Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 92: Chương 92: Gậy ông đập lưng ông!




Ads “Ý của Hầu gia là, Nhị tiểu thư tuy là con gái Nhan gia nhưng tai họa lần này còn kinh động tới cả thái hậu, Nhan Noãn Noãn rõ ràng sẽ không bỏ qua, nếu chúng ta không theo ý của nàng chính là chống lại ý chỉ của thái hậu, như vậy chẳng phải vì chuyện của nhị tiểu thư mà cả Vũ Dương hầu phủ này phải chết chung sao? Bởi vậy, họa do ai gây ra người đó chịu, nếu không ngày sau nhất định sẽ mang đến nhiều phiền toái khác. Tỷ tỷ thân là chủ mẫu càng nên lấy mình làm gương, chẳng lẽ bất cứ ai trong Vũ Dương hầu phủ này gây chuyện đều muốn Hầu gia ra mặt giải quyết hết sao? Bốn mươi chín vạn lượng này tuy rằng Hầu gia có thể chi, nhưng nếu lần này Hầu gia thu dọn cục diện rối rắm này cho nhị tiểu thư, lần sau nhị tiểu thư lại gây ra tai họa gì khác thì sao? Tỷ tỷ là chủ mẫu cũng nên vì Hầu gia mà phân ưu, nếu không trả nổi chín mươi vạn lượng bạc thì có thể nghe theo đề nghị của Nhan Noãn Noãn mà trả bốn mươi chín vạn lượng đồng thời để nhị tiểu thư tới Hiền vương phủ làm nha hoàn, muội xem đây cũng là cơ hội tốt để nhị tiểu thư tu thân dưỡng tính, ngày sau có thể an phận hơn một chút!”

Lâm Hương Y thao thao bất tuyệt một hồi mục đích chính là để cho Nguyễn Mai phải tự lấy bạc của mình ra giải quyết chuyện lần này. Nguyễn Mai nghe xong liền biến sắc, gương mặt được trang điểm tinh tế run rẩy không ngừng, mắt hạnh trừng lớn hết mức có thể, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Hương Y.

Nhan Lăng cao ngạo từ bé, hôm nay lại bị một người mình luôn coi là tiện thiếp giáo huấn, bao nhiêu phong phạm của tiểu thư khêu các đều bị cơn giận thổi bay hết, chỉ thẳng vào Lâm Hương Y mắng: “Một tiện thiếp như ngươi có tư cách gì lên tiếng ở đây, dựa vào cái gì mà muốn thay ta làm chủ, cái gì mà họa ai gây ra người đó tự chịu chứ? Ta thấy ngươi chính là muốn ngầm chiếm đoạt tài sản Nhan gia thì có!”

Lâm Hương Y bị nói trúng tim đen, sắc mặt biến đổi không ngừng: “Nhị tiểu thư, ngươi…” Bà ta ai oán nhìn sang Nhan Hướng Thái: “Hầu gia, thiếp thân oan uổng quá!”

Ánh mắt bà ta rưng rưng, từng cái run rẩy đều động lòng người, bộ dáng nhu nhược có biết bao nhiêu ủy khuất.

Nhan Hướng Thái trấn an vỗ nhẹ lên lưng Lâm Hương Y, trừng mắt nhìn Nhan Lăng, nếu không phải hôm nay lão không thể nói chuyện, sợ là Nhan Lăng đã bị giáo huấn không ít.

Nhan Xảo thấy mẫu thân của mình chịu ủy khuất, không cam lòng lên tiếng: “Nhị tỷ nói những lời này thật không phải lễ, nương ta tuy chỉ là thiếp nhưng cũng là bậc trưởng bối, phụ thân còn đang ở đây, tỷ ở trước mặt phụ thân không tôn kính trưởng bối, để người ngoài nhìn thấy còn tưởng Nhan gia chúng ta không có giáo dưỡng, chẳng phải là rất mất mặt sao?” Từng lời từng câu đều rất ôn nhu nhưng lại như tảng đá nghìn cân đè nặng Nhan Lăng.

