Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 6: Chương 6




Môn cách hoa thâm mộng cựu du,

Tịch dương vô ngữ yến quy sầu,

Ngọc chức hương động tiểu liêm câu.

Lạc nhứ vô thanh xuân vọng lệ,

Hành vân hữu ảnh nguyệt hàm tu,

Đông phong lâm dạ lãnh vu thu ——

Ngô Văn Anh - Hoán khê sa

Cẩn thận bưng trên tay chén canh gà nhâm sâm vừa mới nấu, Hổ Ngọc giơ tay đẩy cửa phòng bước vào, vừa lúc nghe Cơ Hương Ngưng nói mấy câu cuối cùng, liền lén lút đứng ở một bên chờ nàng nói xong.

“…Bởi vậy, thiếp thân hằng năm tháng mười hai đến tháng hai đều phải vào cung bồi giá, sở dĩ, Đông đại nhân mới nhận biết thiếp thân, chứ không phải thiếp thân đối với hắn có gì đặc biệt, như vậy tướng công hiểu rồi chứ?”

Nghe Cơ Hương Ngưng dài dòng kể lại xong, Nhiêu Dật Phong im lặng hơn nửa ngày không nói một chữ, không biết là hắn nghe không hiểu, hay đang suy nghĩ nên làm sao tiếp nhận sự kiện này. Mãi đến khi Hổ Ngọc đem canh gà nhân sâm đưa tới tay hắn, lại bị Cơ Hương Ngưng lấy lại thổi thổi khí.

“Tại sao đến bây giờ mới bằng lòng nói cho ta biết?” Hắn cúi đầu hỏi.

Cơ Hương Ngưng bất đắc dĩ thở dài, “Bởi vì ngày trước bốn sư huynh muội bọn thiếp đã từng ước định, để tránh phiền phức không hay xảy ra, trừ khi được cả bốn người đồng ý, bằng không không thể nói ra thân phận của mình với bất cứ ai. Thế nhưng, sư muội trước sau vẫn không đồng ý để chàng biết chuyện này, mãi đến hôm nay, thiếp thân được đại sư huynh đồng ý, quyết định bạn đời của mình sẽ do chính mình quyết định có nói hay không, không cần người khác cho phép, cho nên thiếp thân mới có thể nói với chàng.”

Nhiêu Dật Phong lại trầm mặc một lát.

“Người đã cứu ta…là đại sư huynh nàng?”

Cơ Hương Ngưng gật đầu. “Đại sư huynh là Thanh Long cấm vệ, cùng nhị sư huynh Huyền Vũ cấm vệ là đồ đệ của cha thiếp, tiểu sư muội Chu Tước cấm vệ là đồ đệ của nương, bất quá, tiểu sư muội chỉ học võ.”

Nhiêu Dật Phong nhíu mày chăm chú nhìn nàng. “Vậy nàng… cũng biết võ?”

Cơ Hương Ngưng lắc đầu. “Không, thiếp thân không có khả năng luyện võ, thế nhưng thiếp thân tinh thông kỳ môn thuật, thiếp thân sở dĩ phải ở lại chỗ này, chính là vì thiếp thân phải trấn thủ phương vị Bạch Hổ ở Kim Lăng thành, thiếp thân hằng năm ít nhất phải ở đây ba tháng.” Nói rồi, nàng đem canh gà đặt lại vào tay Nhiêu Dật Phong. “Tướng công, không nóng nữa, mau uống đi.”

Nhiêu Dật Phong một bên từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống, một bên tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng Hổ Ngọc lại chịu không được im lặng thừa cơ tiến tới.

“Cô gia, ngài thật sự là… Ma Diện Phán Quan?”

Nhiêu Dật Phong liếc mắt nhìn nàng, gật đầu.

Hổ Ngọc không khỏi bất mãn mở miệng. “Hôm đó hỏi cô gia có biết võ hay không, ngài nói không biết!”

“Ta có nói không sao?” Nhiêu Dật Phong chậm rãi nói. “Ta chỉ hỏi ngược lại ngươi, sao ngươi lại nghĩ là ta biết võ?”

Hổ Ngọc nghẹn lời, “Kia… Kia… Ma Diện Phán Quan xuất hiện trên giang hồ đã bốn mươi năm, cô gia, ngài thật sự già đến vậy sao?”

Nhiêu Dật Phong cười hắc chắc, “Thế nào, cô gia ta có kỹ thuật dưỡng nhan thuâth sao?”

Hổ Ngọc nhất thời ngẩn ra, Cơ Hương Ngưng cũng phụt cười.

“Tướng công là đồ đệ của Ma Diện Phán Quan?”

Uống hết canh gà còn lại, Nhiêu Dật Phong đưa chén trả lại cho Hổ Ngọc rồi nói. “Tám năm trước sư phụ qua đời, ta mới thay thế người trở thành Ma Diện Phán Quan.”

“Tám năm trước?” Hổ Ngọc cầm cái chén không, chuyển mắt suy nghĩ một chút, tiện đà kinh hô. “A? Cô gia, vậy… vậy mười ba mặt Phán Quan Hịch chẳng phải do ngài phát ra sao?”

Nhiêu Dật Phong nhún nhún vai. “Hết cách, khi đó mới vừa đánh giặc xong, thời thế hỗn loạn, đời sống nhân dân đói khổ, nhất là những nơi trực tiếp bị chiến tranh tàn phá còn thê thảm hơn, những kẻ nhân dịp mượn gió bẻ măng đột nhiên tăng lên rất nhiều, quan viên gian thương đánh cướp khắp nơi, không cần phải nói, khiến rất nhiều lão bá tánh không sao sống được!”

“Oa—-” Hổ Ngọc vừa tán thán vừa sùng bái chăm chú nhìn Nhiêu Dật Phong. “Hóa ra kỷ lục phát ra nhiều Phán Quan Hịch trong năm nhất là của cô gia đó nha!”

Đúng vậy, sang năm một lượt phát hai mươi mặt Phán Quan Hịch cho nàng, xem nàng có càng cao hứng nữa hay không!

Nhiêu Dật Phong nhịn không được trừng mắt, không nói câu nào.

“Thế thì tướng công tại sao phải làm việc phá hỏng hình tượng của mình như vậy?” Cơ Hương Ngưng đột nhiên xen vào hỏi.

Nhắc đến việc này, Nhiêu Dật Phong không khỏi hít sâu một hơi, “Cái này phải nhắc tới cha nương ta, thành thật mà nói, nếu như cha nương vẫn còn tại thế, Phán Quan Hịch hằng năm đều phải phát mười mặt cho họ, bởi vì cha ta là một là một đại ác thương thật sự. Nhớ năm đó ta năm lần bảy lượt muốn họ quyên ngân lượng giúp người bị thiên tai, kết quả bọn họ thật sự hết sức keo kiệt, nói cái gì tiền chỉ có thể cho mình dùng, sao lại lãng phí trên người kẻ khác.”

