Nhưng cao hứng không nổi vì hắn quyết định xử phạt nàng! Vì chẳng may nàng quên mất gọi hắn 1 tiếng đại ca… thế là…
”Cái này… không ổn.” Nhìn con người đang nằm trên giường vỗ vỗ chỗ trống còn đó. Phải nói là ý đồ của hắn rất rõ ràng!
”Có cái gì là không ổn?”
”Cưc kì.. cực kì không ổn. Việc này ví như không cẩn thận truyền ra sẽ tổn hại đến thanh danh huynh và muội.”
”Yên tâm trời biết đất biết, nàng biết ta biết, chỉ cần nàng không nói thì
không ai biết. Để ta nhắc lại Ly An chính nàng đồng ý hình thức xử phạt
sao có thể nói không giữ lời?” Gần đây hắn đối phó với nàng rất thuận
buồm xuôi gió. ( L: lộ bản chất sói)
”Không thể đổi cách xử phạt khác sao?” Nàng thật sự không nhớ rõ mình lúc trước sao lại đáp ứng cái này.
”Ly An nói phải giữ lời, trời tối rồi nhanh ngủ thôi!”
Giằng co mãi không thắng, Tôn Ly An đành phải cởi giày nằm trên giường.
Nhìn bộ dáng chấp nhận của nàng hắn thấy buồn cười.
” Chúng ta lúc trước cũng hay ngủ với nhau đâu có gì lạ đâu, nàng đã quên sao?” Hắn giúp nàng đắp chăn rồi nằm xuống.
”Muội không quên.” Lúc trước nàng vẫn đi gõ cửa phòng Tôn Tung Hoành vì nàng đặc biệt sợ tối.
”Khó có được thời gian ôn chuyện cũ, nàng cứ thoải mái đi, ta sẽ không làm gì nàng đâu.” Hắn cũng không phải là kẻ háo sắc
”Ly An cũng tin tưởng tính của huynh, chỉ là…”
”Chỉ là cái gì?”
”Muội chỉ không hiểu huynh gần đây có vẻ thay đổi?”
”Nàng nên là biết người trong lòng ta không phải Niệm Tương Khảm?”
”Vâng!” Ban ngày nghe hắn nói hắn không nhớ rõ khi nào nàng hỏi hắn muốn kết
hôn với Tương Khảm, càng không nhớ rõ hắn khi nào nói qua thích Tương
Khảm, hắn nói toàn bộ đều là hiểu lầm…
”Bất quá… ta cũng xác thực chuyện có người trong lòng.” Hắn cẩn thận quan sát biểu tình của nàng.
Tôn Ly An đích lòng hơi bối rối, hai người ánh mắt nhìn nhau.
”Cô nương kia… đã từng nói cho ta biết nàng muốn bay lượn ngàn dặm, muốn
hành tẩu du lịch thiên sơn vạn thủy; nàng đã từng nói sẽ nhận lời không
bao giờ từ bỏ ta, thích nhìn ta cười, thích nằm trong lòng ta ngủ….
Trên đời này chỉ có nàng mới có thể tâm ta bình yên, ta có thể tin tưởng mà
có thể giao cho nàng mọi việc, cũng chỉ có nàng ấy là người duy nhất ta
muốn cưới làm thê tử… trong mắt ta chỉ có 1 mình cô ấy… Ly An có biết
người đó là ai chăng?” Hắn cười rất ôn nhu nhìn nàng.
Tôn Ly An nghe mà như đi vào 1 giấc mộng đẹp, hốt hoảng không biết hắn đang nói ai? chẳng lẽ….
Vì cái gì mà tim mình đập nhanh như vậy!
”Cô nương này Ly An cũng quen.”
Cái gì? Nàng cũng biết đối phương? Tâm trí đang trên mây … tự dưng như rớt
xuống…Tôn Ly An cảm thấy được Tôn Tung Hoành là đang đùa giỡn nàng.
