Tôn Ly An ngoài miệng đồng ý đề nghị của Tôn Tung Hoành nhưng trên thực
tế lại cố ý khởi hành sớm trước một ngày… mặc dù như vậy sẽ làm hắn tức
giận nhưng sau đó sẽ bỏ qua thôi.
Lộ trình đi tới Long An phân
cục mất hai ngày và nàng cải nam trang để đi. Buổi tối thuê 1 nhà trọ
ngủ, do ông chủ nhà trọ biết nàng nên có thể sẽ để cho nàng 1 phòng. Lúc đi tới nhà trọ thì ông chủ nhà trọ ra cửa đón
”Tôn công tử đã
lâu không thấy.” Chưởng quầy cực kỳ cơ trí khi Ly An mặc nữ trang thì
gọi Tôn cô nương; còn khi nam trang là công tử. ( L:quả là khách hàng là thượng đế)
Tôn Ly An nhẹ nhàng vuốt cằm.
”Có còn phòng trống không?”
”Có.. có. Gian phòng tổng từ trước tới nay đều thay Tôn công tử giữ lại.” Tôn Ly An là khách quý, lại từng có ân với hắn nên chưởng quầy không dám
thất lễ, tự mình đưa nàng lên lầu.
”Lần này sao không có ai đồng hành?”
”Ta một người có vẻ thuận tiện hơn.”
”Bất quá…” Chưởng quầy đưa Ly An tới cửa lại một bộ mặt muốn nói lại thôi.
”Làm sao vậy?”
Chưởng quầy nhắc nhở:
”Gần đây trên đường này không yên ổn, Tôn công tử nếu như một mình ra càng phải cẩn thận vùng này có sơn tặc.”
”Đa tạ, tại hạ hành sự sẽ càng cẩn thận.” Vào cửa phòng Ly An mới hơi chút
thở dốc, đây là nàng lần đầu nàng không nghe theo lời của Tôn Tung Hoành chỉ vì chuyện nàng sắp phải làm chỉ sợ hẳn không tán thành, nhưng nàng
phải làm nếu như không làm cuộc đời sẽ nuối tiếc. Nàng khẽ cắn môi dưới
nếu đã làm nàng không nghĩ muốn quá nhiều, đi một bước tính một bước; Hạ quyết tâm Ly An sắp xếp hành lý rồi đi ngủ.
Hôm sau sau khi dung cơm nàng vội vàng ra đi. Nếu duy trì tốc độ hiện tại thì đại khái ngày
mai có thể đến nơi, lần này là cơ hội khó có mà nàng trông mong từ rất
lâu tuyệt không cho phép có gì sơ xuất. Tôn Ly An cẩn thận chọn đường
lớn, nhưng tới lối ré kia là 1 con đường không hay ho gì. Quan Trạch
Nghĩa nói bọn hắn tạm thời dừng lại vậy nói không chừng sẽ rất nhanh đi
bởi vậy nàng không thể trì hoãn, nhưng lại nhớ tới lời nhắc nhở của ông
chủ nhà trọ vùng bên cạnh có sơn tặc lui tới… Nàng đi vậy có phải gặp
mạo hiểm hay không? Đang lúc Tôn Ly An cảm thấy khó xử thì đằng sau
truyền đến tiếng vó ngựa vừa quay đầu lại thấy bốn người:1 ông lão,
thiếu niên, nam nữ đều có chắc là người 1 nhà.
”Công tử ngươi cũng đi đường này sao?”
”Đúng vậy.” Đối với người xa lạ Ly An theo quán tính phòng bị.
”Chúng ta cũng đi sắp tới đường nhỏ này nghe nói có sơn tặc, gặp công tử ở đây hay chúng ta đi cùng có gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.” 1 ông lão cầm đầu
cười hỏi.
Tôn Ly An trầm mặc không nói, trong lòng nghĩ thôi thì đồng hành cùng họ.
”Ngươi yên tâm nếu là gặp việc gì có con trai ta, con dâu đều biết võ, sẽ bảo
vệ được công tử.” Lão nhân nói ông lão nhìn nhi tử, con dâu cũng cười.
”Đúng vậy! Công tử, cha ta đều đã nói như vậy, ngươi một mình hành tẩu vạn
nhất gặp nạn thì biết kêu ai cứu có bạn kèm vẻ có bảo đảm hơn.”
Trải qua suy xét trước sau Ly An đồng ý
”Vậy đa tạ ý tốt của các ngươi.” Cũng sợ chẳng may gặp nạn thoi thì cứ thử 1 lần.