“Lúc đó ta nhất thời nổi giận, ta liền bật thốt lên, nếu như có thể, ta nhất định đi cướp cửa hàng của Nhiêu gia trước! Sau đó lại bảo sư phụ ta phát Phán Quan Hịch cho bọn họ, bởi vì sư phụ nể tình ta, nên chưa từng động đến bọn họ. Kết quả là sau một lần bị cướp. cha lại xốc cổ ta hỏi có phải ta đã cấu kết đạo phỉ đi cướp hay không?

“Cho nên, sư phụ đã dạy ta làm như vậy, người nói nếu ta càng ấu, sẽ càng không có người hoài nghi ta. Hơn nữa, bởi vì ta là con trai độc nhất, cho nên muốn xa nhà cũng không dễ dàng gì, cha nương quản lý ta rất chặt chẽ, chỉ cần đi xa một chút, liền bảo một đống người đi theo ta, bất luận ta có kháng nghị thế nào cũng không được, cho nên…”

Hắn nhún nhún vai. “Một tên bất hiếu ăn chơi trác táng bỏ nhà đi khắp nơi du ngoạn, hai ba ngày không trở về nhà là chuyện bình thường, chỉ cần bọn họ quen là được! Dù sao ta cũng đang chơi mà! Cũng chẳng có gì cần phải lo lắng, đúng không? Cho nên, khi ta chính thức tiếp nhận vị trí Ma Diện Phán Quan, đây sẽ là một lá chắn tốt.”

Hắn nói xong ung dung tự tại, nhưng trong lòng Cơ Hương Ngưng lại âm thầm nổi lên một trận sóng to.

Chỉ vì che đậy một thân phận khác của mình, hắn liền hi sinh hình tượng bản thân, khiến bản thân bị người ta mắng chửi, bị người ta miệt thị, chế nhạo, để dễ dàng đi làm một việc không có chút thù lao nào, thậm chí còn khó thể đánh mất tính mạng?

Đổi lại là nàng, nàng có làm được không? Cơ Hương Ngưng không khỏi để tay lên ngực tự hỏi.

“Chính xác,” Hổ Ngọc lầm bầm nói, “Ta đến bây giờ còn không dám tin tưởng! Thảo nào những năm gần đây, Ma Diện Phán Quan phát Phán Quan Hịch cho những cửa hàng Nhiêu gia vùng khác đặc biệt nhiều!”

Nhiêu Dật Phong cười cười không nói, lại nhắm mắt lại, Cơ Hương Ngưng kỳ lạ nhìn chăm chú nhìn hắn trong chốc lát.

“Tướng công, nếu như không phải đại sư huynh cứu chàng, chàng sẽ cho thiếp biết không?”

“Không.”

“Tại sao?”

Này còn phải hỏi nữa à? “Nàng đã đủ khinh thường ta là tên ăn chơi trác táng rồi, ta làm sao còn dám để nàng biết ta làm tội phạm bị truy nã số một của quan phủ?”

“Thế nhưng chàng chính là vì bá tánh mà!”

Nhiêu Dật Phong chậm rãi mở mắt, “Ta nghĩ thứ nàng hi vọng chính là ta có thể đi lấy vị trí trạng nguyên hay gì đó, sau đó làm một vị quan lớn giống như Đông đại nhân.”

Nghe thấy châm biếm từ trong lời nóicuar hắn, Cơ Hương Ngưng không khỏi buông mắt than nhẹ, “Tướng công còn tức giận sao?”

“Ta nào dám.”

Cơ Hương Ngưng trầm mặc một hồi.

“Tướng công, chàng mệt mỏi rồi, ngủ một lát đi!”

Nhiêu Dật Phong không có dị nghị gì, bởi vì hắn đã sớm mệt mỏi, sau khi Cơ Hương Ngưng cùng Hổ Ngọc đỡ Nhiêu Dật Phong ngủ xong, hai người liền rời khỏi gian phòng.

“Tiểu thư,” Hổ Ngọc mở miệng nói nhỏ: “Cô gia dường như không vui vẻ lắm!”

“Để hắn nghỉ ngơi cho khỏe, có lẽ ngày mai tinh thần sẽ tốt hơn.” Chỉ cần có sức khỏe, tâm tình tự nhiên cũng sẽ không xấu đi. Mà nàng, cũng có một chút chuyện cần phải ngẫm lại.

Thế nhưng mãi cho đến hừng đông, độc thương trong người Nhiêu Dật Phong lại phát tác, Cơ Hương Ngưng mới phát hiện sức khỏe Nhiêu Dật Phong căn bản không tốt chút nào, ngược lại càng lúc càng xấu.

Lúc trước Tả Lâm đã cảnh cáo Cơ Hương Ngưng, Nhiêu Dật Phong lúc bị độc phát tác sẽ rất thống khổ, các nàng tốt nhất là đừng ở một bên xem. Thế nhưng Cơ Hương Ngưng kiên trì nhất định phải ở một bên chăm sóc, Hổ Ngọc tự nhiên cũng không rời khỏi nàng.

Mãi đến giờ Dần một khắc, Nhiêu Dật Phong đang ngủ say đột nhiên tỉnh dậy, còn nói hắn rất khát nước.

Không ngờ chén trà mới uống được phân nửa, hắn bỗng sẩy tay làm rớt chén, Cơ Hương Ngưng vội vàng đem khăn mặt tới chà lau giúp hắn. Cho đến khi nàng ngẩng đầu nhìn, lại bất giác bị hù cho sợ.

Nhiêu Dật Phong sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng vẫn cắn chặt răng làm như không có việc gì nói. “Còn… Còn chưa lau xong mà?”

Cơ Hương Ngưng ngơ ngác nhìn bộ dạng thống khổ của hắn, nhất thời không thốt thành lời, chỉ cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt theo đó xuyên vào trái tim nàng.

Tả Lâm lãnh tĩnh cố ý bảo Hổ Ngọc đem Cơ Hương Ngưng samh một bên, tự mình ngồi vào giường đỡ lấy Nhiêu Dật Phong, để hắn tựa vào người mình.

“Có lạnh không, tam cô gia?”

Bất ngờ co giật một chút, Nhiêu Dật Phong nhắm chặt mắt. “Có… một chút.”

Tả Lâm vội vàng kéo chăn bao chặt hắn. “Như vậy tốt hơn chưa?”

Miễn cưỡng kéo khóe môi lên, Nhiêu Dật Phong hơi hơi run nói: “Đa… đa tạ.”