”Đoán đúng có thưởng.” Hắn lại bổ sung.
”Không muốn đoán.” Niệm Tương Khảm gặp mọi người nói nàng được 1 năm ăn mứt quả, trên dưới Tôn phủ chẳng ai hiểu?
”Nếu huynh có người trong lòng thì hãy xin phép với mẹ nuôi, bởi vì mẹ nuôi vẫn nghĩ huynh muốn kết hôn với Niệm Tương Khảm.”
”Ta chỉ cho muội cơ hội 1 lần đoán ra người đó là ai? Nếu sai ta sẽ trừng phạt muội.”
Lại trừng phạt? hắn nghiện trò này hả?
”Muội không muốn nghĩ…”
”Muội đoán sai liền phạt muội phải gả cho ta.”
Hả? Tôn Ly An rốt cục quay đầu đón nhận ánh mắt hắn tràn đầy thâm tình,
nàng lại vẫn không kịp hỏi bàn tay của hắn đã chạm lên gương mặt nàng
khẽ vuốt, nhẹ nhàng như sợ làm đau nàng, ánh mắt chân tình làm nàng
không khỏi si mê. ( L: mĩ nam kế…)
Ánh trăng nhẹ nhàng chậm rãi
phát sang trên thân hình 2 bóng người, ánh mắt ánh nhìn thẳng nàng.Tựa
như trong mắt hắn chỉ có nàng. Chớp mắt 1 cái Ly An không khỏi hoang
mang. Lại nhớ tới vừa rồi lời Tôn Tung Hoành nói, mà lúc này hắn lại tại ôn nhu như vậy chẳng lẽ hai người bọn họ thực có thể nắm tay nhau cả
đời ư? Lời hắn nói là thật hay giả?
”Muội…Muội không muốn đoán, huynh đã muốn nói vậy cứ nói.” Ài! Vì sao hắn lại làm nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch của nàng?
”Muội tất nhiên phải đoán, ta tin tưởng trong trái tim muội nhất định biết rõ đáp án.”
”Nếu muội nói đúng thì sao?”
”Nói muội đúng… ta tự nhiên sẽ cưới được cô nương ta thích.”
”Người huynh muốn kết hôn là ai?” Nàng trực tiếp hỏi lại.
Tôn Tung Hoành khóe miệng lại cười nói:
”Ta hẳn sẽ không mắc mưu muội đoán trước.”
”Muội…” Tôn Ly An muốn nói lại thôi, đang muốn nói ra một cái tên thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng có người nói chuyện với nhau. ( L: mưu bắt gian
tại giường của anh lại thực hiện nữa hả…)
”Hoành nhi thật sự bị bệnh sao?”
”Tương Khảm cũng không rõ lắm nhưng đêm nay thiếu gia quả thật ngủ rất sớm,
cơm chiều ăn cũng qua loa nô tỳ thấy rất khác thường, vốn định cho Tôn
quản sự nhưng hình như nàng tựa hồ cũng ngủ sớm; Niệm Tương Khảm bất đắc dĩ đành phải kinh động phu nhân, dù sao thiếu gia không thích ồn ào ngủ sớm vậy không chừng thật sự có việc,,,.” Ha ha nàng thấy Ly An tỷ tỷ
tiến vào phòng thiếu gia rất lâu nàng liền hạ quyết tâm muốn tăng tốc để cho kia hai kẻ kia gạo nấu thành cơm. ( L: cao minh, thưởng cho 1 năm
mứt quả nữa Khảm: mắt sáng như sao….)
”Cũng đúng người làm mẹ như ta ít khi quan tâm nó, đây là lúc cho ta thể hiện trách nhiệm của người mẹ. Niệm Tương Khảm ngươi thực hiểu chuyện, may có ngươi nhắc nhở ta.” ( L: 2 kẻ tự hát với nhau)
”Phu nhân đây là trách nhiệm của nô tỳ” Ha ha.
”Trong phòng đã tắt đèn Hoành nhi chắc đã ngủ.”