Nhan Lăng bị mẹ con Lâm Hương Y công kích,tức đến độ nghiến răng nghiến lợi. Nàng ta quay đầu nhìn Nguyễn Mai rồi cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng quay sang nhìn Nhan Hướng Thái, dậm dậm chân, làm nũng nói: “Phụ thân, nữ nhi hôm nay cũng là do bị chọc tức nên mới mạo phạm tới nhị nương, nếu chuyện hôm nay xảy ra với tam muội, chỉ sợ là tam muội cũng không thể bình tĩnh nổi.” Nói rồi liền đi đến bên cạnh Nhan Hướng Thái lôi kéo cánh tay còn lại của lão, mềm mại nói: “Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, người nghĩ cách giúp nữ nhi đi, nữ nhi đảm bảo từ nay về sau sẽ không cá cược với người ngoài nữa, nữ nhi nhất định sẽ nghe theo giáo huấn của người mà!”

Thái độ nhận sai của Nhan Lăng rất chân thành khiến phẫn nộ trong lòng Nhan Hướng Thái giảm bớt đôi chút, nhưng đúng như lời Lâm Hương Y nói, Nhan Lăng tuy là nữ nhi của lão nhưng họa lần này Lăng nhi gây ra, Nguyễn Mai thân là chủ mẫu lại không phân ưu giúp lão, những chuyện cần dùng tới bạc còn rất nhiều, không thể vì một mình Lăng nhi mà để ảnh hưởng tới cả Vũ Dương hầu phủ được. Nếu lần này lão không giáo huấn Nguyễn Mai một chút thì bà ta sẽ không ý thức được chuyện mình phải quản giáo Lăng nhi chặt hơn nữa.

Nhan Hướng Thái nghĩ một líc lâu rồi giơ hai ngón tay ra giữa không trung.

Nguyễn Mai nhất thời giật mình, có phần khó hiểu hỏi lại: “Hầu gia, ý của người là?”

Nhan Noãn Noãn đưa mắt liếc Nhan Hướng Thái: “Nhị thúc, ý của người là người chỉ trả hai mươi vạn lượng, phần còn lại nhị nương sẽ trả?”

“Hầu gia…” Nguyễn Mai không cam lòng xuất ra bảy mươi vạn lượng bạc, thần sắc hốt hoảng không biết nên nói gì.

Nhan Hướng Thái bất mãn trừng mắt liếc Nguyễn Mai, vẫy tay cắt ngang lời bà ta, biểu tình rõ ràng như muốn nói: Ta không muốn nghe, cứ làm như vậy đi!

Lâm Hương Y cắn cắn môi, trong lòng cũng có chút hốt hoảng nhưng cứ nghĩ đến ý tứ của Nhan Hướng Thái, dù có bao nhiêu oán giận cũng cố sức đè nén. Nếu còn nói nữa, nhất định Hầu gia sẽ cho là bà ta rắp tâm hãm hại hai mẹ con Nguyễn Mai mất. Hai mươi vạn lượng thì hai mươi vạn lượng, vẫn còn tốt hơn là chín mươi vạn lượng hay bốn mươi chín vạn lượng nhiều!

Lâm Hương Y cứ nghĩ đến đồ cưới của Nhan Xảo vô duyên vô cớ thiếu đi mất hai mươi vạn lương là lại nuốt không trôi cơn giận trong lòng.

Nhan Hướng Thái nhìn Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt vui quên trời đất, nhất thời cảm thấy đau đầu nhức não. Lão làm sao lại có thể nghĩ Nhan Noãn Noãn sẽ niệm tình người nhà mà không thu bạc chứ? Thật sự là lãng phí một bữa đại tiệc mà! Mục đích đã không đạt được thì chớ, lại còn để cho hai kẻ kia được lợi. Nhan Hướng Thái trong lòng phiền muộn, xoay người rời khỏi đại sảnh.

Hai cánh tay Lâm Hương Y vẫn bám trên cánh tay Nhan Hướng Thái, thời điểm lão rời đi đã gạt tay Nhan Lăng ra nhưng lại không gạt tay bà ta ra. Lâm Hương Y thấy vậy liền đi cùng Nhan Hướng Thái rời khỏi đại sảnh.

Nhan Xảo nhu thuận nhìn hai người rời đi rồi lại nhìn một lượt những người còn lại, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn Nhan Noãn Noãn nói: “Đại tỷ, ta đã hứa với tứ đệ sẽ tặng hắn ngọc lưu ly mà lại quên mật, tỷ cùng Vương gia cứ chậm rãi dùng bữa, ta đến chỗ tứ đệ một chút!” nói rồi cũng rời khỏi đại sảnh.

