Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 47: Chương 47: Giao phong [1]




Ads Hầu như Vạn Toàn vừa nói xong đồng thời, Nhan Noãn cùng Long Trác Việt cũng chậm rãi đi vào phòng khách.

Lưu Quảng Lâm vừa thấy hai người bước đến, nhất thời như nhặt được đại xá, vội vàng kêu lên: “Đến rồi đến rồi, Vạn công công, vương gia cùng vương phi đến rồi.”

Vạn Toàn miễn cưỡng giương mắt, nhìn thoáng qua hai người từ ngoài cửa đang đi vào, một cái dung mạo vô cùng xấu xí, một cái lại là quốc sắc thiên hương, hai cái người vô cùng đối lập đi cùng nhau, khiến cho người ta nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.

Vạn Toàn trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, vẫy vẫy phất trần, nói: “Đi thôi.”

Nhan Noãn nhìn Vạn Toàn kiêu ngạo hống hách, hàm răng cắn chặt chặt vang lên ken két, sau này, nàng nhất định sẽ hảo hảo trừng trị cái thói không coi ai ra gì của tên thái giám chết bầm kia.

Long Trác Việt vạn lần cũng không muốn đi theo Nhan Noãn lên xe ngựa, bộ dáng nghẹn khuất rất giống như sắp áp tải ra pháp trường.

Mà sự thật, Nhan Noãn cũng cho rằng đúng vào lúc này đi gặp thái hậu, chính là đến pháp trường.

Lần thứ hai bước vào Từ Ninh cung, Nhan Noãn vẫn như trước bị những vật trang trí hoa mĩ tráng lệ làm cho chấn động, lão yêu bà này, e là đã vơ vét tất cả những bảo bối tốt nhất đem hết đến đây rồi.

“Noãn nhi tham kiến thái hậu, thái hậu cát tường.” Nhan Noãn bình tĩnh quỳ lạy thỉnh an trước mặt thái hậu, lúc giơ tay nhấc chân, đều tao nhã nhàn nhạt biểu lộ khí chất tự nhiên, không hề có bất an, hay khẩn trương, cũng như không có một chút sợ hãi nào.

Thái hậu ngồi ngay ngắn ở phía trên nhuyễn tháp, đôi mắt phượng hẹp dài khóa chặt trước mặt Nhan Noãn, đáy lòng có một tia hồ nghi.

Nha đầu kia, bình tĩnh như vậy giống như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Nhan Noãn quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn phía sau thấy Long Trác Việt vẫn đứng yên như cũ, vội vàng lôi kéo quần áo hắn, ra hiệu cho hắn thỉnh an với thái hậu.

“Nhi…… Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”

Sau khi bị Nhan Noãn lôi kéo vài cái, Long Trác Việt cuối cùng ngoan ngoãn hành lễ, một cái đầu hận không thể vùi vào trong đất, âm thanh mang theo một tia run run, nhẹ như muỗi kêu.

Khi Long Trác Việt thỉnh an xong, vẫn như trước không thấy thái hậu mở miệng, luôn trầm mặc áp lực từ trong chính điện Từ Ninh cung nhanh chóng lan tràn ra.

Nhan Noãn không sốt ruột cũng không lo lắng, chỉ là đầu gối quỳ có chút đau, trong lòng càng phát ra thống hận với cái lễ nghi quy cũ của cổ đại này, động một chút lại quỳ xuống.

Đành chịu nàng tài nghệ không bằng người, quyền không bằng người, vì bảo vệ tính mạng, chỉ có thể ngoan ngoãn bị người áp chế.

Xung quanh đều im lặng, chỉ nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của mọi người.

Đến khi thời gian trôi qua thật lâu, sau đó mới nghe tiếng nói thái hậu tràn đầy uy nghiêm vang lên: “Tất cả lui xuống đi, ai gia có chuyện muốn nói cùng Hiền vương gia cùng Hiền vương phi.”

“Vâng.”

Một đám cung nhân đồng loạt hành lễ nhanh chóng rời khỏi Từ Ninh cung.

Cửa chính vừa dày vừa kiên cố đóng lại ở phía sau Nhan Noãn, tiếng đóng cửa nặng nề khiến cho nội tâm Nhan Noãn cũng lập tức căng thẳng lên.

Cuối cùng Thái hậu kiềm chế không được rồi.

Khóe miệng Nhan Noãn hơi hơi giơ lên, trong mắt tràn đầy mỉa mai, mặc dù toàn bộ bên trong chính điện chỉ để lại nàng, Long Trác Việt cùng thái hậu chỉ có ba người, cũng không lộ ra một chút hoảng hốt nào.

Thái hậu muốn so kiên nhẫn cùng với nàng sao?

Chờ đợi đến mỏi mắt, cũng không biết cuối cùng là ai mở miệng nói chuyện trước.

Vẻ mặt thái hậu căng cứng, tính lấy uy nghiêm của mình để trấn trụ Nhan Noãn, nhưng hết lần này đến lần khác người quỳ phía dưới vẫn cúi thấp đầu, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, trong lòng buồn bực lửa giận không khỏi nhảy lên.