Tả Lâm nhìn Cơ Hương Ngưng chăm chú, “Tam tiểu thư, hai người tốt nhất nên ngủ trước đi! Ở đây có ta là được rồi.”

Thân thể lại có chút co giật, Nhiêu Dật Phong hơi thở dồn dập, “Nàng… Đi ngủ trước, đừng… đừng lo cho ta…”

Cơ Hương Ngưng rốt cuộc hồi phục tinh thần, nhưng như thế càng khiến nàng đau lòng hơn, bởi vì nàng hiểu rất rõ mình không thể giảm bớt thống khổ cho hắn, cho dù có điểm hôn huyệt, thụy huyỴ của hắn, hắn cũng sẽ vì quá đau mà tỉnh lại, đây chính là chỗ độc ác của loại độc này, người trúng độc phải chịu thông khổ tới chết mới thôi!

Thế nhưng nhìn thống khổ cứ liên tục kéo đến trên người hắn, sắc mặt hắn cũng từ từ nhạt dần, những giọt mồ hôi cố gắng khống chế đau đơn từ trên mặt chảy ra, hắn bắt đầu bị từng trận co giật.

Cơ Hương Ngưng rốt cuộc nhịn không được nữa. “Tả… Tả Lâm, điểm thụy huyệt, để… để tam cô gia nghỉ ngơi một chút!” Giọng nói nàng cũng theo đó run run.

Tả Lâm hơi liếc nhìn Nhiêu Dật Phong một chút. “Thế nhưng tam tiểu thư, tam cô gia bây giờ chỉ mới bắt đầu!”

Toàn thân khắp nơi co giật đến đáng sợ, Nhiêu Dật Phong hai mắt nhắm nghiền, mồ hồi trên trán đổ ra như mưa, thậm chí ngay cả ngũ quan cũng biến đổi, nhưng vẫn thở hổn hển nói. “Không… Không cần, không… sao cả, ta… ta chịu được…”

“Nhưng… Nhưng mà, như vậy chàng sẽ rất đau đớn!” Cơ Hương Ngưng nhịn không được nghẹn ngào.

Nhiêu Dật Phong giống như muốn nói cái gì, nhưng bỗng nhiên lại cắn chặt răng, đau đớn tận xương tủy, dày vò như bị lăng trì, khiến cả người hắn run lên bần bật, da thịt trên khuôn mặt cũng hoàn toàn méo mó thay hình đổi dạng, sắc mặt bắt đầu chuyển thành một màu xanh mét đáng sợ, nhưng hắn vẫn như trước liều mình nén xuống, cổ họng cũng không phát ra tiếng nào, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc gián đoạn của hắn.

Tả Lâm cố gắng ôm lấy hắn, tránh cho hắn vì giãy giụa trở mình mà ngã xuống giường.

Cơ Hương Ngưng ngơ ngác giống như đá tạc tượng điêu khắc đứng ở một bên, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay vô tình cắm vào da thịt cũng không hề có cảm giác, ánh mắt vừa đau đớn vừa bất lực của nàng dừng lại trên khuôn mặt thê lương thống khổ đến cực điểm của Nhiêu Dật Phong, cuối cùng hiểu được cái gì gọi là lòng đau như dao cắt!

Nước mắt nàng lặng lẽ chảy xuống, Hổ Ngọc đứng một bên trong lòng run sợ nắm chặt cánh tay nàng.

“Tiểu… Tiểu thư, cô gia… Cô gia chịu không nỗi a!”

Còn chưa nói xong, đột nhiên nghe tiếng Nhiêu Dật Phong hừ nhẹ một tiếng, đã thấy cả người hắn đột nhiên bất động, ngoại trừ tứ chi có hơi co giật, còn lại hai mắt hắn nhắm nghiền, không chút động đậy, ngay cả chút hơi tàn còn sót lại cũng yếu ớt như có như không, quả thực khiến người ta không thể tin được hắn còn sống.

Cơ Hương Ngưng không khỏi kinh hô một tiếng, rùng mình, chợt hổn hển xông tới, cẩn thận vươn tay đặt lên mạch tượng của Nhiêu Dật Phong.

“Tam cô gia bất tỉnh rồi.” Tả Lâm trấn định nói.

“Xong… Xong rồi sao?” Cơ Hương Ngưng run rẩy hỏi.

Tả Lâm do dự một chút, mới bất đắc dĩ nói: “Không phải, ít nhất cần phải một canh giờ.”

“Một… Một canh giờ!?” Cơ Hương Ngưng nhất thời sợ hãi thối lui hai bước.

Trời ạ! Hắn mỗi ngày đều phải chịu đựng như thế một canh giờ sao?

Như vậy hắn có thể chống đỡ được bao lâu? Chống đỡ được một tháng không?

Bỗng nhiên, nàng xoay người ra khỏi cửa phòng hướng tới Thư hiên, còn phân phó Hổ Ngọc đang theo sát phía sau, “Hổ Ngọc, ta đi viết đơn thuốc, trời vừa sáng ngươi liền tiến cung căn theo những gì viết trên đơn, đi tìm thái hậu, bất luận như thế nào, trên đơn thuốc viết gì toàn bộ đều phải lấy cho được!”

Bây giờ chuyện duy nhất mà nàng có thể làm là giúp hắn có đủ sức khỏe để tiếp tục chống đỡ, cho đến khi đại sư huynh tìm được thuốc giải trở về mới thôi!

***

Nhiêu Dật Phong mặc dù vẫn đang trong vòng sống chết, nhưng hắn trước sau vẫn nhớ đến những nạn dân đang bị lũ lụt làm hại, thế nhưng, ngoài nằm trên giường ra hắn không thể làm được gì khác, đành phải viết một lá thư cho Trịnh Toàn Lộc, đem địa điểm cất giấu vàng bạc châu báu cướp được nói cho Trịnh Toàn Lộc biết, bảo Trịnh Toàn Lộc thay hắn xử lý việc giúp nạn thiên tai. Về phần Nhiêu phủ, cũng chỉ có thể tạm thời giao cho nhi tử của Trịnh Toàn Lộc là Trịnh Nguyệt Phong quản lý.

Về phần Thu Hải Đường, Nhiêu Dật Phong cùng Trịnh Toàn Lộc dĩ nhiên đều không có ở Nhiêu phủ quản lý, đây quả là cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống, ở đây cũng không có ai dám ngăn cản nàng động tay động chân, vì vậy, nàng bắt đầu kế hoạch được sắp xếp đã lâu của mình, từng bước đem người của mình xếp đặt trong Nhiêu phủ.

Mà người đầu tiên, chính là phụ thân của nhi tử nàng – Lâm Hằng Võ.