Nhan Xảo vừa bước qua đại sảnh, khóe mắt liếc nhìn Nguyễn Mai cùng Nhan Lăng bên trong, ánh mắt đầy khiêu khích.

Hai bàn tay Nguyễn Mai nắm chặt, tức giận đến độ cả người cũng run rẩy theo.

Vừa ra đến trước cửa, nàng nật xử ở đại sảnh Nguyễn Mai cùng Nhan Lăng liếc mắt một cái, mục hàm khiêu khích.

Nguyễn Mai hai đấm nắm chặt, giận đến run người.

Nhan Lăng nhìn Nguyễn Mai, phụ thân chỉ bỏ ra hai mươi vạn lượng, phần còn lại phải tính sao bây giờ? Nương cùng lắm chỉ có thể lấy ra hai mươi chín vạn lượng, không có khả năng người gom đủ bảy mươi vạn lượng a. Chẳng lẽ nàng thật sự phải đến Hiền vương phủ làm nha hoàn sao? Không! Đánh chết nàng cũng không đi a!

Nguyễn Mai ngước mắt nhìn Nhan Noãn Noãn: “Noãn nhi, ta đồng ý trả bốn mươi chín vạn lượng, về phần một yêu cầu kia có thể niệm tình thân mà bỏ qua được không? Hay là ta cho con một số nguyên, năm mươi vạn lượng được không?”

Nhan Noãn Noãn buông đũa, tao nhã cầm khăn tay lau khóe miệng, lạnh lùng nói: “Nhị nương, chuyện này không cần thương lượng nữa, hoặc là chín mươi vạn lượng hoặc là để Nhan Lăng làm nha hoàn cho ta, không thì chúng ta cùng nhau tới gặp Thái hậu!” Nàng chưa đòi một trăm vạn lượng như Tư Đồ Tử Ngôn là đã may mắn cho bọn họ lắm rồi, còn dám mặc cả với nàng sao, không có cửa đâu!

“Việt Việt đã ăn no chưa?” Nhan Noãn Noãn không nhìn tới sắc mặt tối đen của Nguyễn Mai cùng Nhan Lăng, quay đầu hỏi Long Trác Việt.

Long Trác Việt vội nuốt đồ ăn trong miệng, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, vẻ thỏa mãn gật đầu: No rồi, có phải Noãn Noãn muốn về không?”

“Không, tối nay chúng ta ở lại đây, chờ sáng mai lấy được bạc rồi mới trở về!”

Nhan Noãn Noãn đối với Long Trác Việt lúc nào cũng ôn nhu, đôi mắt đẹp như sao trên trời tản ra tia nhu hòa.

Long Trác Việt gật gật đầu: “Noãn Noãn nói rất đúng, không thu được bạc chúng ta sẽ không về, dẫu sao cũng là ăn ở miễn phí nha!”

“Ân!” ý cười trên môi Nhan Noãn Noãn càng lúc càng sâu! Nếu không phải biết rõ tâm tính Long Trác Việt đơn thuần, nàng thật nghi ngờ tên nhãi này là người quá phúc hắc a!

———Thanh viện———

Thanh viện đơn sơ không có đủ phòng cho cả Nhan Song Song cùng Thiên Minh, vì vậy, Thiên Minh rất hào phóng đề nghị mình sẽ ngủ trên nóc nhà. Dù sao thì hắn cũng không phải lần đầu tiên qua đêm trên nóc nhà, vừa hay còn có thể gác đêm.

Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt đi được nửa đường thì Nhan Song Song bị quản gia Hầu phủ gọi đi, Nhan Noãn Noãn cũng không cảm thấy kỳ quái, trong lòng cũng hiểu được chuyện Nhan Song Song bị người gọi đi chắc chắn không phải là chuyện tốt với nàng.

Trong căn phòng nhỏ cũ nát, Nhan Noãn Noãn đốt ngọn nến rồi cùng Long Trác Việt ngồi xuống bàn nhỏ giữa phòng, dưới ánh nến mờ ảo, dung nhan tuyệt sắc của Nhan Noãn Noãn càng thêm phần mị hoặc cùng lôi cuốn.

Cũng không biết từ đâu mà Nhan Noãn Noãn kiếm được một dĩa hạt dưa, nàng ngồi bên vừa bàn uống trà, cắn hạt dưa vừa chăm chú nhìn Long Trác Việt ngồi thêu bên cạnh.

