho ta, còn có... lấy một chút bánh ngọt.”
“Vâng, chủ tử!” Chi cúi người đáp sau đó liền xoay người rời đi.
“Nham Kiều, canh giữ phòng cho ta, không cho bất cứ kẻ nào làm phiền.” Thanh Loan lại nói tiếp, sau đó kéo Chiến Thiên Kỳ đi về phòng.
“Vâng.” Nham Kiều cung kính đáp, nhìn hai cái bóng lưng một đỏ như hoa bỉ ngạn vương vấn hàng nghìn sự đời, một trắng tinh khiết không nhiễm bụi trần rời đi, hai người bọn họ có khí chất khác biệt hoàn toàn, nhưng mà hợp lại thành một tổ hợp rất đẹp đôi, như là một đôi thiên chi kiều tử được sắp đặt từ trước.
Thanh Loan kéo Chiến Thiên Kỳ về phòng của mình, nhẹ giọng nói “Ngươi ngồi xuống trước đi.”
“Ân.” Chiến Thiên Kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu, đi tới ngồi xuống trên giường.
“...” Thanh Loan vừa đóng cửa lại nhìn qua chiếc bàn, không thấy Chiến Thiên Kỳ đâu, nhìn lại thì đã thấy hắn đã ngồi trên giường của mình, còn đang ôm chiếc gối của mình nữa chứ?! Cạn lời.
“Thần Tiên tỷ tỷ?” Chiến Thiên Kỳ thấy vẻ mặt đó của Thanh Loan thì ngây ngốc hô lên. Trong lòng lại có chút vui vẻ và thú vị.
“Ta không phải là Thần Tiên, ta là ngươi lão bà, ta tên là Phượng Thanh Loan. Nói cho ta biết tên của ngươi là gì?” Thanh Loan đi tới bên cạnh Chiến Thiên Kỳ ngồi xuống, mặt nghiêm lại nói.
“Ân! Nương tử, ta tên là Chiến Thiên Kỳ, mọi người hay gọi ta là ngốc tử, nương tử, mặt nàng như thế này rất xấu.” Chiến Thiên Kỳ cười ngây ngốc nói, tay chọt chọt vào má của Thanh Loan cười khúc khích khúc khích. Ân! Thật là mềm, thật thích!
“Sau này ai nói ngươi là ngốc tử, ngươi cứ đánh hắn cho ta, đánh cho cha mẹ hắn nhận không ra, đừng sợ, có ta bảo hộ cho ngươi. Nếu mà đánh không lại thì đừng có chính nhân quân tử gì gì đó, cứ trốn đi, về đây nói với ta, ta đi đánh hắn thay ngươi.” Thanh Loan không để ý, nghiêm mặt nói. Đã là người của nàng thì đừng có ai mơ tưởng hãm hại, nếu không dù liều cả cái mạng nàng cũng sẽ giết được tên đó! Không! Giết thì quá dễ dàng, phải bắt người đó sống không bằng chết!
“Ân! Nương tử là tốt nhất, nương tử là do nương của ta phái đến phải không? Phái đến để bảo vệ ta.” Chiến Thiên Kỳ đôi mắt ầng ậng nước mắt nói, nhìn như là sắp khóc đến nơi, nhưng mà nước mắt vẫn không có chảy xuống, chỉ vương quanh vành mắt.
“Không phải.” Thanh Loan lạnh lùng nói, đưa tay lau đi nước mắt của Chiến Thiên Kỳ, vẻ mặt ghét bỏ “Ta không thích nước mắt, sau này đừng cho ta thấy ngươi khóc.”
“Ân... sau này ta sẽ không khóc.” Chiến Thiên Kỳ, ra vẻ ủy khuất nói.
“Ngoan, ngươi đói chưa? Thức ăn sắp đến rồi.” Thanh Loan cười nhạt nói. Tên này coi bộ cũng ngoan đó chứ? Đúng là trẻ nhỏ dễ nuôi!
“Đói.” Chiến Thiên Kỳ xoa xoa bụng nói.
“Ân, Chi đem vào đi.” Thanh Loan cười cười nói, xoa xoa đầu của Chiến Thiên Kỳ, cảm thán, sao đầu của tên này lại mềm như vậy? Xoa thật là thích.
Chi bên ngoài nghe được mệnh lệnh của Thanh Loan thì nhanh chân bước vào, dọn đồ ăn lên bàn.
“Lui ra đi.” Thanh Loan gật đầu lạnh lùng nói, sau đó dắt Chiến Thiên Kỳ ngồi xuống hai chiếc ghế đặt sẵn gần bàn ăn.
Chi nghe vậy liền cười khúc khích nhìn hai người sau đó vui vẻ lui ra.
“Cho ngươi nè.” Chi bước ra ngoài phòng từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bộc bánh quế đưa cho Kiều Nham, sau đó tung tăng bước đi... ăn.
Trong phòng Thanh Loan và Chiến Thiên Kỳ ngồi trước cả bàn thức ăn, mắt đối mắt mà nhìn nhau một hồi lâu sau, Thanh Loan nhíu mày lại nghi ngờ nhìn Chiến Thiên Kỳ, nhỏ giọng hỏi.
“Sao ngươi lại không ăn? Nhìn ta làm gì?”
“Tại nương tử không ăn, với lại trước giờ toàn lạ có người đút cho ta ăn nha.” Chiến Thiên Kỳ ngây thơ cực kỳ nói.
“...” Thanh Loan trầm mặc không nói gì thêm nữa, nàng hiểu ý của Chiến Thiên Kỳ rồi, muốn nàng đút cho hắn chứ gì?!
Trong ánh mắt trông mong của Chiến Thiên Kỳ, Phượng Thanh Loan cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, cực kỳ không tình nguyện đút cho Chiến Thiên Kỳ ăn, lâu lâu thì tranh thủ ăn một miếng bánh ngọt.
Chiến Thiên Kỳ ăn đến cực kỳ thỏa mãn, trong lòng ấm áp cực kỳ, lại thấy Thanh Loan như vậy, cầm lòng không được, cầm bánh đút cho Thanh Loan ăn.
Không khí trong phòng cực kỳ ấm áp và hòa hợp.