Năm đó, sau khi nàng mới vừa đến Thúy Di viện không lâu, đã được Lâm Hằng Võ coi trọng, chuộc thân cho nàng, nhưng không ngờ vào một ngày khi nàng sinh nhi tử xong, Lâm Hằng Võ lại một đi không trở lại. Để nuôi nấng nhi tử, nàng không thể làm gì khác hơn là trở lại làm việc ở Thúy Di viện, sai đó lại vào Nhiêu phủ.

Sau này, khi Nhiêu Dật Phong xuất kinh không được bao lâu, nàng lén đi gặp nhi tử thì cư nhiên gặp được Lâm Hằng Võ cũng trở về tìm nhi tử. Vì vậy, hai người nối lại tình xưa, lần thứ hai ăn nhịp với nhau, đồng mưu nhắm tới sản nghiệp của Nhiêu phủ.

Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, vô duyên vô cớ, nghe nói Nhiêu Dật Phong ở ngoài đang bệnh sắp chết, cho nên Trịnh Toàn Lộc đành phải thay thế chủ tử đi làm chút chuyện. Trong tưởng tượng của Thu Hải Đường, Nhiêu Dật Phong tốt nhất là bệnh dậy không nổi, như vậy, nàng chính là chủ nhân Nhiêu phủ rồi, cho dù Nhiêu phu nhân có trở về, nàng không tin là không thể làm gì được kẻ quái dị kia.

Nếu lỡ xui xẻo là Nhiêu Dật Phong không chết, vậy cũng không sao, chỉ cần cho nàng một hai tháng, nàng có thể xếp đặt êm xuôi tất cả, hắn không trở về thì thôi, còn nếu về nhất định sẽ chết!

Bởi vì, chỉ có nàng biết, Lâm Hằng Võ là người có võ công trên giang hồ, hơn nữa còn là một phần tử của một bang phái tương đối nổi danh trong hắc đạo, tuy rằng bang phái kia đã bị tiêu diệt gần hết, thế nhưng, Lâm Hằng Võ muốn lợi dụng tài phú của Nhiêu gia để chấn hưng thanh danh bang phái.

Cho nên, bất luận là Nhiêu Dật Phongcungx được, Trịnh Toàn Lộc cũng được, trừ khi bọn họ không trở lại, bằng không, Lâm Hằng Võ chỉ cần động hai ngón tay cũng có thể đơn giản giải quyết bọn chúng!

***

Một ngày có mười hai canh giờ, trong đó mười canh giờ Nhiêu Dật Phong đều ngủ, ngủ nhiều như vậy, đối với người bình thường, khi vừa tỉnh dậy sẽ rất vui vẻ, toàn thân dư thừa tinh lực không có chỗ phát tiết? Nhưng đối với tinh thần cùng sức lực của Nhiêu Dật Phong, đều là một lần rồi một lần bị chất độc phát tác, so với bị đánh trọng thương còn lợi hại hơn, độc tính mỗi ngày đều xâm thực không ngừng, bất luận Cơ Hương Ngưng có làm gì giúp hắn bồi dưỡng thể lực, hắn vẫn như cũ càng ngày càng gầy yếu.

Nửa tháng sau, hắn ngay cả một cái chén cũng không cầm được.

Hôm nay, Nhiêu Dật Phong mới từ một hồi thư thái trong mộng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Cơ Hương Ngưng lẳng lặng ngồi bên giường nhìn hắn, cũng không biết nàng đã như vậy bao lâu rồi.

Hắn liếm cánh môi khô nứt, Cơ Hương Ngưng lập tức hỏi: “Khát rồi?”

Nhiêu Dật Phong gật đầu, Cơ Hương Ngưng liền cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, rồi lấy vài cái gối đầu đặt sau lưng để hắn thoải mái dựa vào, sau đó lại rót nửa chén trà ấm, rồi lại cẩn thận đút vào miệng hắn.

“Còn muốn uống không?” Đút xong một chén, Cơ Hương Ngưng lại hỏi.

“Đủ rồi.” Nhiêu Dật Phong thở dài một hơi.

“Muốn ngủ thêm không?”

“Không cần,” Nhiêu Dật Phong cười khổ, “Nếu còn tiếp tục ngủ, e rằng không tỉnh dậy được nữa.”

Cơ Hương Ngưng lập tức run lên, lập tức che miệng hắn lại, “Không nên nói vậy!”

Bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng che trên bàn tay ấm áp, Nhiêu Dật Phong hít sâu một hơi, sau đó nở một nụ cười thỏa mãn.

“Thơm quá.”

Không rút tay về, để hắn túy ý nắm, Cơ Hương Ngưng chăm chú nhìn hắn một lát, đột nhiên nói: “Tướng công, chúng ta viên phòng đi!”

Nụ cười lập tức biến mất, trán bỗng chốc nhăn lại, “Nàng đang nói cái quỷ gì vậy?” Nhiêu Dật Phong tức giận mắng nhỏ, “Nàng tưởng ta chết chắc rồi sao? Nàng cho rằng Nhiêu gia từ đây về sau tuyệt tự, kẻ làm tức phụ Nhiêu gia nàng sẽ tội nghiệt chất chồng sao?”Hắn bỗng nhiên bỏ tay nàng ra, hừ lạnh. “Nàng đã quên mình bị ta hưu rồi à?”

Đôi mắt nâu sâu thẳm thật sâu nhìn hắn chốc lát, sau đó nàng ưu tư buông mắt. “Tướng công cho rằng nếu tướng công chết, thiếp thân sẽ tái giá sao? Cho nên tướng công mới giữ lại thuần khiết cho thiếp thân?”

Nhiêu Dật Phong không nói gì, chỉ xoay đầu.

Cơ Hương Ngưng than nhẹ, “Tướng công, thiếp thân từng nói qua, thiếp thân vẫn không có ý định lập gia đình, vốn đã chuẩn bị cuộc sống độc thân tới già. Thế nhưng khi thiếp thân gả cho tướng công, thiếp thân cho rằng như vậy cũng không sao cả, dù sao thiếp thân vẫn sống cuộc sống một mình như trước.”

“Không ngờ là ba năm sau, tướng công dĩ nhiên đột ngột xuất hiện tại Mai lâm, hơn nữa còn kiên trì theo đuổi thiếp thân, lúc đó thiếp thân lại thấy vô cùng phiền phức. Nhưng sau này, thiếp thân phát hiện tướng công so với những gì thiếp thân nghe, những gì thiếp thân tưởng khác nhau rất nhiều, thiếp thân kinh ngạc, rồi lại hiếu kỳ, vì vậy, thiếp thân bắt đầu cùng tướng công nghiêm túc ở chung, nhờ vậy phát hiện hóa ra tướng công cũng có một mặt khiến người ta ngưỡng mộ. Thành thật mà nói, thiếp thân quả đã có chút động lòng!”

Nàng nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau của mình.