Trước kia Long Trác Việt rất thích thêu cho nên đi đâu cũng mang theo khung thêu, hiện tại, vì chuyện hợp tác với Hàn gia mà càng chuyên chú hơn cả.

Nhan Noãn Noãn sắp cắn hết dĩa hột dưa thì Nhan Song Song mới quay trở lại.

“Vương phi!” Nhan Song Song khẽ gọi trong lúc quay người đóng cửa phòng lại. Nhan Noãn Noãn chờ Nhan Song Song đi tới cạnh bàn liền nâng chén trà đưa cho nàng ta, im lặng chờ đợi.

Nhan Song Song tiếp nhận chén trà, đáy mắt xẹt qua tia cảm động cùng ấm áp. Nàng tuy là người Nhan gia nhưng từ nhỏ đã bị coi như nha hoàn, chưa từng có chủ tử nào ôn hòa đưa trà cho nàng như vậy cả.

“Nhị thúc không thể nói chuyện thì tìm ngươi để làm gì?” Đợi Nhan Song Song uống xong chén trà, Nhan Noãn Noãn thờ ơ hỏi.

Nhan Song Song đặt chén trà lên bàn, đôi mắt đẹp hiện rõ tia ngoan lận: “Vương phi, người tìm ta là đại tiểu thư!” Cứ nghĩ tới chuyện Nhan Lăng muốn mình làm, gương mặt thanh tú của Nhan Song Song lại phut kín hàn sương.

Nhan Noãn Noãn ngẩn người, dựa trên nét mặt của Nhan Song Song thì việc Nhan Lăng tìm nàng ta sợ là không đơn giản.

“Nàng ta lại muốn giở trò gì để hại ta?”

Nhan Song Song biến sắc nói: “Nhan Lăng bảo ta dụ Vương phi ra ngoài một mình để hủy hoại sự trong sạch của người. Nàng ta nói nếu Vương phi đã không bỏ qua cho nàng ta thì nàng ta cũng sẽ không để người sống yên ổn, để xem đến lúc đó Vương phi còn nhàn rỗi mà đòi nợ nàng ta không!”

Nhan Noãn Noãn nghe vậy chỉ khẽ nhướn mày, ý cười càng lúc càng trở nên âm trầm: “Nàng ta tìm đến ngươi nghĩa là đã biết được ngươi là người của Nhan Hướng Thái cài vào bên cạnh ta, chắc nàng ta nghĩ là ngươi dù sao cũng là nữ nhi của Nhan Hướng Thái nên sẽ giúp nàng ta mà không giúp ta!” Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhan Song Song hỏi: “Song Song, ngươi có xem Nhan Lăng cùng Nhan Xảo là tỷ muội của mình không?”

Nàng tôn trọng Nhan Song Song, nếu Song Song không muốn tổn thương tới người thân của mình thì nàng sẽ không hạ thủ quá ngoan độc. Cốt nhục tình thâm không phải cứ nói đoạn là có thể đoạn được.

Nhan Song Song nhìn Nhan Noãn Noãn, nhận thấy sự quan tâm của Nhan Noãn Noãn dành cho nàng là xuất phát từ tấm chân tình, khóe miệng nở nụ cười tự giễu nói: “Các nàng cũng chưa bao giờ xem ta là tỷ muội, ta cần gì tự mình đa tình, huống chi, ta cùng các nàng cũng không phải do một mẹ sinh ra!” Tỷ muội tình thâm? Vũ Dương hầu phủ này có cái gọi là tình thâm sao?

“Nhan Lăng phát điên muốn hủy hoại trong sạch của Vương phi, có chết cũng đáng tội!”

Nhan Song Song lạnh lùng nói, tia ngoan độc trong đáy mắt khiến Nhan Noãn Noãn có chút kinh ngạc. Trong trí nhớ của nàng, Nhan Song Song lúc nào cũng ôn nhu, nàng ta chưa từng cho ai thấy mặt lạnh lùng của mình cả.

Bất quá thì Nhan gia cũng chẳng tốt lành gì, từ nhỏ đã coi nàng như nha hoàn, muốn sai thì sai, muốn đánh thì đánh, nàng có thể không lạnh lùng sao? Chó cùng đường còn cắn người huống chi là con người có suy nghĩ, có tình cảm?

