Ads
“Ai sẽ chơi trước?” Tư Đồ Tử Ngôn đột ngột lên tiếng hỏi.
Đám người nhìn nhau, tuy rằng đối với đề nghị của Nhan Noãn
Noãn rất ngạc nhiên, cũng rất mong được thử một lần, nhưng bọn họ đều là người
mới chơi, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng rất mệt a!
Đúng lúc này thì Hàn Thế Hiên rút một mũi tên ra, cầm trên
tay ngắm nghía vài lượt, cười nói: “Để ta trước đi!”
Hàn Thế Hiên vừa dứt lời, đám người cũng không nói hai lời,
tự động lùi lại mấy bước liền giữ khoảng cách.
Hàn gia tài lực hùng hậu, cái gì có thể thiếu có nhưng không
thiếu tiền, những thứ trên người Hàn Thế Hiên không phải loại tốt nhất thì cũng
thuộc hàng thượng hạng, cho dù hắn bắn trượt, thua nhiều tiền thì cũng sợ không
có tiền trả, hơn nữa, mặc kệ trong bọn họ ai là người chiến thắng thì Nhan Noãn
Noãn chắc chắn sẽ thua. Mà đám người bọn họ có ai không phải là thế gia công tử
cùng thiên kim tiểu thư nhà có tiền, cho dù bọn họ thua thì cũng chẳng ai dại dột
phá hỏng mối quan hệ bấy lâu nay chỉ vì vài vạn lượng.
Một gã gia nhân rất nhanh xuất hiện, thân hình lực lưỡng,
đôi mắt đen ánh lên tia nhìn sắc bén, nước da ngăm đen khiến người khác nhìn từ
xa thấy hao hao giống Long Trác Việt nhưng tới gần nhìn thì lại có cảm giác
hùng bá. Quần áo trên người gã gia nhân nọ rách nát, căn bản không hề giống với
bất cứ gia nhân nào trong Tướng phủ.
Hàn Thế Hiên vừa thấy gã đeo bình rượu, lập tức bất mãn kêu
lên: “Người này nhìn qua căn bản không có sức lực a, hắn có thể chạy được sao?”
Nhìn gã gia nhân rách nát như vậy, nếu nói hắn khỏe thì sợ là chẳng có ai tin
được a! Nếu lát nữa hắn chạy không nổi không phải là trò chơi mất đi ý nghĩa rồi
sao? Như vậy thì chơi sao vui được chứ?
Hàn Thế Hiên đang nghĩ tới cách chơi mới của Nhan Noãn Noãn,
nếu là chạy thì nhất định phải chạy nhanh mới kích thích, nhưng là tên gia nhân
này chỉ được cái to xác, vừa nhìn đã biết là kẻ cồng kềnh vô dụng, để người như
vậy chạy thì trò chơi còn gì kích thích nữa?
“Thế Hiên, chỉ là chơi vui thôi mà, không cần phải làm như
thật!” Bạch Vũ khẽ nở nụ cười nói.
Nhan Noãn Noãn đột ngột đưa ra đề nghị như vậy, nếu nàng tìm
một người thân thủ linh hoạt thì chẳng tự đào hố chôn mình sao? Cứ coi như
không thua thì mỗi tên trượt cũng là một vạn lượng, đến lúc đó cũng không phải
là con số nhỏ, nàng cũng biết tiếc tiền a!
Đối với mục tiêu di động, Bạch Vũ thật sự không có đủ tự tin
là mình sẽ ném trúng toàn bộ, người mang bình càng cồng kềnh thì chạy càng chậm,
như vậy mới có thể giảm thiểu rủi ro được. Về phần Nhan Noãn Noãn…
Bạch Vũ trong lòng thầm cười lạnh, theo nàng thấy thì cho dù
là mục tiêu cố định thì Nhan Noãn Noãn cũng không thể nào thắng được. Một người
chưa từng luyện võ mà muốn ném được tên vào trong bình cũng phải chuyện dễ dàng
gì.
