Ads
Phía dưới long sàng , là một thư phòng loại nhỏ, bố trí tinh
giản, tràn ngập uy nghiêm khí phách, nến đỏ toát ra, chiếu lên dung nhan của
nam tử tuấn mỹ trước án thư.
Khi nghe thấy âm thanh cơ quan khởi động, nam tử ngẩng đầu
lên, cười nói:“Lần này đến trễ hơn so với trước kia nha.”
Giọng nói thanh nhuận ôn nhã, con ngươi nghiêng xéo, mang
theo ý cười nghiền ngẫm.
“Biết rõ còn hỏi.” Long Trác Việt ném một ánh mắt hèn mọn
cho Long Cẩm Thịnh, tìm chỗ ngồi xuống, thuận tay từ trong lòng lấy ra hà ba
thêu được một nửa, tay cầm ngân châm, may vá thành thạo, toàn bộ tinh thần đầu
nhập.
Trước kia hắn độc thân một mình, quay lại tự do, nhưng hôm
nay trong phòng còn có Noãn Noãn, cũng không thể nói đi là đi dễ dàng như vậy.
Long Cẩm Thịnh sờ sờ cái mũi, không cam lòng bị người bỏ
qua:“Ngươi sẽ không hỏi một chút ta tìm ngươi vì chuyện gì sao?”
Tò mò đi? Long Trác Việt hẳn là sẽ tò mò đi?
Nhìn Long Trác Việt hết sức chăm chú thêu hà bao, tâm tình
Long Cẩm Thịnh tương đương buồn bực.
Làm ơn, ngươi tò mò một chút được không, để hắn thỏa mãn cảm
giác thành tựu.
Long Trác Việt trầm mặc sau một lúc lâu, sau đó cũng không
ngẩng đầu lên mở miệng nói:“Ngươi muốn nói hay không.”
Ưm? Noãn Noãn sẽ thích hắn thêu đôi con thỏ nhỏ này đi? Là một
công một mẫu nha, rúc vào cùng nhau, nhìn qua miễn bàn có bao nhiêu hạnh phúc ,
hẳn là sẽ thích đi?
Long Trác Việt nói một câu, làm Long Cẩm Thịnh thiếu chút nữa
tức chết đi. Còn kém không nhảy dựng lên hô to, van cầu ngươi, nhanh chút hỏi
ta vì sao đi.
Chỉ là nhìn bộ dạng Long Trác Việt hoàn toàn không tính để ý
tới hắn, Long Cẩm Thịnh nhận mệnh thất bại, đứng dậy rời khỏi bàn, đảo quanh ghế
dựa Long Trác Việt đang ngồi, ý đồ khiến cho người nào đó chú ý.
Tốt xấu ngươi cũng liếc mắt xem hắn một chút được không, như
vậy làm cho hắn cảm giác thực không có tồn tại nha.
“Nghe nói thái hậu hạ ý chỉ đến Hiền vương phủ, còn ban thưởng
thượng phương bảo kiếm cho Nhan Noãn, vì sao?” Khi hắn nghe tin tức như thế, cơ
hồ là từ trên ghế nhảy dựng lên , khiếp sợ, thật sự rất làm cho người ta chấn
kinh .
Không ai so với hắn rõ ràng hơn lòng dạ xấu xa của thái hậu,
bà vì bảo trụ quyền lực chính mình, nên từ trong dòng họ chọn lựa hắn đảm đương
hoàng đế, trong mắt người ở bên ngoài hắn được vinh quang cao nhất, kỳ thật
chính là một quân cờ trong tay thái hậu, không có tự do, không có chủ kiến,
không có phản kháng.
Mà người bị thái hậu ghét nhất, đó là Long Trác Việt, chỉ vì
hắn là đứa con duy nhất của tiên đế, có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất,
nhưng khi còn bé một hồi ngoài ý muốn trở nên si ngốc, nếu không phải Long Trác
Việt vừa si lại vừa ngốc đối với thái hậu không có uy hiếp gì, thì Long Trác Việt
sớm không có khả năng bình yên ngồi ở chỗ này thêu hoa .