”Phu nhân sao không gõ cửa. Chắc thiếu gia sẽ rất vui sướng khi phu nhân quan tâm.” ( L: ha ha)
Lời nói chuyện bên ngoài đã dứt làm cho Ly An trừng to mắt, sợ tới mức đang muốn nhảy dựng lên, Tôn Tung Hoành lại một tay đặt nàng trên giường,
không cho động đậy.
”Tung Hoành!” Nàng hô nhỏ.
”Đoán đi ta sẽ để muội đi.” Không đoán mà đòi chạy ư?
”Mẹ nuôi sẽ vào đây, huynh cho muội đi!” Nàng cảm thấy khẩn trương không thôi.
”Muội biết rõ người trong lòng ta là ai, vì sao không đoán?”
”Hoành nhi! Hoành nhi con đã ngủ chưa?” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi rất to của Tôn phu nhân.
Tôn Ly An tâm tình càng khẩn trương hơn.
”Mẹ nuôi, phu nhân…”
”Muội nói đi, nếu muội không nói ta sẽ kêu lên và nương sẽ lập tức vào đây. Một… hai…”
Tôn Tung Hoành chưa có cơ hội đếm tới 3 thì bị Tôn Ly An do tình thế cấp
bách 2 tay không động đậy được dung môi chặn miệng hắn….Tuy nhiên chiêu
số thật không thông minh này … nụ hôn này làm cho 2 người như bị doạ.
Cứng đờ vài giây…Tôn Tung Hoành lập tức giành thế chủ động chậm rãi hôn.
Biết rõ cái này nụ hôn là cử chỉ không đúng nhưng nàng vẫn đang làm…
Tình cảm là không thể lừa dối được, hơn nữa nàng rát sợ có được nó lại mất
đi sẽ rất đau khổ vì vậy nàng không dám thẳng thắn nói chuyện làm bộ như không thấy… không nghe… không biết.. ai ngỡ mỗi lời nói của hắn làm cho lòng nàng xao xuyến, động tâm.
Dòng lệ nhẹ nhàng rơi xuống mu
bàn tay của Tôn Tung Hoành làm cho trái tim hắn nhộn nhịp. Lau đi lệ của nàng làm cho hắn đau lòng không thôi.”Ly An nàng đừng khóc. Ta không
phải cố ý muốn khi dễ nàng… Ta chỉ là sợ hãi mất đi nàng, người mà ta
yêu là nàng… từ đầu đến cuối không thay đổi.”
Tôn Ly An nhìn hắn thật lâu không nói gì.
”Hôm nàng cùng Tề công tử nói với nhau ta đều nghe thấy. Cho nên ta mới
không nói ta lòng mình vì huynh không muốn là 1 Tề công tử thứ 2. Hơn nữ muội luôn gọi ta là đại ca…luôn coi ta là ân nhân cho nên ta cực
kỳ….luôn hy vọng rất ích kỉ là muội sẽ không lấy chồng thì sau này sẽ
cùng huynh ở 1 chỗ….” Hắn thật sự cực kỳ ích kỉ hy vọng Ly An đừng ghét
hắn.
”Huynh… Thích muội?! Đúng là muội nghĩ đến huynh chỉ muốn
chúng ta chỉ có tình cảm huynh muội, bởi vì muội từng nghe lời huynh nói với mẹ nuôi nói sợ muội xấu hổ…!”
Tôn Tung Hoành đột nhiên cười sảng khoái, mây đen trong lòng bay đi, hắn buông nàng ra.
”Thì ra cả 2 chúng ta đều để ý đối phương! Ta sở dĩ nói với nương những lời
này quả thật là lo lắng muội cảm thấy khó xử, không sao, ta chỉ cần biết Ly An cũng thích ta ta rất vui, cực kỳ vui!”
”Cho nên…” Suy nghĩ của nàng trở nên hỗn độn.
”Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng! Ly An nàng có bằng lòng làm vợ ta không? Ta đảm bảo sẽ rất yêu nàng, bảo vệ nàng, không để nàng chịu tổn thương… sẽ yêu nàng cả đời này. Nếu nàng không muốn ta cũng không dám miễn
cưỡng.” Ài! Sau cùng hắn cũng nói được lời hắn muốn nói bấy lâu nay ( L: lời cầu hôn thật chân thành… hix hix ai cầu hôn mình như thế nhỉ.. vui
phải biết…)
Lâu không thấy bên kia trả lời, làm tim hắn bất an,
ánh trăng chiếu trên khuôn mặt quyết đoán của hắn mọi cảm xúc nhỏ của
hắn Ly An đều thấy được, 2 mắt nàng đẫm lệ lập tức nhào vào lòng hắn
”Muội nguyện ý… nguyện ý!” Giờ này khắc này trong lòng của nàng mặc kệ những
cái khác chỉ còn nghĩ đến nam nhân này mà thôi. Chỉ cần 1 người là hắn
mà thôi.
Tôn Tung Hoành ôm chặt nàng, không muốn buông ra…
”Ly An… Ly An! Ly An của ta…” Hắn yêu nhất bảo bối trong lòng hắn.
Mà ngoài cửa phu nhân và Tương Khảm chẳng biết rời đi từ bao giờ.
Tôn Tung Hoành vẫn ôm nàng, một tay kia trở thành gối cho nàng, hai người
tư thế quá ám muội, nàng có phải hay không vẫn đang mộng? Tất cả chỉ là 1 giấc mộng ư? Nhưng nàng nhớ đó không phải mộng, hắn muốn kết hôn với
nàng là sự thật
Tôn Tung Hoành chạm nhẹ vào khuôn mặt vừa tỉnh của nàng.
”Sớm.”
Nàng hoảng sợ, không nghĩ tới hắn thức dậy sớm như vậy, kích động rũ mắt.
”Huynh đã tỉnh?”
”Ta không dám ngủ, chỉ sợ nàng nửa đêm đổi ý đào tẩu, ta sẽ tìm không thấy người!” Hắn tự giễu.
”Muội… muội sẽ không làm như vậy!”
”Ngủ ngon không?” Ôm trong lòng thân thể mềm mại này hắn đã cố gắng khắc chế chính mình để không doạ nàng chạy mất.
”Ngon ạ!” Một đêm nàng ngủ vô cùng tốt.
”Vậy là tốt rồi. Chuyện với nương không cần lo lắng ta sẽ xử lý, tuyệt không cho nàng chịu ủy khuất.” Hắn tuyệt không để cho nàng có một tia lui
bước.
”Ta có vẻ sợ hãi Tương Khảm sẽ chịu ủy khuất.” Nàng coi cô bé như muội.
”Ài! Niệm Tương Khảm là thật không thích ta! So với ta nàng khả năng yêu mứt quả hơn nhiều!” Đây là chuyện thật
”Vậy thì…” Nàng nhẹ giọng đích cười.
”Cho nên nàng phải thật thật yêu ta vào, vì từ nay về sau ta cũng chỉ có 1 mình nàng.”
Tôn Ly An xấu hổ đỏ mặt, đứng dậy sắp xếp y phục.
Tôn Tung Hoành trước cửa bị ngăn nàng lại 1 chút.
”Từ từ bên ngoài lạnh, mặc thêm áo khoác này vào.” Tâm tình của hắn rất
tốt, cả người giống như trên 9 tầng mây, trong lòng ấm áp vô cùng. Bộ
dáng nho nhỏ đáng yêu của nàng làm cho hắn nhịn không được ôm vào trong
lòng.
”Ta thực hận không thể cuối năm liền cưới nàng ngay vào cửa, thật sự không muốn để nàng đợi tới sang năm.”
”Chậm một chút, không vội.”
”Đúng vậy! Chúng ta còn có cả đời.”