Vì thế năm người đồng hành giục ngựa chạy như điên, không có chút chần chờ. Không lâu sau, ông lão đột nhiên dừng lại
”Phụ thân, người làm sao vậy?” Nhi tử tiến lên hỏi.
”Ta có chút không thoải mái, nghỉ ngơi một chút đi!” Lão hỏi, ánh mắt rơi vào trên mặt Ly An.
Mặc dù tình huống này không có trong dự liệu của nàng nhưng bọn họ đi lâu như vậy cùng nên nghỉ 1 chút chắc không sao
”Lão nhân gia thân thể có chỗ nào không khoẻ? Ta trên người có mang theo
thuốc biết đâu có công dụng.” Tôn Ly An xuống ngựa, đồng thời cởi bỏ
hành lý lấy ra hộp thuốc.
Quay đầu đã thấy một đao bổ tới nàng bất ngờ không kịp phòng, thuốc bay ra trên mặt đất, ngưỡi ngã qua 1 bên
”Các ngươi…!”
Bốn người đều đã lấy ra vũ khí, khuôn mặt hiền lành tươi cười lúc trước bây giờ có vẻ ngoan độc.
”Tôn Ly An ngươi đừng trách chúng ta. Có thì hãy trách ngươi cản trở đường
làm ăn của người ta nên mới muốn giết ngươi!Giết” Lão già ra lệnh một
tiếng ba người còn lại lập tức tiến lên.
Tôn Ly An lúc đầu còn hoảng sợ sau xoay người 1 cái, rút ra chiếc kiếm bên hông.
Tôn Tung Hoành thường xuyên ra ngoài áp tải nên ít nhiều lại lo lắng cho
nàng một mình nguy hiểm bởi vậy bắt nàng phải học võ, không nghĩ tới hôm nay có cơ hội dung tới.( L: yêu vợ thật, dạy vợ cách bảo vệ mình…ài,
giá như mình cũng có 1 ng` như thế….)
Bốn người không nghĩ tới nàng biết dùng kiếm, hơi kinh ngạc một phen ánh mắt giao nhau, lại tiếp tục thay nhau công kích.
Võ công của nàng vốn là phòng thân, Ly An chưa bao giờ gặp qua nguy hiểm
bởi vậy nên không ứng biến được, lại bị 4 phía bủa vây tay cầm kiếm run
run như cầm không nổi, thở hổn hển.
” Giết cô ta!”
Bốn
người xông lên cho dù Tôn Ly An có thể tránh được một người nhưng lại
ngăn không hết 2 hay 4, không lâu sau, nàng tựa vào vách núi đá trùng
điệp thở dốc, trên người có vài chỗ bị đao làm thương tổn. Mắt thấy nàng sẽ chết tại nơi này!
Nàng đã trải qua 1 không mà là 2 lần chết
rồi không nghĩ hôm nay con đường mình đi lại tiếp tục là tử lộ, nàng
không có sợ chết nhưng sợ nhưng người khác biết tin sẽ làm phụ công mọi
người. Mẹ nuôi đã rất chiếu cố nàng, Tung Hoành luôn che chở xem ra nàng kiếp này khó có thể hồi báo.
”Đừng chống cự nữa, ngươi chỉ là 1 cô nương mà thôi, tự cầu phúc cho cái chết mà lên đường đi. “ Lão già kia nói
Vốn tưởng rằng là 1 cô nương tay trói gà không chặt ngoài ý muốn lại là 1 kẻ cứng cỏi làm hắn bội phục.
”Ta biết hôm nay mình không thể thoát, các người đều biết ta là ai vậy sau
khi ta chết mong các người hãy đem tin này đến báo cho Tôn phủ, trên
người ta còn ít ngân phiếu coi như thù lao cảm ơn.” ( L: ai cho kẻ giết
mình tiền bao giờ… ngốc có hạng)
Ba người nhìn về phía ông lão, lão nhân kia gật đầu đồng ý.
”Xin đa tạ.” Tôn Ly An nói xong chậm rãi nhắm mắt lại nếu là ý trời hôm nay
muốn dẫn nàng đi đó là mệnh của nàng. Tung Hoành! thật xin lỗi…nếu như
có kiếp sau sẽ báo đáp ân tình của huynh. Tự nhụ không được khóc. Đao hạ xuống thì chớp mắt có 1 tiếng đao khác ngăn cản. ( L: teng teng… anh
hùng cứu mĩ nhân bắt đầu…)
Keng!
Tiếng vũ khí giao nhau vang lên!
Tôn Ly An mở hai mắt vậy mà nhìn thấy 1 người không có khả năng xuất hiện tại nơi này – Tôn Tung Hoành!