Mà nay, Long Cẩm Thịnh lại nghe đến thái hậu đối với Hiền
vương phi coi trọng, đối với Nhan Noãn coi trọng, tức là đối với toàn bộ Hiền
vương phủ coi trọng, điều này có thể không làm cho hắn kinh ngạc sao được.
Nếu nói trong chuyện này không có gì mờ ám, đánh chết hắn
cũng không tin.
“Nếu ta không đoán sai, nhất định là Nhan Noãn bắt được nhược
điểm của thái hậu có phải không, hắc, ta chỉ biết, tiểu cô nương này không đơn
giản, quả nhiên là gan lớn mà lại trí tuệ.” Long Cẩm khen ngợi, đáy lòng nhận định
việc này cùng Nhan Noãn thoát không được quan hệ.
Cũng chỉ có thời điểm ở một mình đối mặt Long Trác Việt, hắn
mới bỏ xuống phòng bị cùng ngụy trang, vô câu vô thúc tự xưng “Ta”.
Ngón tay thon dài của Long Trác Việt tạm dừng một chút, nâng
đầu lên, mặt mày như họa, như mộng như tiên, ngũ quan đẹp đẽ, da thịt oánh nhuận
tựa một khối cổ ngọc, tinh tế bóng loáng, mày rậm thon dài, hai mắt sáng như
sao đêm, lóe ra ánh sáng chói mắt, môi màu đỏ gợi cảm yêu mỵ, hắn thản nhiên
nhìn Long Cẩm Thịnh liếc mắt một cái:“Mắc mớ gì tới ngươi.”
Đây là chuyện của Noãn Noãn, cùng Long Cẩm Thịnh có quan hệ
gì? Hắn ca ngợi như vậy là muốn đánh chủ ý gì?
“Uy, Long Trác Việt, ngươi đừng qua sông chặt cầu, tốt xấu
gì thì vương phi này vẫn là ta cưới về cho ngươi .” Long Cẩm Thịnh giống như
con mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng reo lên, đối với thái độ không lớn không nhỏ của
Long Trác Việt rất tức giận.
“Theo ta được biết, người ngươi phối bát tự cho ta, là nữ
nhi thứ hai của Nhan Hướng Thái Nhan Lăng, không phải là Noãn Noãn đi, ngươi
cũng không nhìn xem Nhan Lăng là người có đức hạnh gì liền gả cho ta, chuyện
như vậy ngươi không biết xấu hổ còn theo ta khoe khoang?”
Ngươi không bệnh đi?
Ách……
Long Cẩm Thịnh ngốc lăng trong nháy mắt, vẻ mặt mờ mịt:“Còn
có việc này?” Như thế nào hắn không biết:“Cho dù như vậy, ta cũng có công lao
a, nếu không có ta phối hôn, Nhan Noãn cũng không có khả năng gả cho ngươi.”
ừm, chính là như vậy.
Long Trác Việt có thể lấy được Nhan Noãn, không thể thiếu
công lao của hắn.
Long Trác Việt không nói gì liếc Long Cẩm Thịnh một cái, ánh
mắt thực rõ ràng đang nói: Ngươi thật đúng là vô liêm sỉ.
“Đó là ta cùng Noãn Noãn có duyên, cho dù không có ngươi,
nàng cũng nhất định là thê tử của ta, với ngươi nửa phần quan hệ đều không có.”
Khóe miệng Long Cẩm Thịnh run rẩy, thầm nghĩ luận da mặt
dày, Long Trác Việt nhận thứ hai, ai dám nhận thứ nhất?