”Vậy muội đi ra trước!” Nàng vẻ mặt thẹn thùng nói. Vừa mở ra cửa bên ngoài
Tôn phu nhân sớm ở ngoài cửa cảnh tượng trước mắt làm cho nàng trợn mắt
há hốc mồm.
Đêm qua sợ đánh thức con trai bà mới đi; sáng sớm vốn định mang cho nó bát canh gà không nghĩ tới gặp được một màn này, thật
sự là… thật sự là… xấu hổ! May mắn Tương Khảm không có ở bên cạnh, không thế thì…
”Các con, các con???”
”Nương! Người tới thật
đúng lúc. Con đang định đi nói cho nương việc con muốn cưới đích thị là
Ly An.” Tôn Tung Hoành đi lên trước, rõ rang là che chở cho Ly An.
”Ngươi… Vậy Tương khảm làm sao bây giờ?”
”Con đã cùng với Tương Khảm chỉ có tình cảm huynh muội, con cũng đã nói rõ cho cô ấy, em ấy cũng đã đồng ý.”
A…… Tôn phu nhân nán lại một phen thì ra con trai đều đã xử lý tốt không
cần nàng lo lắng. Nàng cũng đã chú ý tới vẻ mặt khó xử của Ly An xem ra
vợ chồng son này sau lưng mình đã sớm “ xã giao” đã lâu ( L: hay cho cụm từ xã giao của Tôn pn…)
Thôi! Ly An cũng được chỉ cần con trai thích mình sẽ không phản đối.
”Con đã đều đã xử lý tốt vậy nương liền không can thiệp. Ly An là 1 cô nương tốt con nếu làm cho cô bé đau lòng thì đừng coi ta là mẹ nữa!” Chỉ cần
con trai đồng ý thành thân, bà đã cám ơn trời đất lắm rồi.
”Đương nhiên sẽ vậy.”
”Ly An.”
”Mẹ nuôi…”
”Ta chứng kiến con lớn lên, cũng hiểu con ít nhiều, con lại luôn bên cạnh
chăn sóc Hoành nhi mẹ rất yên tâm. Sau này đã là vợ của nó rồi đừng gọi
ta là mẹ nuôi gọi mẹ đi được không?”
”Dạ… Nương!” Tôn Ly An nhút nhát kêu.
”Thực ngoan. Hoành nhi! Con mau uống canh vào hôm nay nương đã thức dậy sớm
nên ta phải đi ngủ bù.” Nói xong Tôn phu nhân khóe miệng tươi cười ly
khai, hôm nay mình có thể an tâm ngủ lâu lâu rồi.
Sauk hi Tôn phu nhân đi, Ly An cũng vội vã muốn ly khai chỉ sợ bị những người khác thấy Tôn Tung Hoành ôm chặt nàng.
”Ta thật muốn cuối năm liền cưới nàng vào cửa, bất quá cuối năm ta phải đi áp tải khả năng phải chờ tới năm sau.”
”Chính sự quan trọng hơn.”
Tôn Tung Hoành tay để tại trên vai nàng.
”Ta là chờ không được.”
”Huynh thật sự muốn lấy muội sao?”
”Cuộc đời này không thay đổi.”
”Muội sợ…”
”Sợ cái gì?”
”Sợ… Sợ hạnh phúc sẽ nhanh biến mất, sợ sẽ tỉnh giấc mộng này.”
”Nha đầu ngốc cái này không phải là mộng. Nếu là mộng thì ta còn đau lòng hơn nhiều, muội đừng suy nghĩ miên man nữa!”
Lúc ban đầu không dám có hy vọng xa vời, đành phải chôn chặt tình cảm của
với hắn dưới đáy lòng không nghĩ tới lúc này lại có thể mộng đẹp trở
thành sự thật. Bởi vì có Tôn Tung Hoành làm cho lòng nàng trở nên kiên
định hơn rất nhiều, nàng không ước mong nhiều chỉ muốn bình an.