Tôn Tung Hoành biết nàng ở sau hắn không hồi đầu chuyên tâm đối phó 4 kẻ
trước mắt. Hắn giáng đòn mạnh mẽ vào 1 nam 1 nữ trẻ tuổi kia khiến bọn
họ sụt giảm nhuệ khí. Sau cùng còn lại lão già và 1 đứa nhỏ, 2 bọn họ
không tới việc này lại xảy ra nên không khỏi kinh hãi. Tôn Tung Hoành
ánh mắt lợi hại quét qua họ ba người không nói gì mắt chọi nhau.
Lúc
này Tôn Tung Hoành chậm rãi rút ra một cây đao khác, song đao làm cho
bọn người kia rùng mình càng thêm đề cao cảnh giác. Sau đó ánh mắt trao
đổi phối hợp ép Tôn Tung Hoành không có đường sống. Ngay tại khi bọn họ
sắp xuất đòn thì Tôn Tung Hoành lấy lùi làm tiến trở tay chỉ thấy cái
đao hướng về phía cánh tay đứa trẻ. Thoáng chốc máu chảy ra.
Hắn
hành tẩu giang hồ nếu không phải kẻ thù chết thì sẽ là mình, bởi vì bọn
họ phải bảo vệ hàng áp tải cho nên không có sự lưu tình với kẻ địch. Cho nên không thể có chút gì gọi là.. nhân đạo. Tuy hắn có chút không muốn
thấy Ly An chứng kiến hắn thế này.
Lão già kia thấy thế trong lòng biết không thể không đi cho nên hướng kiếm về phía Ly An!
Tôn Tung Hoành lập tức đem đao trên tay di đến chặn ông lão, lại thấy có
con ngựa chạy tới nên vội vã ôm Ly An sang một bên, 4 bọn kia chạy thoát nhưng hắn không truy nữa.
Tôn Tung Hoành mày nhíu chặt.
”Tung Hoành…”
Tôn Tung Hoành quay đầu liền là hung hăng ôm lấy nàng, giống như để xác nhận xem nàng có bình yên hay không.
Chỉ có giờ phút nàyTôn Ly An mới hiểu được mình vẫn đang còn sống, nàng vẫn có hô hấp, còn hắn đang ôm mình trong lòng, cầm chặt tay như sợ hắn
biến mất vậy
2 người ôm nhau khá lâu rồi Tôn Tung Hoành mới buông nàng ra, hắn cẩn thận quan sát xem vết thương của Tôn Ly An cũng may
không bị thương nặng
”Bây giờ ta sẽ băng bó vết thương cho nàng. “
Tôn Ly An thấy hắn tức giận mặt mày nhăn nhó, mu bàn tay gân xanh hiển hiện tuy hắn không mắng nhưng hắn khẳng định đang phi thường phẫn nộ.Cũng
đúng thôi nàng không để ý lời dặn dò của hắn, một mình ra đi đã gặp nạn
nếu không phải hắn đúng lúc tới thì nàng đi chầu Diêm Vương, hắn không
giận mới lạ. Nước mắt chảy xuống
”Tung hoành thực xin lỗi…”
Tôn Tung Hoành rất muốn giúp nàng lau đi giọt lệ trên má nhưng hắn vẫn rất
giận nếu không phải hắn nghe thấy có tiếng đánh nhau, nghe thấy giọng
của nàng nếu không phải hắn tới kịp thì… có lẽ…
Chết tiệt!
Ngón tay của hắn hiện tại vẫn đang run run, hắn căn bản không muốn suy nghĩ
tới cái hậu quả kia… đao kai sẽ đam trúng nàng… hắn sẽ mất đi nàng…
Hít 1 hơi thật sâu, nén nõi giận dữ, cúi đầu giúp nàng xử lí vết thương.
”Tung Hoành, Tung Hoành…” Tôn Ly An giữ lại tay hắn.
”Huynh muốn mắng thì hãy mắng đi, đừng giữ trong lòng.”
Tôn Tung Hoành chậm rãi ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm nghị trước nay chưa từng có.
”Vì sao không nghe lời của huynh?”
”Muội…muội”
”Muội có biết khi muội phải đi huynh lo lắng bao nhiêu không. Vạn nhất lúc đó ta không tới kịp thì ai có thể giúp muội. Muội có nghĩ tới không? Có
việc gì thì cứ nói cho huynh biết… huynh không muốn muội giấu nó trong
lòng.”
”Muội có…!” Nàng vội vàng nói.
”Có mà như này sao?
Nếu ta tới chậm 1 bước thì sao hả? Hậu quả nghiêm trọng này ai sẽ chịu.