“Nhưng mà, đối với thiếp thân mà nói, như vậy vẫn còn thiếu, ở trong mắt thiếp thân, nam nhân không phải chỉ cần có vậy, cũng không cần nhất định phải thành đại công, lập đại nghiệp, làm đại quan, thế nhưng… thật sự là vẫn thiếu, nam nhân hẳn nên rất có thực lực, càng có thể khiến người ta chấn động, khiến người ta cảm động!”

Nhiêu Dật Phong đột nhiên xen vào một câu. “Giống như đại sư huynh , nhị sư huynh nàng?”

“Không!” Cơ Hương Ngưng lập tức phủ nhận. “Còn chưa đủ, đại sư huynh, nhị sư huynh là những nam nhân chân chính, thiếp thân trong lòng tôn trọng họ, nhưng không cảm thấy bọn họ có thể khiến thân tâm thiếp tân rung động. Khác biệt lớn nhất chính là, nếu như có chuyện gì xảy ra, thiếp thân sẽ vì đại sư huynh, nhị sư huynh lo lắng, sốt ruột, nhưng tướng công vừa xuất kinh, thiếp thân không chỉ lo lắng, sốt ruột vì tướng công, hơn nữa còn có cảm giác nhớ tướng công.”

“Nhớ tướng công dí dỏm hài hước, nhớ tướng công kiên trì chăm sóc, nhớ thời gian cùng tướng công tản bộ, uống rượu, nhớ tranh vẽ của tướng công, cũng nhớ kỳ nghê của tướng công, càng nhớ lại, thiếp thân càng hối hận tại sao lại nghe theo sự tùy hứng của tiểu sư muội, hối hận bản thân mình tổn thương tướng công. Nếu như có thể quay trở lại, thiếp thân nhất định không mặc cho tướng công phẫn nộ bỏ đi.”

Cơ Hương Ngưng nâng mắt nhìn Nhiêu Dật Phong nở ra một nụ cười áy náy, Nhiêu Dật Phong khẽ vuốt hai má lúm đồng tiền của nàng, nàng thẹn thùng buông hàng lông mi cánh bướm.

“Sau đó, một ngày sau, đại sư huynh đột nhiên chạy tới hỏi thiếp thân, ‘Ma Diện Phán Quan là người tốt hay xấu?’, lúc đó thiếp thân không hề do dự nói với huynh ấy, thiếp thân cho rằng Ma Diện Phán Quan là một anh hùng, là một anh hùng chân chính. Nhưng thiếp thân có làm sao cũng không ngờ, thiếp thân không chỉ thiếp thân có thể nhìn thấy vị anh hùng trong mắt thiếp thân, thậm chí tướng công lại chính là vị anh hùng đó, vì thế, thiếp thân thật sự cảm thấy chấn động!”

“Vì thương sinh linh, vì bá tính, tướng công có thể không màng hư danh, không cầu đền đáp, như vậy đã đủ giỏi rồi. Nhưng tướng công còn vì che giấu thân phận thật của mình, có thể phá hỏng hình tượng, bất chấp ánh mắt khinh miệt của người khác, mặc cho người đời cười nhạo, lúc đó thiếp thân lập tức tự hỏi mình: nếu là thiếp thân thì có làm được vậy không?”

Nàng than thở lắc đầu, “Không, thiếp thân không làm được, thiếp thân có thể không màng hư danh, không cầu báo đáp, nhưng không thể làm được như tướng công, thiếp thân không khỏi bị thuyết phục, vì lòng dạ bao dung tướng công, vì ý chí không màng danh lợi của tướng công, thiếp thân không thể không cảm động, không thể không bị thuyết phục!”

Hai gò má tái nhợt chợt có chút nhuộmồng, “Cái này… Phu nhân nói quá khoa trương rồi,” Nhiêu Dật Phong có chút xấu hổ nói: “Kỳ thực… Kỳ thực ta không nghĩ nhiều như vậy! Nam nhân mà! Bị người ta nói vài ba câu cũng không mấy miếng thịt nào nha!” (TN: Ớ, không phải anh hưu chị rồi à, còn kêu phu nhân làm gì nữa =)))

Trong đôi mắt nâu kia có thán phục, cũng có đau lòng, Cơ Hương Ngưng thật sâu nhìn kỹ Nhiêu Dật Phong.

“Thế nhưng, tướng công, khi thiếp thân tận mắt chứng kiến tướng công bị đau khổ dằn vặt tàn phá, chàng biết thiếp thân mong muốn chàng không phải Ma Diện Phán Quan thế nào không?”

Nhiêu Dật Phong ngẩn ngơ. “Gì?”

Cơ Hương Ngưng thở dài buông mắt, “Mỗi lần nhìn thấy tướng công thống khổ, là mỗi lần trong lòng thiếp thân đau đớn, vì vậy, thiếp thân hiểu rõ, trước khi tướng công xuất kinh, thiếp thân chỉ vì tướng công mà động lòng, nhưng khi biết tướng công lại là một người giỏi như vậy mà chấn động, mà cảm động, mà bị thuyết phục, trái tim thiếp thân liền không tự giác đặt trên người tướng công.”

Hai mắt Nhiêu Dật Phong nhất thời sáng ngời kinh hỉ, “Thật… Thật vậy không?”

Cơ Hương Ngưng không trả lời hắn, vẫn buông mắt nói nhỏ, “Một trái tim sa vào chỉ biết càng lún càng sâu, mỗi ngày nhìn thấy tướng công, thiếp thân càng ngày càng thấy quyến luyến; mỗi ngày nhìn thấy tướng công chịu khổ, thiếp thân cũng cảm thấy lòng mình càng thêm đau đớn; mỗi khi thấy tướng công ngủ say, thiếp thân lại không kiềm chế được sợ hãi, sợ hãi… sợ hãi tướng công sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!”

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Nhiêu Dật Phong giơ tay nâng cằm nàng lên, hai mắt quyến luyến nhìn vào đôi mắt ngập nước của nàng, vì vậy, một giọt nước mắt khác lại rơi. Nhiêu Dật Phong thở dài ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng đem đôi môi lạnh băng che lại cánh môi mang theo hương mai nhàn nhạt.

Vì khinh mà trọng, vì cạn mà sâu, Nhiêu Dật Phong khó khăn mút lấy ngọt ngào của nàng, tham lam ngửi hôn hương thơm của nàng; Cơ Hương Ngưng hai tay như rắn vòng qua cổ hắn, ngượng ngùng đáp lại hắn, nhưng nước mắt vẫn không dừng lại được.

Hắn rốt cuộc thở hổn hển buông nàng ra, nàng lại ngã vào trước ngực hắn mà cúi đầu nỉ non, “Chàng nhất định phải cố gắng chống đỡ! Nhất định phải tiếp tục chống đỡ!”