Lại giằng co hồi lâu, cuối cùng thái hậu cũng mở miệng: “Không biết Hiền vương còn nhận ra cái khăn tay này.” Nói xong, nàng cầm cái khăn trong tay hung hăng ném ra ngoài, không biết thái hậu có phải cố tình hay không, mà cái khăn tay kia hình như có một cỗ lực đạo, đập vào mặt Long Trác Việt, dọa hắn sợ tới mức trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt, thân hình cao lớn hướng qua bên cạnh dựa vào Nhan Noãn.

“Noãn……Noãn Noãn!”

Ô, hắn đã nói rồi, lão yêu bà khủng bố nhất mà.

Nghe âm thanh của Long Trác Việt hơi nghẹn ngào, Nhan Noãn sinh ra một tia không thể bỏ mặt, trong lòng sinh ra hờn dỗi đối với thái hậu.

Thái hậu đối với Long Trác Việt vô cùng chán ghét, hiện tại đúng là một chút che dấu cũng không có.

Nhan Noãn nhìn thoáng qua khăn tay trên mặt đất, không một tia gợn sóng sợ hãi nói: “Thứ lỗi cho Noãn nhi ngu muội, không biết thái hậu có ý gì? Một cái khăn tay mà thôi, vương gia làm sao có thể nhận ra được?”

“Đừng giả bộ với ai gia, khăn tay này, rõ ràng chính là của Hiền vương thường xuyên mang theo bên người, trên mặt có uyên ương, cũng do tự tay hắn thêu, ai gia sao lại có thể nhận lầm dược.”

Thái hậu vỗ lan can trế ghế dựa, phẫn nộ quát.

“Hóa ra là khăn tay của vương gia, Noãn nhi thay vương gia đa tạ thái hậu đã bảo quản, không biết thái hậu nhặt được ở nơi nào vậy?.” Nhan Noãn hỏi, gương mặt hơi nâng lên, mang theo một tia không biết giải quyết thế nào, giống như nàng chính là người không biết thật sự.

Khiến thái hậu tức giận đến mức thiếu chút nữa đã bộc phát.

“Ngươi……” Thái hậu căm giận cắn chặt răng, phẫn nộ nói: “Tốt lắm, ngươi cái Nhan Noãn kia, dám cùng ai gia giả bộ.”

Đến lúc này, cuối cùng thái hậu xem ra đã hiểu được, Nhan Noãn này, đâu có nhát gan sợ phiền phức, rõ ràng là vô cùng khôn khéo, lúc trước nhu nhược đều là giả vờ, nhưng thật ra đã bị nàng lừa gạt rồi.

Nhan Noãn thản nhiên kéo khóe miệng: “Thái hậu nương nương thông minh độ lượng, Noãn nhi không dám giả bộ ở trước mặt thái hậu.”

“Ngươi đừng nói với ai gia, rằng ngươi không biết cái khăn tay này vì sao lại ở trong tay của ai gia.”

Nhan Noãn nhìn qua cái khăn tay trên mặt đất, rồi lại liếc mắt nhìn qua thái hậu, bỗng dưng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Nha, ta nhớ ra rồi, có lẽ là ngày hôm qua lúc đi ngang qua lãnh cung, vương gia không cẩn thận đánh rơi, khó trách ta thấy vương gia đã thay đổi một cái khăn tay khác.”

Nàng bộ dáng thoải mái, cùng với vẻ mặt phẫn nộ của thái hậu, hình thành hai mặt đối lập rõ ràng.

Nhìn đến bộ dáng thái hậu ăn nghẹn, trong lòng Nhan Noãn rất thoải mái.

Trước khi đến, nàng đã biết rõ lúc này đây, là không có khả năng sẽ lừa gạt được trước mặt thái hậu.

Một khi đã như vậy, nàng cũng không cần phải che dấu cái gì.

“Ngươi đi lãnh cung làm cái gì?”

Thái hậu hai tay gắt gao nắm chặt lan can trên ghế, một câu giống như là từ trong kẽ răng nặn đi ra, đôi mắt phượng hẹp dài gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhan Noãn, ánh mắt sắc bén mà thâm độc.

Nhan Noãn không chút nào hoài nghi thái hậu muốn giết nàng cùng Long Trác Việt để diệt khẩu.

Đôi mắt sáng chớp động, đen tối không rõ, Nhan Noãn ngừng lại một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào thái hậu, không nhanh không chậm mở miệng: “Cái nên xem cũng thấy, không nên xem, cũng đã thấy!”

Dứt lời, thái hậu bỗng nhiên đứng dậy: “Ngươi…… Ngươi quả nhiên……”

“Lúc này trong lòng thái hậu nương nương nhất định hận Nhan Noãn đến thấu xương, nếu không cũng sẽ không phái cao thủ đến ám sát Nhan Noãn cùng vương gia.” Nhan Noãn thấy thái hậu đứng lên, cũng không chờ nàng lên tiếng, phối hợp tự mình đứng lên, nhẹ nhàng giương lên đôi mày thanh tú, bày ra bộ dáng kiêu ngạo, nói chuyện đồng thời, cũng không quên dịu dàng đỡ Long Trác Việt đang bị dọa sợ hãi đến lạnh run nâng hắn đứng lên.

Thái hậu ngón tay run rẫy thấy Nhan Noãn không đem mình để vào mắt như thế, bày ra ý vị hàm súc tràn đầy vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, trong ngực lửa giận càng giống như phiên giang đảo hải*. (*dời sông lấp biển)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.