Hàn Thế Hiên nghe Bạch Vũ nói vậy, đáy mắt khẽ chuyển, gật gật
đầu với nàng ta rồi ngẩng đầu, lớn tiếng hét lên với gia nhân nọ đứng phía xa:
“Lát nữa ngươi nhất định phải chạy hết tốc lực, bổn thiếu gia kỵ xạ nhất lưu,
muốn thắng cũng phải thắng cho oanh liệt.
Có đôi khi tự kỷ quá mức sẽ trở thành vô sỉ. Đúng lúc Hàn Thế
Hiên giương tay định ném tên thì Văn Dao đột ngột lên tiếng ngăn cản: “Chậm
đã!”
“Ngươi lại làm sao?” Hàn Thế Hiên không kiên nhẫn nhìn Văn
Dao hỏi lại.
“Để tránh có người thua mà quỵt nợ, chúng ta vẫn nên viết giấy
cam kết thì hơn!”
Nhan Noãn Noãn thấp tiếng cười nhạo, người Văn Dao đang ám
chỉ chắc là nàng đi! Nói đùa sao, Nhan Noãn Noãn nàng là loại người hay lật lọng
sao? Bất quá thì ký, cũng tốt thôi, miễn cho đến lúc thua cuộc bọn họ lại quỵt
nợ.
“Được!”
Một giọng nói thanh thúy đột ngột vang lên, đám người theo
hướng tiếng nói nhìn lại thì thấy Nhan Noãn Noãn vẫn dựa trước ngực Long Trác
Việt, đôi môi hồng khẽ cong lên thành nụ cười động lòng người, rung động tâm tư
không ít nam tử.
Nếu bỏ qua những lời đồn về việc nàng là một phế nhân thì vẻ
đẹp tuyệt sắc của Nhan Noãn Noãn thật sự khiến không ít người thèm muốn có được.
Nàng so với Bạch Vũ hay so với Lam Tiêm Tiêm đều thanh mĩ hơn cả.
Bất quá, khiến đám người giật mình nhất vẫn là tiếng ‘Được’
kia của nàng.
“Dao nhi, sao phải thận trọng như vậy chứ?” Bạch Vũ nhíu
mày, giọng nói mang theo ngữ khí trách mắng, nghiễm nhiên lọt vào mắt đám người
lại là bộ dáng hiền lành, nhu thuận.
Văn Dao im lặng, đáy mắt không giấu nổi tia âm ngoan, nàng
ta nhìn Nhan Noãn Noãn, cười đến âm hiểm nói: “Vũ nhi, có sao đâu nào, Hiền
vương phi cũng đã đồng ý rồi, huống chi chúng ta lại là những người có chữ chữ,
mặc kệ ký hay không ký đều sẽ thực hiện như cam kết, sẽ không làm ra những loại
chuyện lật lọng xấu hổi!”
Rất nhanh sau đó, nha hoàn tâm phúc của Bạch Vũ đã đem giấy
bút tới, Văn Dao nhận lấy giấy bút, chậm rãi viết lên những khoản mục của trò
chơi rồi ký tên chính mình lên đó.
“Hiền vương phi, mời!” Văn Dao đưa bút tới trước mặt Nhan
Noãn Noãn, biểu tình như thể sợ Nhan Noãn Noãn đổi ý, thúc giục nói.
Nhan Noãn Noãn từ trong lồng ngực Long Trác Việt đứng thẳng
dậy, cầm lấy bút cười nói: “Ta với Hiền vương gia tuy hai mà một, ta ký cũng
không khác nào người ký, đúng không?” Nàng chính là muốn nói cho đám người này
biết người chơi chính là nàng, tránh cho lát nữa bọn họ lại quấn lấy Long Trác
Việt bắt hắn chơi, như vậy chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?
“Đương nhiên!” Văn Dao ra bộ nể mặt nói, mặc kệ là Nhan Noãn
Noãn hay Long Trác Việt cũng chỉ có một kết quả duy nhất, ai chơi ai ký đều như
nhau cả! Huống chi, bọn họ cũng không tiểu nhân đến độ cùng với một tên ngốc so
tài cao thấp.
Những lời này nếu để Nhan Noãn Noãn biết được, nhất định sẽ
nhảy dựng lên. Đám người này khi dễ một người không có võ công như nàng chẳng lẽ
không tiểu nhân sao? Quân tử thì đừng cá cược với nàng nha!