Nhiêu Dật Phong ôn nhu vuốt ve mái tóc thấm hương mai của nàng.

“Nhất định.”

***

Một cái bóng màu xanh nhạt nhỏ nhỏ xinh xinh tựa như bươm bướm nhanh nhẹn đáp xuống trước Mai lâu, Hổ Ngọc vừa mới bước ra nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc.

“Tứ tiểu thưm ngài đã về, không phải còn chưa đến lúc sao?”

Bóng dáng màu xanh nhạt – cũng chính là Chu Tước cấm vệ Thủy Tiên nhún nhún vai, tự mình bước vào lâu.

“Hoàng thượng muốn ta theo hầu ngài đến Bắc Kinh, nhưng ta chơi mới được hai ngày là chán, mà hoàng thượng lại không muốn trở về nhanh như vậy, ta đành nhẫn và nhẫn, vất vả lắm mới được trở về, chợt nghe thấy tên kia cư nhiên công khai vào ở đây với tam sư tỷ, cho nên ta lập tức chuồn ra khỏi cung, đi nhìn xem da mặt tên đó dày tới cỡ nào, có thể cho ta cuộn hai lớp ra chơi không?”

“Sao?” Hổ Ngọc kinh ngạc đuổi theo sau Thủy Tiên. “Lẽ nào tứ tiểu thư còn chưa biết…”

“Biết cái gì?”

“Biết…” Hổ Ngọc bỗng dưng dừng lại, sở thích tinh quái nổi lên, đột nheien rất muốn nhìn thấy tứ tiểu thư luôn luôn trêu cợt người ta tới khi bị phá sẽ có biểu tình gì. “Ắc… Không có gì, không có gì.”

“Không hiểu được ngươi đang làm cái gì!” Thủy Tiên đột nhiên dừng bước. “Ê! Tên kia ở đâu a?”

Hổ Ngọc nén cười ho nhẹ hai tiếng. “Ắc! Là… Là trong phòng tam tiểu thư!”

“Cái gì?” Thủy Tiên xoay người thét lên kinh hãi. “Là ở trong phòng sư tỷ? Vậy… Tên kia, cư nhiên dám đến ở trong phòng sư tỷ?! Tốt, ta đi bắt hắn ra!”Thủy Tiên lập tức nhẹ nhàng bay đến khuê phòng Cơ Hương Ngưng.

Hổ Ngọc lại giống như chạy đua nhắm về phía trù phòng, Cơ Hương Ngưng đang ở đó tự tay sắc thuốc cho Nhiêu Dật Phong, Tả Lâm bị Cơ Hương Ngưng phái ra ngoài mua chút đồ, khi Thủy Tiên đến, Hổ Ngọc đang phải đi thêm chút vật phẩm.

Nhiêu Dật Phong vừa uống thuốc xong muốn tựa đầu vào giường ngủ, bỗng nhiên bị một tiếng đụng cửa dữ dội đánh thức, khiến hắn sợ đến mức suýt chút ngã xuống giường, vội vàng đảo mắt nhìn qua, hóa ra là vị cô nương xinh đẹp kia, hắn vừa mới biết được nàng chính là tiểu sư muội vẫn đối với hắn ôm hận trong lòng.

Chỉ thấy nàng giống như một cơn lốc quét đến trước giường, bỗng nhiên trừng mắt, tựa hồ là vì dáng vẻ gầy yếu tiều tụy của Nhiêu Dật Phong làm cho hoảng sợ, sau đó lại khôi phục sắc mặt hung ác, hai tay chống nạnh giống như bầu rượu, hùng hổ giương cằm về phía Nhiêu Dật Phong.

“Ê! Là ai cho phép ngươi ngủ trong phòng sư tỷ ta?”

Nhiêu Dật Phong đầu tiên là hơi run run một chút, tiện đà nhát mắt nở nụ cười. “Hương Ngưng là lão bà của ta, ta ngủ trên giường lão bà ta thì có gì sai à?” Hắn chậm rãi nói, tuy rằng âm thanh nhỏ như có như không, nhưng cái phong cách bỡn cợt vẫn không hề suy giảm. “Chi vậy! Ngươi đố kỵ à?”

Thủy Tiên nhất thời chán nản. “Ai thèm đố kỵ với ngươi a! Ta nói ngươi không xứng ở trong phòng sư tỷ ta, cư nhiên còn dám ngủ trên giường tỷ ấy, có tin ta ném ngươi xuống Trường Giang cho ba ba ăn không?”

Hắn chẳng thèm quan tâm nhún nhún vai, “Ngươi chỉ cần đụng đến ta một chút, ta đảm bảo sư tỷ ngươi sẽ trở mặt với ngươi!” Nhiêu Dật Phong vẫn như cũ chậm rãi nói.

Mày liễu thoáng chốc dựng thẳng, Thủy Tiên tức giận lập tức tới bên giường. “Ngươi cho rằng ta không dám đụng vào ngươi sao?”

Học theo động tác nàng từng làm với hắn, Nhiêu Dật Phong khiêu khích ngoéo ngón trỏ nhìn nàng.

“Dám mới nói nha! Không dám thì chính là rùa.”

“Ngươi!” Thủy Tiên không khỏi một trận đại hỏa, chợt túm lấy vạt áo của Nhiêu Dật Phong, “Nói cho ngươi biết, ta không chỉ dám đụng tới ngươi, hơn nữa…” Nói rồi, cánh tay mảnh khảnh của nàng vung lực, cư nhiên đem một đại nam nhân như Nhiêu Dật Phong ném xuống giường. “Ta còn muốn tu chỉnh ngươi thật tốt!”

Nhiêu Dật Phong sắc mặt có chút biến xanh, nhưng vẫn như cũ vẽ ra nụ cười khinh miệt ở bên môi.

“Ngươi… Ngươi không dám!”

Đôi mắt đẹp đột nhiên mở to phẫn nộ, “Ngươi xem xem ta có dám hay không!” Thủy Tiên giận dữ giơ tay phải lên, đang muốn cố sức ném hắn một cái, bỗng nhiên…

“Dừng tay!” Cơ Hương Ngưng thở hổn hển chạy ào tới, Hổ Ngọc còn bưng một chén thức ăn đi theo phía sau. “Muội điên rồi! Muội muốn làm gì?”

Vừa nhìn thấy đại sư tỷ, Thủy Tiên không khỏi buồn bực buông tay. “Hừ!” Đáng tiếc! “Không làm gì hết!” Sau đó cố ý dùng sức ném Nhiêu Dật Phong qua.

Nhiêu Dật Phong nhất thời rên một tiếng, co người lại thành một hình tròn, Cơ Hương Ngưng bước lên phía trước muốn dìu hắn.