Muội còn dám hứa hẹn với ta vậy mà… thiếu chút nữa thì….” Thiếu chút nữa là 1 cảnh sinh ly tử biệt
Tôn Tung Hoành vẻ mặt có vẻ tức giận
lại giống như áp lực, hắn đột nhiên đứng dậy “phịch” một tiếng đánh một
quyền vào thân cây.( thân cây: khổ thân ta hứng đòn… thay)
”Tung
Hoành… thực xin lỗi đều là muội sai! Là muội suy nghĩ không chu toàn
không suy xét đến tâm tình của huynh.” Đối với chuyện Quan Trạch Nghĩa
cho nàng biết chuyện cảm thấy lòng nóng như lửa đốt lại không hy vọng bị Tôn Tung Hoành phát hiện chuện nàng sắp làm chuyện, nên nàng mới không
muốn có người đi theo. Không nghĩ tới làm cho hắn giận dữ, nàng biết
mình đuối lý, thành thật giải thích.
”Ta phải biết lý do!” Hắn rất hiểu nàng, không có gì sao nàng lại đi vội vàng như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Tôn Ly An đôi mắt hơi buông xuống, xoay người nói:
”Không có muội chỉ là muốn nói nếu cử thêm 1 người đi với muội như vậy nếu
chuyện Thái Thuận tiêu cục sẽ xử lí sao? Bọn họ là nhằm vào mình…dù sao
thì..có Tiểu Chiêu ở bên sẽ giúp cho huynh thêm, dù sao… muội không có ở bên cạnh huynh.”
”Nếu như thiếu muội và Tiểu Chiêu mà gặp phải
Tấm Đông Khai mà không đối phó được thì là ta kém năng lực.” Rốt cục hắn cực kì tức giận phát tiết
”Thực xin lỗi…” Tôn Ly An lại giải thích.
Trừ bỏ xin lỗi nàng cũng không biết nên nói gì mới tốt, bởi vì tận đáy lòng có 1 bí mật mà không thể nói ra.
Tôn Tung Hoành nhìn nàng rơi lệ, tâm căng thẳng, bọn họ vừa mới mới thoát hiểm hắn không nghĩ muốn ép nàng.
”Chúng ta đi tìm đại phu đã.”
Tôn Ly An suy nghĩ đến thời gian, vội vàng ra chủ ý.
”Không… Tung hoành bọn hắn là nhằm vào ta mà đến nếu chúng ta trên đường trì
hoãn chỉ sợ sẽ gặp lại bọn hắn không bằng thừa cơ chạy đi đợi tới Long
An phân quán thì tìm đại phu đi! Thương thế của muội không nặng, chạy
cũng không thành vấn đề.”
Tôn Tung Hoành thấy nàng một lòng muốn
tới Long An phân quán, cân nhắc sự tình và tính nghiêm trọng nên cũng
đồng ý đi. Bọn họ nhanh chóng tới Long An quán
Quan trạch Nghĩa đứng tại tiêu cục chờ thấy người tới
”Tôn quản sự… Đại ca? “ Đương nhiên nhìn thấy Tôn Tung Hoành đồng hành ngoài dự đoán của hắn.
”Trạch Nghĩa đã lâu không gặp.” Quan Trạch Nghĩa năm đó cùng là người sáng lập tung hoành tiêu cục, sau này tới phụ trách Long An phân quán.
”Không nghĩ tới lần này đại ca lại cùng Tôn quản sự cùng đến, xem ra…”
”Trạch Nghĩa! Ta cùng đại ca đều đã mệt mỏi, nên muốn đi nghỉ ngơi trước, có
chuyện gì mai chúng ta sẽ nói.” Tôn Ly An khẩn trương cắt ngang lời Quan Trạch Nghĩa.
Quan Trạch Nghĩa vội vàng dừng lại, sau đó tự mình
dẫn bọn họ tới 1 căn phòng sạch sẽ đã quét dọn từ trước. Tôn Tung Hoành
có nhìn thấy ánh mắt bọn họ trao đổi nhưng rất nhanh đã đổi.
”Trạch Nghĩa giúp ta đi tìm đại phu, Ly An bị thương.”
”Được, ta lập tức đi tìm đại phu.”
Sau khi cùng đại phu xử lý vết thương của Ly An Tôn Tung Hoành đưa nàng trở về phòng, trước khi rời đi lạnh nhạt lưu lại một câu.
”Thì ra là muội rất tín nhiệm Trạch Nghĩa thì phải?” Không đợi Ly An mở miệng giải thích, cửa phòng lập tức đóng lại.