“Chết mà hết chuyện được sao? Ta sao có thể để nàng ta tiện nghi như vậy được?!” Khóe miệng Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch, cười như không cười, gương mặt tuyệt sắc tản ra hơi thở chết chóc.

“Vương phi muốn???”

“Lấy của người trả cho người thôi!”

*~*

Màn đêm nặng nề buông xuống, ánh trăng phía chân trời cũng bị mây đen che lấp, không gian tràn ngập quỉ dị.

Phía sau núi giả, Nhan Lăng khẩn trương cùng hi vọng đứng chờ. Nhan Song Song chết tiệt, đi lâu như vậy rồi sao còn chưa quay lại, rốt cuộc là nàng ta có dụ được Nhan Noãn Noãn đến không?

Nhan Lăng vừa thấy bóng người ở phía xa, gương mặt xinh đẹp không nén nổi hưng phấn.

“Sao rồi, người tới chưa?”

Nhan Song Song cung kính trả lời: “Hồi bẩm nhị tiểu thư, đã đến!” nói rồi chỉ về phía xa.

Nhan Lăng đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Nhan Noãn Noãn một thân một mình đứng quay lưng về phía mình, đáy mắt đột ngột nổi lên tia âm lãnh, ngoan độc cùng tàn nhẫn.

Nhan Noãn Noãn, đây chính là do ngươi bức ta, muốn ta làm nha hoàn cho ngươi sai khiến, cũng không xem lại bản thân mình là ai đi!

Gương mặt Nhan Lăng tràn ngập ý cười, không hề che dấu những tính toán của mình!

Nhan Song Song rùng mình, hận không thể một chưởng đánh ngất Nhan Lăng, nhớ tới lời dặn của Nhan Noãn Noãn đành phải nhẫn nhịn xuống. Nếu bây giờ đánh ngất Nhan Lăng, chỉ dựa vào sức của nàng cùng Vương phi mà muốn đưa nàng ta tới điểm hẹn có mà mệt chết a!

Nhan Lăng liếc mắt nhìn Nhan Song Song rồi từ phía sau núi giả đi ra.

Cảm nhận được có người đang đến, Nhan Noãn Noãn quay đầu, dung nhan thanh lệ thoát tục, nụ cười xuất trần tựa như tiên nga không cẩn thận lạc xuống trần gian, đẹp đến độ khiến người ta không nỡ vẩn đục.

“Song Song nói nhị muội có chuyện tìm ta, không phải là muốn trả bạc cho ta chứ?”

Nhan Lăng vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, bao nhiêu ủy khuất cùng tức giận ban tối phút chốc bùng lên, trong lòng thầm ghen tị. Dựa vào cái gì mà một dã nha đầu lại có được gương mặt xinh đẹp như vậy chứ? Nàng muốn hủy nó!

Trong lòng Nhan Lăng âm thầm rít gào, bên ngoài trưng ra vẻ tươi cười: “Đúng vậy a! Sau khi thương lượng với nương, nương đã quyết định lấy của hồi môn của người ra trả cho đại tỷ nên sai ta đến mời đại tỷ đến phòng kiểm kê một chút!”

“Vẫn là nhị nương chu đáo, vậy phải phiền nhị muội dẫn đường rồi!” Nhan Noãn Noãn hồn nhiên nói, ngẫu nhiên lộ ra tia hưng phấn khiến Nhan Lăng lơi là phòng bị.

Nhan Noãn Noãn đường nhiên biết Nhan Lăng sẽ không dẫn nàng đi kiểm tiền rồi, bất quá vẫn giả bộ hỏi: “Nhị muội, hình như đường đi không đúng lắm nha!”

“Đại tỷ không biết rồi, đồ cưới của nương rất nhiều nên đã để ở một chỗ riêng, chuyện này rất bí mật, mong đại tỷ không nói cho người khác biết!” Nhan Lăng đối với nghi ngờ của Nhan Noãn Noãn đã sớm chuẩn bị rất tốt. Nếu Nhan Noãn Noãn không hỏi nàng ta mới cảm thấy kỳ quái a!

Dừng lại trước một căn phòng, Nhan Lăng tươi cười nói: “Đại tỷ, chúng ta đến rồi, tỷ vào trước đi, ta qua phòng bên tìm nến!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.