“Đừng… Đừng nên… chạm vào ta!” Nhiêu Dật Phong rên rỉ lẩm bẩm.

Vội vã thu tay về, Cơ Hương Ngưng lại đau lòng nhìn hắn nhắm chặt hai mắt, thống khổ hô hấp, gương mặt cũng có chút co giật.

“Chàng… Chàng thế nào rồi?”

Hắn không trả lời, chỉ là khó khăn thở hổn hển, nàng không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại chờ. Cho đến một lúc lâu sau, Nhiêu Dật Phong mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh, còn thở dài một hơi, sau đó mở mắt ra, nhìn nàng cười một cách suy yếu.

“Được… Được rồi, có thể đỡ… đỡ ta lên giường…”

Cơ Hương Ngưng vội vàng gọi Hổ Ngọc tới cùng đỡ Nhiêu Dật Phong lên giường.

“Tướng công, chàng thấy sao rồi?” Nàng lo lắng lau mồ hôi lạnh trên trán hắn.

Nhiêu Dật Phong hai mắt nhắm rồi lại mở. “Không sao cả, ta… nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

“Vậy chàng nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, nàng kéo chăn đắp lên người hắn, Cơ Hương Ngưng vừa mới quay đầu lại, đã giận dữ nhìn Thủy Tiên, “Sư muội, lần này muội thật sự hơi quá đáng rồi, muội hẳn nên nhìn ra tướng công đang bệnh không nhẹ, muội sao có thể thô lỗ với chàng như vậy, thậm chí còn muốn đánh chàng?”

Thấy sư tỷ hình như thật sự nổi giận, Thủy Tiên không khỏi có chút chột dạ, “Là… Là hắn khiêu khích muội mà! Còn nữa… Hắn còn nói cái gì nếu như không dám đụng vào hắn thì chính là rùa, muội đây…muội đây có phải là rùa đâu!”

Cơ Hương Ngưng sửng sốt một chút, lập tức hồ nghi nhìn Nhiêu Dật Phong, “Tướng công?”

Nhiêu Dật Phong nhún nhún vai, “Ta đùa với nàng ta mà!”

“Đùa…” Cơ Hương Ngưng nhất thời không biết nên khóc hay cười. “Tướng công a! Thân thể chàng thế này còn có thể đùa được sao? Muốn đùa thì chờ chàng khỏe lại cũng không muộn mà!”

Nhiêu Dật Phong dùng ánh mắt kỳ quái chăm chú nhìn nàng, “Ta… có được không?”

Cả người chấn động, “Không được nói như vậy!” Giọng điệu Cơ Hương Ngưng có chút biến đổi. “Chàng nói sẽ tiếp tục chống đỡ mà!”

Nhiêu Dật Phong than nhẹ. “Ta sẽ cố gắng chống đỡ, thế nhưng… cũng không phải ta muốn chống là đucợ! Chỉ còn lại thời gian nửa tháng, đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nàng không thể lẫn trốn! Hương Ngưng.”

Cơ Hương Ngưng cắn răng. “Còn mười ba ngày nửa, đại sư huynh nói huynh ấy nhất định tới kịp là nhất định tới kịp!”

Nhiêu Dật Phong bất đắc dĩ lắc đầu, “Được rồi! Tùy nàng.” Sau đó tiện đà liếc mắt về phía Thủy Tiên một cái. “Bất quá, nàng cũng đừng trách nàng ta, đích thực là ta cố ý khiêu khích, ta chỉ là muốn trả thù chuyện nàng ta có lòng thù địch không biết phân biệt tốt xấu, cho nên đùa một chút thôi.”

Cơ Hương Ngưng trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị, nàng liếc mắt nhìn Thủy Tiên một cái, sau đó bảo Hổ Ngọc đem thức ăn tới, thử xem có còn nóng hay không, sau đó mới bắt đầu đút từng muốn cho Nhiêu Dật Phong.

“Sư muội, trong vòng ba tháng không được bước vào Mai lâm, nhất là gian phòng này, bằng không sư tỷ sẽ trở mặt với muội, nghe rõ chưa?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp, “Sư tỷ…”

“Được rồi, ra ngoài đi!” Cơ Hương Ngưng khẽ quát, lập tức liếc mắt nhìn Hổ Ngọc, “Hổ Ngọc, thỉnh tứ tiểu thư ra ngoài, vửa ra khỏi cửa phòng thì nói cho muội ấy biết.”

Hổ Ngọc lập tức mặt mày rạng rỡ, hai mắt sáng lên. “Vâng, tiểu thư!” Sau đó chuyển mình một cái. “Tứ tiểu thư, thỉnh! Vừa ra khỏi đây Hổ Ngọc sẽ nói cho ngài biết một việc mà ngài sẽ thấy rất hứng thú!”

Kỳ quái nhìn Thủy Tiên cùng Hổ Ngọc rời đi, hơn nữa Hổ Ngọc còn rất cẩn thận đóng cửa phòng lại, “Chuyện gì?” Nhiêu Dật Phong nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

Cơ Hương Ngưng cười cười. “Đợi lát nữa chàng sẽ biết, tướng công.”

Cơ Hương Ngưng lại tiếp tục đút cho Nhiêu Dật Phong, không bao lâu sau, đột nhiên có một tiếng thét chói tai phá cửa xông vào, đáng sợ tới mức Nhiêu Dật Phong đang ăn canh bị sặc lên tới mũi, hắn ho một tiếng, tiếng thét chói tai từ ngoài cửa vẫn tiếp tục xuyên vào.

“Cái gì? Gạt người… Không tin! Không tin… Gì? Là… Là thật!?… Sao lại thế được? Cái đó… Sao…Á!”

Tiếp theo, có người bắt đầu liều mạng gõ cửa phòng.

“Sư tỷ à, muội van tỷ, để muội vào đi! Sư tỷ à! Sau này muội không dám nữa! Sư tỷ à! Cho người ta tỉ mỉ quan sát đi! Người ta chỉ muốn tán dốc với hắn! Người ta còn có rất nhiều điều muốn hỏi hắn á! Sư tỷ à! Cầu xin tỷ a…”

Nhiêu Dật Phong kinh ngạc há hốc mồm, “Nàng ta… làm sao vậy?”

Cơ Hương Ngưng phì cười, “Muội ấy nha! Ngoại trừ cha và nương thiếp ra, muội ấy cả đời chỉ kính phục một người.”

“Ai?”

“Ma Diện Phán Quan!”

“Sao!?”

***

Thân thể bị bệnh chỉ có hai kết quả, một là khỏi hắn, còn tình huống kia chính là không thể khỏe được!