Nét chữ thanh tú, có hồn của Nhan Noãn Noãn khiến đám người
kinh sợ. Không phải nói Nhan Noãn Noãn dốt đặc cán mai sao? Sao nét chữ lại
thanh tú, có lực và có hồn đến vậy?
Trong đám người, chỉ có Tư Đồ Tử Ngôn vẫn duy trì được thần
thái thản nhiên, gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng như cũ, dù sao thì hắn cũng đã thấy
qua nét chữ của Nhan Noãn Noãn khi nhận hưu thư lần trước. Cũng từ lần đó, hắn
đối với những chuyện liên quan đến Nhan Noãn Noãn cực kỳ tò mò.
Sau cơn giật mình, đám người lần lượt ký tên mình lên trên
giấy cam kết. Trong suy nghĩ của bọn họ, Nhan Noãn Noãn chắc chỉ biết ghi hai
chữ này mà thôi!
Ký tên xong, nha hoàn tâm phúc của Bạch Vũ nhìn gã gia nhận
phía xa, hét lớn: “Chạy!”
Gia nhân nọ nghe thấy hiệu lệnh, chậm chạp đứng dậy, lắc lư
mấy cái liền tại chỗ.
Hàn Thế Hiên rối rắm nhìn gia nhận nọ chạy mà như đi bộ, hứng
thú cũng giảm đi phân nửa, mũi tên đầu tiên ném ra, chỉ nghe ‘đinh’ một tiếng
đã nằm gọn trong bình rượu. Dễ dàng, nhẹ nhàng không hề tốn chút khí lực nào.
Đinh đinh đinh… Liên tục mấy tên liền đều ném trúng bình rượu,
gia nhân nọ vẫn chạy chậm không mục đích, Hàn Thế Hiên vô tình liếc mắt nhìn vị
trí của gã hạ nhân, tùy tiện ném mũi tên trong tay ra, bách phát bách trúng.
Hàn Thế Hiên càng ném càng cảm thấy nhàm chán, mà đám người
chung quanh bắt đầu tràn ngập tin tưởng, chiếu theo tốc độ này thì bọn họ làm
sao có thể thất bại được?
Nhan Noãn Noãn trừng mắt, khóe mắt không nhịn được giật giật.
Aizz, còn có thể chậm hơn nữa được không? Qủa nhiên là gia nhân tướng phủ có
khác, Bạch Vũ muốn chỉnh nàng đương nhiên sẽ không có thời gian cũng nàng nói
chuyện công bằng rồi!
Nhan Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào gã gia nhân nọ, trong lòng
thầm than: Bạn hữu, cho dù ngươi không thể chạy nhanh thì cũng nên chạy cho
đàng hoàng chứ?
“Việt Việt, xem ra hôm nay chúng ta không lấy được bạc rồi!”
Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu, vô cùng bi thương kề tai Long Trác Việt nói nhỏ.
Đôi mắt đẹp của Long Trác Việt mờ mịt khiến người khác không
tài nào nhận thấy tia khẩn trương, lo lắng dao động sâu trong đáy mắt.
Tuy rằng hắn cảm nhận được sự tự tin của Nhan Noãn Noãn,
nhưng là ngựa tốt còn có lúc không thể chạy, người có lúc này lúc khác. Huống
chi đám người Bạch Vũ này rõ ràng là đang nhắm vào Noãn Noãn, vạn nhất Noãn
Noãn thua thì phải làm sao?
Thua tiền chỉ là chuyện nhỏ, thỏa mãn yêu cầu của bọn họ mới
là chuyện lớn! Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Noãn Noãn chịu ủy khuất,
nhưng là phải làm sao vẫn khiến hắn cảm thấy đau đầu không thôi!
Không biết có phải là bị ánh nhìn của Nhan Noãn Noãn uy hiếp
hay không, chỉ thấy trong mắt gia nhân nọ chợt lóe tinh quang, biểu tình trên
gương mặt nghiêm túc lên vài phần, yên lặng đến độ khiến cho người ta cảm thấy
áp lực, giống như sự yên lặng trước cơn bão vậy.