“Nhưng nếu không có ta đêm tân hôn sai Nhâm Vân Hải đem mặt
nạ của ngươi tháo xuống, để cho Nhan Noãn bị dung mạo ngươi hấp dẫn, nàng khẳng
định sẽ không sống chung với ngươi.”
Long Cẩm Thịnh không cam lòng chính mình thay Long Trác Việt
thú Nhan Noãn không có một chút công lao, vắt hết óc nghĩ hành động vĩ đại của
chính mình.
“Noãn Noãn cũng không phải là người nông cạn như vậy, nếu
chán ghét, lúc bái đường sẽ không hưng phấn đáp ứng theo ta làm tỷ muội tốt, đổi
thành nữ tử khác, đã sớm dọa thất kinh, khóc nháo không thôi .”
Cho nên nói, Noãn Noãn của hắn chính là độc nhất vô nhị.
Long Trác Việt không khỏi dương dương tự đắc lên.
Chính là tự đắc qua đi, mày rậm khẽ nhíu, nghĩ tới một cái vấn
đề làm cho người ta vạn phần rối rắm.
Tỷ muội tốt –
Noãn Noãn đối với hắn tốt như vậy, bảo hộ hắn như vậy, là vì
nàng đem chính mình làm tỷ muội tốt.
Nhưng hiện tại hắn không muốn Noãn Noãn làm tỷ muội tốt của
hắn, hắn muốn Noãn Noãn trở thành nữ nhân của hắn, thê tử hắn, thê tử duy nhất,
muốn trong mắt Noãn Noãn, trong lòng, trong đầu chỉ có một người là hắn, một
người nam nhân!
Long Cẩm Thịnh ở trong gió hỗn độn, trong lòng bi thương.
Thương thiên a, hắn như thế nào một chút công lao đều không
có đâu.
“Ngươi gọi ta tới chính là để nghe ngươi nói mấy lời vô
nghĩa này sao? Nếu không có việc gì, ta đi đây .” Cùng với Long Cẩm Thịnh mắt
to trừng mắt nhỏ, còn không bằng trở về xem Noãn Noãn, Long Cẩm Thịnh cùng Noãn
Noãn nhất so sánh với nhau, thật sự không đáng để ý.
“Đừng nha.” Long Cẩm Thịnh vươn tay bắt được cánh tay Long
Trác Việt, khuôn mặt tươi cười nói:“Việt Việt, ngươi ngoan, nói cho hoàng
huynh, Nhan Noãn nắm được nhược điểm gì của thái hậu?.”
Long Trác Việt mạnh mẽ rùng mình một cái, nổi da gà.
“Làm ơn, trăm ngàn đừng gọi ta như vậy, ghê tởm chết người!”
Long Cẩm Thịnh tức giận trừng mắt nhìn Long Trác Việt, có
người nói chuyện độc như vậy sao:“Ngươi thật khinh người, như thế nào Nhan Noãn
gọi ngươi như vậy, ngươi cảm giác thật tốt, ta gọi lại không được.”
“Ngươi cùng Noãn Noãn, không thể sánh bằng.”
Long Cẩm Thịnh một trận choáng váng, thiếu chút nữa hai mắt
vừa lật, lòng thật buồn bực a:“Phải phải phải, Nhan Noãn cái gì cũng tốt, là một
bảo bối.”
“Ngươi không phải là đang ghen tị, hâm mộ đi?” Long Trác Việt
bỗng nhiên mở miệng nói.
“A?” Long Cẩm Thịnh nhất thời không phản ứng lại, khó hiểu
nhìn Long Trác Việt cúi đầu không có ý dừng lại động tác, cầu giải thích.
“Ta biết, nữ tử vĩ đại giống Noãn Noãn như vậy, ngươi đời
này đều không gặp được, cho nên ngươi ghen tị ta, hâm mộ ta, hoàng huynh, nhận
mệnh đi, trên đời sẽ không có Noãn Noãn thứ hai, ngươi cho dù hâm mộ ghen tị hận
cũng vô dụng.”