Nhưng mà, ngay từ đầu, Cơ Hương Ngưng không hề nghĩ đến kết quả khác, nàng toàn tâm toàn ý nhận định Mặc Kính Trúc sẽ tìm được thuốc giải, nàng hoàn toàn cự tuyệt tiếp nhận khả năng còn lại!

Thế nhưng bây giờ chỉ còn có hai ngày, mà Nhiêu Dật Phong cũng rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh, khiến nàng bắt đầu bất an.

“Địa Văn đứt đoạn, nhưng có Tổ Ấm văn che chở,” nắm lấy tay hắn, Cơ Hương Ngưng thì thào tự nói, sau đó lại sờ lên mặt của hắn. “Trán căng tròn, ấn đường rộng, tuyệt đối không phải là người đoản mệnh, Sơn Căn tuy là có Nghi Văn, nhưng không phải trên đầu, lưu niên Liên Tham tọa hợi là tìm được đường sống trong cái chết, chắc chắn không có việc gì, không có việc gì…” (TN: Nguyên đoạn này toàn là thuật số, bói toán, mọi người thông cảm cho ta, khỏi giải thích chỗ này nhé T_T, tại ta cũng có hiểu đâu mà giải thích)

Hổ Ngọc nhìn trộm thấy thần tình thất thó này của Cơ Hương Ngưng, trong lòng cũng bất an vô cùng.

“Tiểu thư, tiểu thư, đừng vậy mà, ngài luôn rất có lòng tin vào bản thân mình, không phải sao? Yên tâm đi! Cô gia nhất định không có chuyện gì.”

Cơ Hương Ngưng ngừng lẩm bẩm, nhưng lại chăm chú nhìn Nhiêu Dật Phong nửa ngày, lúc sau mới thờ dài một tiếng buông tay hắn ra.

“Ta biết, thế nhưng bây giờ ta cái gì cũng rối loạn! Chỉ là rất hối hận…”

“Hối hận?”

“Hối hận đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, hối hận tại sao không sớm đón nhận tướng công, hối hận…”

“Tiểu thư,” Hổ Ngọc không cho là đúng cắt đứt lời nàng. “Thế nhưng ngài vẫn luôn không thích cô gia! Sao có thể miễn cưỡng được? Cho dù sau này ngài có thích cô gia thật, nhưng ngài cũng nói là còn thiếu mà!”

Cơ Hương Ngưng ngây người chốc lát.

“Ta không hiểu,” Nàng lẩm bẩm, “Ông Trời nếu như khiến ta bây giờ quyến luyến tướng công như vậy, tại sao không cho ta yêu tướng công sớm hơn? Tại sao phải để đến bây giờ? Tại sao thế gian lại có nhiều chuyện hối hận không kịp như vậy?”

“Tiểu thư, cô gia không sao đâu, nếu vậy hai người về sau còn có rất nhiều thời gian mà, không phải sao?”

Nhưng rồi, chờ đến đêm cuối cùng, một khắc độc tính phát tác, Mặc Kính Trúc vẫn không thấy bóng dáng, Cơ Hương Ngưng liền tuyệt vọng!

Nắm chặt tay Nhiêu Dật Phong, nàng cắn môi, lệ rơi đầy mặt, biết hắn tuyệt đối không qua được lần phát độc này, cũng biết rằng chỉ cần hắn chết, nàng nhất định suy sụp!

“Còn có một cách, sư tỷ.” Thủy Tiên đột nhiên nói.

Cơ Hương Ngưng nhanh chóng dời mời, “Biện pháp gì?” Cơ Hương Ngưng vội hỏi.

“Sư tỷ dùng bạch hổ châm phong tỏa kinh mạch của tỷ phu, muội sẽ dùng nội lực giúp tỷ phu vượt qua lần phát độc này, như vậy ít nhất có thể cầm cự được bảy ngày.”

“Nhưng mà…”Cơ Hương Ngưng bi thương biến sắc. “Nếu như vậy võ công chàng sẽ hoàn toàn biến mất, thậm chí có thể trở thành bán tàn phế!”

“Nhưng như vậy tốt hơn chuyện cứ thế đứng nhìn tỷ phu chết đi!” Thủy Tiên lãnh tĩnh nói.

Cơ Hương Ngưng chấn động thấp giọng nói, “Đúng vậy, vẫn còn tốt hơn chuyện để chàng chết đi!”

Vì vậy, Cơ Hương Ngưng không hề do dự, lập tức bảo Hổ Ngọc mang bạch hổ châm đến, ngay khi nàng sắp sửa đâm vào cây châm nhỏ nhất thì, ánh nến phút chốc lay động, trong phòng đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh!” Thủy Tiên đầu tiên kinh hỉ bổ nhào qua. “Tìm được thuốc giải rồi sao? Tìm được rồi sao?”

Mặc Kính Trùng cùng sư đệ Cung Chấn Vũ một thân gió bụi dặm trường, nét mặt uể oải liếc mắt nhìn nhau.

“Không có.”

Cơ Hương Ngưng lập tức khóc ra thành tiếng.

“Thế nhưng…”

Tiếng khóc đột nhiên dừng lại.

“Ta cùng sư đệ chạy đến Tứ Xuyên Đường môn,” Mặc Kính Trúc mỉm cười, “Ta chính thức đưa thiếp cầu kiến môn chủ bọn họ, thỉnh bọn họ cho ta một viên hỏa long đan, ta nghĩ, mọi người cũng biết, hỏa long đan kia không độc gì là không giải được, tuy rằng khi giải độc đối với thân thể bất lợi rất nhiều.”

“Sau đó? Sau đó thì sao?” Thủy Tiên kẩn trương kéo kéo tay áo Mặc Kính Truc. “Bọn họ có cho không? Có cho không?”

Mặc Kính Trúc nhún vai. “Bọn họ nói, bọn họ chỉ còn lại hai viên, nên không cho được!”

Lại một tiếng nghẹn ngào vang lên.

“Nhưng mà…”

Tiếng khóc dừng lại chốc lát.

“Khi ta còn ở đại sảnh cùng bọn họ giằng co,” Mặc Kính Trúc liếc mắt nhìn Cung Chấn Vũ sắc diện lạnh lùng. “Sư đệ đã sớm lẻn vào phòng môn chủ bọn họ ở hậu sơn trộm được một viên hỏa long đan rồi!”

Một hồi im lặng.

Đột nhiên có tiếng reo hò vang lên, “Oa ~~ Vạn tuế!” Thủy Tiên đột nhiên nhảy về phía trước ôm lấy Cung Chấn Vũ đang cau mày rất chặt. “Nhị sư huynh, huynh lợi hại nhất, muội biết huynh lợi hại nhất mà!”

Cơ Hương Ngưng lần thứ hai khóc thất thanh, chẳng qua là lần này vì quá vui mà khóc.

“Tướng công, chàng được cứu rồi, được cứu rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.