Hàn Thế Hiên lần nữa ném tên, chỉ nghe ‘sưu’ một tiếng, mũi
tên rơi vào trong khoảng không vô định. Tốc độ dưới chân gia nhân nọ phút chốc
trở nên nhanh nhạy, càng lúc càng nhanh hơn cả. Đến cuối cùng, cả đám người chỉ
thấy có một bóng đen mơ hồ chạy trước mặt mình.
Tốc độ nhanh như vậy khiến cho Hàn Thế Hiên nghẹn họng, trân
trối nhìn gã gia nhân nọ, miệng nhất thời há to hết mức có thể, kinh ngạc đến
quên cả phản ứng.
Không chỉ có Hàn Thế Hiên, toàn bộ những người có mặt kinh
hãi không thôi, ngạc nhất chính là Bạch Vũ. Nếu không có võ công thì làm sao có
thể chạy nhanh như vậy chứ? Nhưng hạ nhân này rõ ràng không có võ công mà lại
có thể có tốc độ nhanh như chớp lóe như vậy thật khiến người ta không thể nào
hiểu nổi mà.
Với tốc độ này, ngay cả thân hình gã gia nhân còn không thấy
rõ thì làm sao có thể nhìn thấy bình trên lưng hắn mà ném vào chứ?
Sắc mặt Bạch Vũ tối sầm, chết tiệt, là kẻ nào tìm người vậy?
Bây giờ nàng ta có muốn lên tiếng đổi người cũng không thể được nữa rồi. Người
nọ là gia nhân tướng phủ, nếu bởi vì tốc độ quá nhanh mà đổi người không phải sẽ
khiến người ngoài dị nghị sao?
Ánh mắt ai oán của Nhan Noãn Noãn từ lúc hạ nhân nọ tăng tốc
lập tức chuyển biến, trong đôi mắt đẹp tản ra phong thái mê người, gương mặt
tuyệt mĩ lộ rõ hưng phấn. Phải như vậy chứ, như vậy mới kích thích!
Hàn Thế Hiên nắm chặt năm mũi tên còn lại trong tay, gương mặt
tuấn tú lộ rõ kích động, máu trong huyết quản sôi trào, hưng phấn nói: “Được,
xem bổn thiếu gia đây!”
Hàn Thế Hiên thu hồi lại bộ dáng lười nhác, tập trung tinh
thần nhìn theo bóng gã gia nhân nọ, bộ dáng thập phần nghiêm túc.
Trò ném tên vào bình này chủ yếu là dựa vào nhãn lực cùng lực
đạo ném tên, mà tốc độ của gã gia nhân nọ thật sự là một thử thách lớn với người
chơi.
Mười tên ném xong, Hàn Thế Hiên ném trật ba tên, tên đầu
tiên là vì không có chuẩn bị mà ném hụt. Chín vạn lượng đối với hắn mà nói chỉ
là mưa bụi, không đáng để nói tới, bất quá thì trò ném tên vào bình này thật sự
khiến hắn thích thú vô cùng.
Thời điểm lùi lại, Hàn Thế Hiên cố tình đi qua người Nhan
Noãn Noãn, vẻ cao cao tại thương vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Không sai, không sai,
bổn thiếu gia chơi thực vui!”
Nhan Noãn Noãn tức giận hất cánh tay Hàn Thế Hiên xuống, liếc
mắt nhìn hắn nói: “Ngươi vui vè thì có liên quan gì tới ta?”
“Họ Nhan kia, bổn thiếu gia nói chuyện đàng hoàng với ngươi
là vinh hạnh của ngươi, thái độ của ngươi như vậy là sao?”
“A?!” Nhan Noãn Noãn nhếch môi đầy lạnh lùng nói: “Vậy ta
đây phải xin Hàn thiếu gia trăm ngàn lần không cần cho ta vinh hạnh đó, cảm
ơn!”
Hàn Thế Hiên bị Nhan Noãn Noãn châm chọc, thiếu chút nữa
không nén được tức giận, gương mặt tuấn tú nhăn nhó như nuốt phải ruồi bọ.